Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trái Tim Rung Động

Chương 17: Đau lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tháng trước, Vũ nói hắn làm cho cô một tài khoản ở ngân hàng, mỗi lần hai người quan hệ hắn đều gửi vào đó một số tiền. Phương ban đầu còn nghĩ Vũ nói trêu cô, nhưng không ngờ thẻ đó là thật, số tiền trong đó cũng không nhỏ. Lúc đó, trong lòng Phương không khỏi ấm áp. Bây giờ sự thật phơi bày, cô và hắn đúng là quan hệ gái điếm và khách. Hắn trả tiền cô phục vụ, hắn chán đá cô đi.

Phương không thể khóc được nữa, nước mắt dành cho người đàn ông này đã cạn kiệt. Cô cam chịu, cắn chặt môi đến bật máu.

Vũ nhìn thấy thế, không hiểu động vào cái dây thần kinh nào của hắn mà hắn lại nổi khùng lên. Một lần không nói không rằng đâm thẳng, sâu vào âʍ đa͙σ của cô sau đó là cuồng dã lên xuống, bá đạo nắm bóp. Mọi ôn nhu, nâng niu, vuốt ve... đều bị hắn vứt bỏ ra phía sau. Bây giờ chỉ có khát vọng nɧu͙© ɖu͙© và chiếm hữu gắt gao.

Hai tuần nay Phương ăn uống thất thường, lại đang nghén nên sức lực chẳng có bao nhiêu mà giãy dụa. Đau đớn đến muốn gãy rời phía dưới làm cô muốn chết. Phương nhắm mắt lại, đi vào hôn mê.

...

Sáng hôm sau, Phương cũng bị đau làm cho tỉnh dậy. Phía dưới cô không chỉ có đau, có nhầy mà còn có chút máu. Phương hoảng sợ. Cô ôm bụng, tay chân luống cuống mặc quần áo vào rồi bắt taxi đến bệnh viện.

Người bác sĩ kiểm tra một hồi sau đó vừa tiêm cho cô một mũi thuốc gì đó, vừa nói:

- Người trẻ tuổi như các cô thật không biết kiềm chế. Kể cả không biết mình có thai cũng phải quan hệ nhẹ nhàng thôi chứ. Hoạt động tìиɧ ɖu͙© phóng túng, mạnh bạo thế này có phải muốn làm cho tới sảy thai luôn phải không?

Phương đã bớt đau bụng, nhưng tim gan, ruột đều bị chém nát tan, đau đớn khôn cùng. Cô cười lạnh. Đúng rồi, là hắn không tin cô mang thai, nhưng vẫn phòng trước bằng cách quan hệ thô bạo cho chết đứa bé trong bụng cô đi.

Hắn... hắn sao lại có thể độc ác như vậy.

Phương vô thức nức nở khóc. Người bác sĩ biết mình nói hơi quá liền an ủi:

- Bây giờ thì không sao rồi... Là..là lần đầu mang thai đúng không? Không có kinh nghiệm nên đừng tự trách mình quá. Máu ra nhiều vậy mà tim thai vẫn còn, chứng tỏ đứa bé này có duyên với cô. Nên nhập viện theo dõi. Nếu uống thuốc đều đặn, vận động nhẹ nhàng chắc chắn là hoàn toàn khỏe mạnh, đừng lo lắng quá.

Phương nghe thấy nói đứa bé có duyên với cô mà càng đau lòng. Đứa bé có duyên với cô nhưng nó có tội tình gì mà lại phải đầu thai vào làm con một người mẹ mê muội như cô. Nó có tội tình gì mà sinh ra đã không có cha. Sau này nó sẽ phải làm sao?

Mãi sau Phương mới ngừng khóc, cô ngước đôi mắt đỏ hoe sáng người phụ nữ bên cạnh hỏi:

- Bác sĩ, bây giờ phá thai có được không?

Người bác sĩ trung tuổi ngây ngốc nhìn cô gái. Lúc vào còn hoảng loạn luôn miệng nói xin hãy cứu con tôi, thế nào mà mới khóc xong một trận liền đổi ý. Tính tình của người mang thai cũng kì lạ quá đi.

...

Hai ngày sau Phương xin xuất viện vào buổi tối. Bụng dưới vẫn còn ngâm ngẩm đau nhưng cô đành xin thuốc về nhà.

Hôm nay đã là hai mươi bảy tết, đường cái vô cùng đông đúc và náo nhiệt. Trên đường về, Ti vi lớn ở quảng trường đang phát sóng trực tiếp buổi tiệc cuối năm của Tập đoàn Thiên Hương. Phương ngẩn người nhìn hình dáng đã khắc sâu trong tâm trí một lúc rồi mới rời đi. Cô quay đi khi máy quay chiếu đến điệu nhảy mở màn của Vũ và Kiều Phương.

Phương trở lại căn nhà kế bên cạnh nhà Nam. Phương chọn thời điểm này vì cô biết trước cả Nam và Vũ đều không có nhà. Nếu Nam có nhà không cô không biết sẽ phải đối mặt với anh như thế nào. Mấy ngày trước Nam đã gọi cho cô mấy cuộc điện thoại. Nhưng dù là mỉa mai hay an ủi, cô đều không có sức để nghe máy.

Cô nhớ lại ngày hai người ly dị. Tài sản có căn nhà và những thứ lặt vặt đều để lại cho Nam, thẻ tiết kiệm có mấy chục triệu tiền mừng đưa cho Phương. Nam không còn phản ứng trẻ con như hôm cô nói hai người ly dị. Khi rời khỏi tòa án, trước khi cô vào xe ô tô của Vũ, Nam đã nói:

- Thân là phụ nữ, tôi khuyên cô moi một chút đồ từ hắn. Nếu không chẳng biết mấy tháng nữa hắn vứt cô ra ngoài như vứt một con chó. Lúc đó có hối cũng không kịp.

Phương biết Nam là người sống vì tiền, cũng biết Nam dù được quyền, được nhà nhưng vẫn tức tối mà nói sỉa sói, nhưng giờ thì biết thêm một điều: Nam nói đúng. Cô đã bị ném đi. Nhưng, Phương không muốn lấy thứ gì của hắn. Hai vali cô mang từ nhà Nam sang đây, lần này rời bỏ nơi này cũng chỉ có thế. Tiền tiêu vặt, thẻ ngân hàng, đồ trang sức, quần áo hàng hiệu... cô đều để lại hết. Thứ duy nhất cô không thể vứt bỏ là kỉ niệm của hai người. Tuy không có gì khác ngoài làʍ t̠ìиɦ nhưng nó lại là kỉ niệm đẹp nhất, ngọt ngào nhất của cô.

Phương nằm xuống chiếc giường mà hai người từng lăn lộn, anh ôm cô vào lòng dỗ dành... Nhưng mùi hoan dịch, mùi máu của đêm cách đây ba ngày vẫn còn trên nó khiến nước mắt Phương không kiềm chế được mà chảy dài.

Đã quyết tâm nhưng sao cứ nghĩ đến người đàn ông đó, tim cô lại như ngàn mũi kim châm?

Phương nằm đó khóc một hồi rồi ngủ lúc nào cũng không biết. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên. Phương nhận được điện thoại của mẹ:

- Phương! Sắp đến tết rồi, con...con về nhà đi. Có gì mẹ sẽ xin bố con... Huhu.. Một mình con dừng ở đất khách quê người...

Thấy tiếng mẹ khóc trong máy, Phương cũng nức nở theo.

Cô cũng muốn trở về, lao vào vòng tay của mẹ, dụi đầu vào ngực cha... nhưng cô thành ra thế này, còn muốn mang thân tàn ma dại về bôi tro trát trấu vào mặt những người thân yêu nhất của mình hay sao?

- Phương... về đi con...

Phương cắn răng lắc đầu. Một lúc sau cô nghe thấy tiếng của bố cô:

- Bà làm gì đó? Bà... bà gọi cho nó phải không...? Nó mà về đây, có nó thì không có tôi...

Phương vội vã nói:

- Mẹ, con ở đây rất tốt. Tết này con không về đợi bố nguôi giận con sẽ về. Mẹ đừng lo lắng cho con.

Phương tắt máy, tháo pin ra. Cô không dám đối mặt với những người thân yêu nhất của mình.

Phương lại khóc một hồi nữa rồi mới lau nước mắt đứng dậy. Cô phải đi rồi nếu không muốn người ta đá cô đi như đá một con chó.
« Chương TrướcChương Tiếp »