Chương 11

Phương vội vã đứng dậy, ra tận nơi để đón Nam. Nhưng, khuôn mặt, dáng người xuất hiện sau cánh cửa lại là một người hoàn toàn khác. Một kẻ mà Phương phải cố quên, phải cố tránh xa nhưng lại nghiễm nhiên, quanh minh xuất hiện trước mặt cô.

Hắn nhìn cô, đôi mắt như hổ đói, cơ thể nồng nặc mùi rượu tỏa ra khí thế lấn áp mọi thứ xung quanh.

Trước áp lực lớn như vậy, cả người Phương run run, cô vô thức lùi về phía sau. Giọng nói cô mang phần run rẩy:

- Anh... Sao anh lại ở đây?

Nhìn con mèo nhỏ hốt hoảng trước mặt, Vũ cười, nụ cười thỏa mãn thường thấy.

Vũ chậm rãi, từ tốn bước vào nhà. Hắn tiến một bước, Phương lùi xa một bước.

- Anh... Anh làm gì vậy. Chồng tôi sắp về rồi.

Giọng nói cô yếu ớt cực độ, lại lộn xộn phản kháng:

- Tôi đã cầu xin anh tha cho tôi cơ mà. Anh chơi... Anh làm tôi còn chưa đủ hay sao? Anh có còn là con người nữa không? Á!

Phương bị ép lùi, ngã nhào vào ghế sopha.

Người đàn ông đối diện lập tức bao quanh cô, nhấn chìm mọi hy vọng của cô:

- Tôi cũng muốn nghe theo em, nhưng rất tiếc, chồng em lại không muốn thế?

- Nam... Anh đã làm gì Nam.

Phương biết người đàn ông này không hề đơn giản. Từ quần áo hàng hiệu, máy bay riêng, khu nghỉ mát cao cấp... Hắn ta không thuộc chung tầng lớp với cô. Trong đầu Phương chợt lóe lên những cảnh máu me mà nạn nhân là Nam. Cô giãy dụa:

- Anh đã làm gì Nam hả...? Đồ khốn kiếp. Nam đâu? Anh đã làm gì anh ấy?

Mặc kệ cô phát điên đánh chửi, người đàn ông phía trên vẫn như một bức tường sắt bao xung quanh cô. Cho đến khi cô thấm mệt mà ngừng lại, hắn ta mới chậm rãi mang chiếc điện thoại trong túi quần ra. Âm thanh quen thuộc vang lên:

- Nếu... nếu tôi đồng ý, anh.. Vũ chủ tịch chắc chắn có thể cho tôi lên chức trưởng phòng?

- Tôi không muốn nhắc lại lần nữa: Ngủ với vợ anh một đêm, tôi có thể cho anh lên chức trưởng phòng thuận lợi trong năm tới. Sau đó mỗi lần cô ấy phục vụ, tôi đều chuyển mười triệu vào tài khoản.

- Nhưng... nhưng...

Giọng người thứ ba nói:

- Nguyễn Hải Nam. Cậu thật không có quyết đoán. Chủ tịch để mắt vợ cậu là may cho cậu rồi. Nhiều kẻ muốn dâng gái trinh, trẻ măng lên, chủ tịch còn không thèm liếc mắt. Chỉ cần vợ cậu hầu hạ tốt, tiền đồ của cậu rộng mở, nợ ngân hàng cũng chẳng mấy chốc được trả hết.

Ngực Phương ngay lập tức như có hòn đá ngàn cân đè nặng khiến cô không thể thở nổi. Trái tim lập tức đau như bị đâm nhiều nhát rồi vỡ tung ra từng mảnh khi nghe thấy những lời tiếp theo:

- Tôi... Được! Nhưng tôi muốn kí cam kết.

Phương nằm bất động như con cá chết. Nước mắt cũng đã khô cạn. Cô thật không ngờ người mà mới ngày hôm qua còn kề vành tai mái tóc với cô, người mà ôn nhu như ngọc dỗ dành cô, người mà cô cứ tưởng mình đã hòa tan cơ thể với hắn lại có thể mang cô ra, gia giá như một công cụ, một con điếm rẻ tiền. Cô cũng thật không ngờ, chồng của mình, Nam một tri thức, một người gia giáo lại có thể vì tiền đồ của bản thân có thể bán cả vợ.

Có phải ông trời đang trêu đùa cô đúng không? Hay là ông ấy muốn trừng phạt cô, kẻ nɠɵạı ŧìиɧ nhơ nhuốc?

Vũ nhìn thấy độ chưa chết tâm của cô liền "đâm" thêm một nhát:

- Hắn đưa tôi chìa khóa nhà, bảo tôi phục vụ em. Còn mình...

Vũ ấn nút gọi, một cuộc gọi video được kết nối rồi đưa tận mắt Phương. Tiếng rêи ɾỉ, tiếng cười đùa ngả ngớn trong căn phòng đèn mờ nhưng Phương vẫn có thể nhận ra người nằm phía trên là ai. Chồng của cô đang chơi trò xếp hình với một cô gái nào đó. Phương chưa bao giờ phát hiện anh lại có thể trầm luân như thế.

- Trẻ hơn em, còn trinh kĩ thuật giường chiếu tuyệt vời. Gái bao cao cấp cũng chỉ mất ba triệu một đêm.

Phương nhắm mắt lại, không muốn nhìn nhưng tiếng thở hổn hển của đôi nam nữ cứ vang lên bên tai. Phương lấy hết sức có thể hất phăng thứ dơ bẩn trên tay Vũ ra xa. Chiếc điện thoại lăn xuống dưới gầm bàn, úp sấp mặt xuống nhưng không hề tắt, tiếng rêи ɾỉ vẫn nghe thấy rất rõ.

Phương không thèm để ý đến nó nữa, cô nhìn thẳng vào mặt người đối diện, cười lạnh:

- Anh dùng sức mạnh cưỡиɠ ɧϊếp tôi, bây giờ lại dùng tiền để mua tôi. Haha...Tôi chỉ là một thân thể nhàu nhĩ, bẩn thỉu, có cái gì để anh phải dùng bao nhiêu tiền để mua?

Phương nói cứng nhưng trong lòng tủi nhục cực điểm. Cô nói đến đâu, nước mắt chảy dài đến đó. Cô là một cô gái yếu đuối, tại sao ông trời lại lỡ đẩy cô vào hoàn cảnh như vậy chứ?

Lần thứ hai trong ngày Vũ thấy biểu hiện tuyệt vọng của cô. Lòng hắn rối đến kì lạ.

Vũ ôm lấy cô ngồi dậy, đặt cô ngồi trên đùi mình. Đôi môi dịu dàng hôn, lau đi những giọt nước mắt mặn chát của cô:

- Phương... Đừng khóc, tôi xin em đừng khóc. Tôi xin lỗi đã làm như vậy... nhưng vì tôi sợ em sẽ rời bỏ tôi. Phương... đừng rời bỏ tôi... tôi yêu em...!

Hơi thở nóng rực của hắn phả đầy mặt cô. Vòng tay hắn siết chặt như chỉ sợ nới lỏng một chút cô sẽ biến mất. Rồi Vũ nói tiếp:

- Tôi biết em yêu tôi. Tôi cũng biết em chịu sự chi phối của định kiến xã hội. Nhưng đi theo tiếng gọi của con tim và tình yêu nào có sai trái. Hay em muốn cam chịu mà sống với một người không yêu cả đời?

Cả người Phương run lên. Cô cố gắng trấn tĩnh lại mà đáp lại:

- Tôi không yêu anh.

- Em không thể nói dối được. Em nhớ lại những biểu hiện của mình mấy ngày hôm nay mà xem. Em yêu tôi. Là em yêu tôi Phương ạ.

- Đó chỉ là tìиɧ ɖu͙©, không phải tình yêu.

Vũ không để ý đến biểu hiện lạnh nhạt của Phương. Hắn nắm lấy bàn tay cô, đặt nó lên vị trí ngực trái:

- Em xem, trái tim em, nó đang nói "yêu".

Cô quay mặt đi, cố gắng trốn tránh:

- Tôi không yêu anh.

Tim Phương thật sự đang đập tình thình.

Vũ bắt lấy tay cô, ấn nó trở lại:

- Đừng như vậy Phương. Trong tình yêu, em hãy nghe nhịp đập của con tim.

Hơi thở mùi rượu rất gần phả vào mặt Phương, lời nói mê hoặc len lỏi vào tai cô.

Vũ là cao thủ tình trường, nhìn vào mắt Phương liền biết cô đã rung động. Hắn liền ngay lập tức đặt môi mình vào môi cô. Nụ hôn sâu như biển, dài như đường chân trời và ngọt hơn đường phèn làm Phương nhất thời ngây ngất. Nhưng trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cô liền cố hết sức đẩy người đàn ông quá cám dỗ trước mặt ra. Nhân cơ hội hắn còn chưa nắm rõ tình hình, Phương liền đứng dậy. Cô nhanh như cắt nắm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn uống nước, kề lên cổ mình, động tác hơi mạnh tay tạo cả một vết cắt, máu đỏ trào ra.

Vũ thấy máu liền định lao đến, nhưng Phương đã lùi về sau mà hét lớn:

- Anh tránh ra tôi ra. Lùi lại ngay.

Phương cũng kề dao vào cổ một lần nhưng ánh mắt, lời nói hành động đều không dữ dội và tuyệt vọng như bây giờ.

Lần trước, Vũ còn miễn cưỡng xem trò vui, nhưng lần này hắn biết cô sẽ làm thật. Vũ hốt hoảng lùi lại:

- Phương, em hãy bình tĩnh... Bình tĩnh... tôi sẽ không tới, xin em đừng làm tổn thương mình. Phương em hãy bình tĩnh lại đi, em em chảy máu rồi kìa.

Vết cắt thật sự làm Phương đau, nhưng, nỗi đau ngoài da làm sao có thể hơn nỗi đau trong lòng cô đang phải chịu đựng. Phương cứng rắn nói:

- Phải. Tôi đã yêu anh. Tôi là gái có chồng mà lại yêu một người đàn ông xa lạ, lại là người đã dùng sức mạnh hãʍ Ꮒϊếp mình. Tôi đã làm xấu hổ gia đình, làm công cụ phát tiết của anh, là cơ hội thăng tiến của Nam. Tôi xấu xa, bẩn thỉu, lại rẻ tiền... Vậy nên, Tôi còn sống làm gì nữa...

Phương như một con thú bi thương, tuyệt vọng đến cùng cực. Cô giơ cao con dao, nhắm mắt định đâm xuống. Nhưng bàn tay không thể nào nhúc nhích, lại thấy cái gì âm ấm, tanh nồng rơi vào mặt.

Phương choàng mở mắt. Vũ đang nắm lưỡi dao, máu từ tay anh chảy nhiều như nước. Tay Phương run rẩy, mọi ý chí muốn tự sát lập tức tan biến. Tay Phương run rẩy. Cô buông thân dao ra, miệng không nói thành lời:

- A...anh...!

Vũ cười nhạt, khuôn mặt vì đau mà tái nhợt:

- Hừ! Tôi mua em. Em muốn chết cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý không chứ.

Vũ vứt mạnh con dao xuống đất, rồi trừng mắt nhìn cô:

- Bình sinh, tôi rất ghét những kẻ uy hϊếp mình... Em tự kiểm điểm lại đi. Tôi không muốn có lần thứ ba đâu.

Ngay sau đó, Vũ bỏ đi. Hắn lên lầu rồi biến mất trên cầu thang lên tầng ba.

Phương nhìn theo bóng người làm trái tim cô vỡ nát rồi đưa tay sờ lên chất nhầy đỏ trên mặt. Rát quá, đau quá. Cô đã làm cái gì vậy?