Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trái Tim Rung Động

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một năm rưỡi sau.

Phương hai mươi bảy tuổi, đã tìm được công việc cố định tại một công ty sách nhỏ.

Buổi sáng, công việc chính của Phương là phân loại giấy tờ, bản thảo... Buổi chiều dịch sách. Buổi sáng bắt buộc phải đến công ty, còn buổi chiều cô có thể mang về nhà làm, chỉ cần hoàn thành hết số lượng trang dịch được giao là được. Cuộc sống không dư giả nên Phương nhận nhiều sách hơn mang về nhà dịch.

Phương vốn là người hướng nội, sau lần vấp ngã đầu tiên càng thêm thu mình.Cô làm việc ở công ty cũng không thân thiết với mấy người. Tuy nhiên, những chàng trai bị vóc dáng nhu thuận, nụ cười hiền của cô làm cho ngây ngất không phải không có. Công ty nhỏ, chỉ có khoảng ba mươi nhân viên đã có hai anh chàng độc thân muốn tìm hiểu cô. Gần nhà trọ cũng có một anh chàng góa vợ đang làm ở đài truyền hình muốn chăm sóc cho quãng đời còn lại của cô.

Phương hai mươi bảy tuổi lần đầu tiên biết đến sự đào hoa. Nhưng có lẽ một phần từ hơn một năm trước, cô mất hẳn niềm tin vào tình yêu. Một phần trong lòng cô vẫn còn khúc mắc. Cho nên, dù họ tán tỉnh tế nào, có ân cần ra sao, Phương cũng chỉ cười cho qua.

Hơn một năm nay Phương cũng không dám liên lạc với cha mẹ, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thông tin từ Hương. Chỉ cần bố mẹ sống tốt. Phương cũng đã mãn nguyện rồi.

Chiều nay, sau khi dịch xong phần việc của mình, Phương liền lấy điện thoại gọi điện cho Hương hỏi thăm tình hình ở quê. Nhưng gọi mấy lần cũng không có người nghe máy. Cô liền cất điện thoại vào túi. Đúng lúc đó có người gõ cửa.

Phương nghĩ là Hương đến chơi liền không ngần ngại ra mở cửa. Nhưng, cánh cửa vừa mở ra toàn thân Phương liền cứng nhắc. Người đàn ông đứng trước mặt cô, giữa trời mùa hè tháng bảy nhưng khuôn mặt lại rét lạnh. Ánh mắt hắn thâm sâu nhìn trừng trừng vào Phương khiến cô không khỏi lạnh sống lưng. Cả cơ thể cô run run, không nói lên lời lảo đảo lùi về sau.

Phương lùi, người đàn ông đó tiến. Cô càng lùi, hắn càng tiến. Áp lực, khí thế đều bức người.

Phương hoảng hốt. Cô muốn kéo dài khoảng cách, tránh càng xa hắn càng tốt, nhưng căn phòng có hơn ba mươi mét vuông cô có thể trốn đi đâu được chứ?

Lùi không cẩn thận, Phương lại còn ngã nhào lên giường.

Người đàn ông đó, từ lúc vào không nói một lời vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô. Nhưng Phương dần lấy lại được bình tĩnh. Cô không ăn cắp, không ăn trộm, những thứ hắn ta cho cũng không lấy đi thứ gì. Vợ hắn về cô không bỏ đi định đợi người ta đến đánh ghen hay sao. Nên cô không làm sai.

Phương cứng rắn ngồi dậy. Lấy hết sức lực mở miệng:

- Anh...ư...

Lời còn chưa thoát ra khỏi miệng đã bị người kia dùng môi bá đạo chặn lại. Hắn dùng hai tay giữ lấy đầu Phương, không cho cô dãy dụa. Thân hình to lớn đè cứng người cô, không cho cô động đậy.

Nụ hôn này mạnh mẽ tàn sát, mạnh bạo chiếm giữ. Cho đến khi môi lưỡi Phương thấy tê đau, mũi không thể hô hấp được nữa người kia mới buông ra.

Hắn vẫn nhìn cô, ánh mắt mang tính chiếm giữ cao. Phương trừng mắt nhìn lại, l*иg ngực phập phồng, mãi mới có thế nói:

- An... u..ư!

Lại là ú ớ không thành tiếng.

Phương bị hắn hôn đến cả cơ thể đều nhũn ra, sức lực cũng không có bao nhiêu nên không thể tiếp tục giãy dụa. Vũ khuấy đảo chán trong khoang miệng cô cũng không cam tâm mà dừng lại, trước khi đi còn luyến tiếc cắn cắn toàn bộ hai vành môi cô.

Phương bị hôn đến ngột thở, hai môi đã bị mυ"ŧ cắn đến sưng sưng, cơ thể cũng đã nhũn ra. Nhưng người đàn ông phía trên hầu như không muốn lùi lại. Sau khi hôn xong hắn vẫn từ phía trên, nhìn chằm chằm vào cô.

Phương đưa hai tay lên, vừa bất ngờ cũng giữ lấy mặt hắn, vừa hét lên:

- Anh bị điên... Á...

Sự phản kháng vô hiệu lực. Với sức lực cô nào giữ được hắn hai giây. Môi Vũ lại ập xuống, nuốt gọn tiếng kêu của cô. Lại một trận hôn điên cuồng nữa ập đến. Sau đó hắn còn cố ý trừng phạt con mèo không nghe lời bằng cách dùng răng nanh, cắn mạnh, chảy máu vành môi dưới của Phương.

Vừa đau, Phương vừa thầm chửi rủa, người đàn ông này là chó hay sao mà thích cắn người như vậy?

Ngôi nhà này chỉ có một cái quạt, hai người lại nằm đè lên nhau khiến mồ hôi túa ra như nước. Dù như vậy, Vũ vẫn trước sau như một giữ nguyên tư thế, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Phương, chỉ cần đợi cô phát ra một tiếng nói là hôn.

Phương bị hôn ba lần đến mê dại, lại bị cắn đau đến tê tê, ngực đau tức vì bị đè nặng, trong lòng không phủ nhận vẫn còn tình cảm với người đàn ông này nên nhất thời xúc động. Cô không thèm nói nữa, trực tiếp nước mắt chảy dài hai bên má. Cô vừa khóc vừa cầm tay hắn, đặt xuống một bên tuyết lê đã ướt đẫm áσ ɭóŧ của mình.

Vũ sờ vào nó, nhất thời rời mắt nhìn xuống phía mình đang đặt tay mà sững sờ.

Phương nức nở nói:

- Anh có dậy đi không, sữa của tôi chảy hết bây giờ!

Phương vốn định gọi điện cho Hương xong thì đi đón con nhưng không ngờ Vũ lại đến dây dưa mất một hồi. Đúng thời điểm này bình thường cô vẫn cho con bú, nên theo phản xạ sữa về khiến cô căng tức hai bên ngực. Vũ lại đè lên như thế, cô làm sao mà ngăn cản nó bị ép chảy ra ngoài.

Vũ vẫn ngây ngốc nhìn nơi đó. Lần hôn thứ hai hắn đã cảm giác ươn ướt trước bụng, nhưng cứ nghĩ là mồ hôi. Lại nói, từ lúc vào phòng hắn chỉ tập trung vào Phương nên nhất thời không để ý xung quanh toàn đồ con nít. Còn mùi thơm của sữa tỏa ra trên người cô nữa, sao hắn lại ngu ngốc đến cơ chứ? Bỗng hắn thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, ngẩn lên hỏi một câu cộc lốc:

- Con của ai?

Phương nhìn thái độ của hắn, tức giận bốc lên:

- Con của tôi!

- Với ai?

- Với ai thì liên quan gì đến anh.

Ánh mắt thâm trầm tính toán của hắn chợt lóe lên. Vũ tiếp tục hỏi:

- Là con của tôi?

Người Phương hơi run lên một chút nhưng cố bình tĩnh nói:

- Không liên quan gì tới anh hết.

Kẻ lăn lộn thương trường như Vũ rất biết đoán sắc mặt con người. Hắn thấy phản ứng của cô khác với lời nói đương nhiên không tin, nhưng lại nghe cô nói tiếp:

- Lúc ở với anh tôi làm gì đã có thể mang thai trở lại, không phải anh cũng biết hay sao. Anh bỏ tôi, tôi ra ngoài tìm một người yêu quý tôi. Chúng tôi kết hôn rồi có con.

Phương nói thế như một đòn trí mạng giáng vào đầu Vũ. Thân người hắn cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cô.

Phương nói dối nhưng cuộc sống bao lâu nay đã nói cho cô biết mình phải làm gì! Cô phải cương quyết, phải tránh xa người đàn ông này. Hắn là hoa anh túc, khiến cô rơi vào bẫy trầm luân. Bây giờ khi chưa lún sâu, cô không thể cho phép mình lặp lại sai lầm đã mắc phải hơn một năm trước.

Vũ tính toán một hồi, cuối cùng cũng cười nhếch môi rồi cất tiếng:

- Tôi có thể thấy được em nói dối. Cho đến khi em nói thật. Tôi sẽ trừng phạt em.

Nói là làm, Vũ đưa tay xuống dưới, vén áo Phương lên. Áo mùa hè mỏng manh, đẩy một cái là xô hết lên tới tận cổ. Hắn cúi xuống một bên liếʍ láp chỗ sữa chảy ra xung quanh, rồi mới cúi đầu vào đỉnh nhũ hoa mυ"ŧ chùn chụt như một đứa trẻ.

Hơn một năm không làʍ t̠ìиɦ, lại là người mình vẫn còn tình cảm, Vũ vừa đưa lưỡi ra liếʍ, toàn thân Phương đã run rẩy. Cô tan chảy theo từng động tác nhỏ của hắn. Vặn vẹo, ma sát, nghênh đón, thoái lui... Trong đầu Phương chỉ là một mảng trống rỗng, nửa muốn thoát ra khỏi sự chiếm giữ bá đạo, nửa muốn dâng lên, phối hợp với hắn.

Mãi sau, khi hai bên đều được hắn giải quyết hết, ý thức Phương mới quay trở lại. Cô hoảng hốt phản kháng. Hai tay yếu ớt định đẩy đầu hắn ra, nhưng liền bị giữ lại. Phương gắng gượng giãy dụa trong rển rỉ:

- Anh...ah...xin anh đừng ...ah...xin đừng...

Vũ mơ màng. Hắn vừa mυ"ŧ, vừa cất giọng khàn khàn:

- Tôi sẽ tiếp tục làm vậy cho đến khi nào em nói thật.

Vũ nói thế, nhưng bây giờ nếu Phương có nói câu gì đi nữa, hắn chắc chắn cũng không dừng lại. Vũ cũng hơn một năm mới tìm lại được hai bầu tuyết lê thân thuộc nên khả năng kiềm chế hầu như không có. Sau khi hắn hút hết sạch sữa trong hai bầu tuyết lê. Hắn tiếp tục ra sức liếʍ, hút rồi cắn cắn. Hai tay đã bỏ tay cô ra, lần mò xuống khe rãnh mê hồn.
« Chương TrướcChương Tiếp »