Chương 63: Nằm viện

Khi Diêu Linh Nhi tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau, mở mắt ra, mẹ và dì Linh đang ngồi bên cạnh, nhất định cả đêm bọn họ không có chợp mắt, cô nhìn khắp phòng, cũng không nhìn thấy cha và chú Lăng đâu, còn có Lăng Phong. "Cha bọn họ đâu?"

"Linh Nhi tỉnh rồi, ba và chú về nhà tắm rửa, lát nữa còn phải đi công ty, bọn họ cũng lo lắng cho Linh bảo bối của nhà chúng ta." Dì Lăng nghĩ rằng cô buồn vì không nhìn thấy cha mình.

“Còn Lăng Phong đâu?” Cô mở mắt đã không thấy anh, người này không lẽ còn chưa dậy, hay là anh lại bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối, có chút lo lắng mất mác cúi đầu.

“Diêu Linh Nhi, em tỉnh rồi?” Lăng Phong vừa mới đi đến nhà ăn bệnh viện lấy chút cháo, vừa tới cửa liền nghe được cô hỏi về mình.

“Lăng Phong, anh không sao chứ” Cô ngước mắt, lo lắng nhìn Lăng Phong vừa mở cửa bước vào, bản thân ăn nhiều như vậy, anh cũng cùng cô ăn rất nhiều, cô nghĩ anh cũng bị giống như cô.

“Anh không sao, đi xuống nhà ăn dưới lầu lấy cho em một ít cháo.” Lúc trước khi mình bị bệnh, chú Vương sẽ kêu người nấu cháo, thanh đạm. Ở nước ngoài nhiều năm như vậy đều là do chú Vương chăm sóc, nào sợ khi trở về chú Vương vẫn ở bên ngoài, chờ bọn họ từng người một quang lâm.

Mẹ của Lăng Phong nhìn anh với vẻ mặt hài lòng, vẫn là trưởng thành rồi, biết chăm sóc người khác rồi, "Linh Tâm, gọi điện thoại cho bọn họ đi, nói với bọn họ đừng đến, công ty có rất nhiều việc, buổi chiều đến đón chúng ta là được rồi"

Mẹ của Linh Nhi đáp lời rồi đi ra ngoài, bà cũng rất mệt mỏi, trái tim vẫn luôn mang dâng lên đột nhiên thả lỏng, có một cảm giác kiệt sức, nhưng khi bà nghĩ rằng Linh Nhi không sao, trái tim lại được mở ra, ngay cả khi chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng cũng muốn sẽ nghe thấy Linh Nhi gọi bà một tiếng mẹ, bà nói chuyện điện thoại xong theo vách tường trượt xuống dưới, bà cho rằng đã đem Linh Nhi che chở rất tốt, chỉ cần là cô hạnh phúc cuộc sống của bọn họ là một bầu trời không mây. Ngày hôm qua khi nhìn thấy cô thân hình bé nhỏ, cố cuộn tròn thành một cục bông, bà thật sự cảm thấy mình đang bị trống rỗng từng chút một. Loại sợ hãi này không chỉ là lo lắng, mà là tuyệt vọng và sợ hãi.

“Linh Tâm, không sao đâu.” Mẹ Lăng Phong thấy Linh Tâm ra ngoài đã lâu không thấy bà ấy quay lại, muốn đi ra xem một chút, lại thấy bà ấy ngồi xổm ở góc phòng đau đớn, nước mắt nước mũi lưu trên mặt đất ướt đẫm một mảnh, bà bước tới nhẹ nhàng ôm bà ấy vào lòng, chính mình cũng hiểu loại tuyệt vọng này.

“Tôi thật sự sợ con bé tuổi còn nhỏ đột nhiên ra đi, tôi còn tưởng rằng chúng ta bảo vệ con bé thật tốt.”

"Không có đâu, không có đâu, Linh Nhi tuy còn nhỏ, nhưng sức sống của con bé rất ngoan cường, chúng ta cần rèn luyện chúng nhiều hơn, một ngày nào đó chúng ta rời đi, chúng mới có thể thích ứng với tất cả sự bất công của xã hội này." Mẹ Lăng Phong nhẹ nhàng vỗ lưng bà, như cẩn thận chăm sóc cho một đứa trẻ sơ sinh, vì sợ bà nếu không cẩn thận sẽ lại thống khổ lên.

"Uhm, cậu đi vào trong trước đi, tôi đi lấy chút nước ấm cho Linh Nhi lau người." Bà nghĩ kỹ rồi, bà muốn làm cho Linh Nhi của bà trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí chỉ là vì tương lai có thể sống một cuộc sống bình thường.

“Vậy cậu cẩn thận một chút, đừng khóc nữa, Linh Nhi nha đầu đó mặc dù không nói gì, nhưng con bé đều hiểu.” Hai tay ôm mặt bà, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vừa rơi xuống.

Khi dì Lăng đi vào, nhìn thấy Lăng Nhi quay đầu đi chỗ khác, không muốn ăn đồ ăn ngon mà Lăng Phong đưa tới miệng.

“Nào, mau há miệng ra.” Lăng Phong bưng cháo, ngồi xuống trước mặt Diêu Linh Nhi, múc một thìa nhỏ đút vào miệng cô.

“Lăng Phong, em lớn rồi, có thể tự mình ăn được mà.” Nói xong đưa tay với lấy cái bát, Lăng Phong nghiêng người cầm bát rời đi. Nào sợ chỉ là một lần, bây giờ bản thân cũng muốn chăm sóc cô thật tốt. Nếu thật giống như cô nghĩ, bản thân và Diêu Thù đều kết hôn, vậy sẽ không có cách nào chăm sóc cho cô nữa.

"Linh Nhi, để cho anh đút đi, Ling bảo bối của chúng ta vẫn còn nhỏ, tương lai cũng là cần anh trai chăm sóc." Mẹ của Lăng Phong hy vọng rằng bọn họ sẽ chăm sóc lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau, lớn lên cùng nhau .

Lúc mẹ Diêu Linh Nhi đi vào, vừa thấy Lăng Phong lại đút cháo cho Diêu Linh Nhi, bà lắc đầu, “Lăng Phong, để dì làm cho.”

"Linh Tâm, cậu làm gì vậy, để bọn họ đi, tương lai còn có thể lợi dụng để cãi nhau."

"Con không cùng Lăng Phong cãi nhau nữa, con lớn rồi, con nhường anh ấy"

“Vậy em mau ăn cho no đi, sau này bị anh chọc giận rồi em mới có sức lực mà nhường anh.” Lăng Phong an tĩnh đút cho cô, từ bát cháo đầy cho đến khi thấy đáy, hài lòng nhìn Diêu Linh Nhi.

“Lăng Phong lớn rồi cũng phải chăm sóc cho em gái thật tốt.” Mẹ của Lăng Phong dường như giao nhiệm vụ giống như kỳ vọng của chính bà hơn.

“Mẹ yên tâm, con có một miếng cơm ăn nào, con cũng không bỏ đói em ấy đâu.” Lăng Phong vỗ ngực nói với mẹ.

“Lăng Phong, con có thể ăn rất nhiều, không chỉ ăn một miếng.” Các bà mẹ đều cười vui vẻ, cả căn phòng tràn ngập vẻ hạnh phúc ban đầu, một khởi đầu tốt đẹp nhất.

"Mẹ với dì Diêu xuống ăn chút gì đi, con ở cùng Diêu Linh Nhi"

“Được rồi, Linh Tâm chúng ta đi ăn chút gì trước đi, lát nữa đi nghỉ ngơi, Lăng Phong sẽ chăm sóc em gái thật tốt.” Mẹ của Diêu Linh Nhi mỗi bước ba lần quay đầu lại nhìn Linh Nhi, bà thật sự rất sợ Linh bảo bối của bà sẽ biến mất trong nháy mắt. Mẹ Lăng Phong kéo mấy lần mới ra đến cửa.

“Cậu cứ như vậy, Linh Nhi sắp kết hôn, cậu nhất định trốn trong phòng khóc cả đời.” Mẹ Lăng Phong trêu ghẹo nói, chính mình cũng không thể cam lòng.

"Cho nên con bé không thể lấy ai khác, chỉ có thể là Lăng Phong, đến lúc đó chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, chúng ta sẽ giúp bọn họ chăm sóc con cái, nắm bàn tay nhỏ bé cùng Diêu Linh Nhi giống như bây giờ cùng nhau đi dạo." Đây chính là hạnh phúc mà bọn họ mong chờ nhất.

"Được rồi, sinh một đám, chúng ta nuôi"

"Vậy không được, thân thể nhỏ bé của Linh nhi làm sao chịu nổi?"

"Vậy thì hai đứa đi, hai người chúng ta mỗi người ôm một đứa"

"Linh Tâm, cậu nói nhà chúng ta thật sự có cơ hội đợi đến ngày đó sao? Nhìn bọn họ từng ngày lớn lên, càng ngày càng sợ mất đi bọn họ."

"Sẽ mà, nhất định sẽ" có thể coi như là an ủi chính mình, bà kiên định nói, nhưng lại càng sợ hãi hơn, Linh Nhi của bà vẫn còn nhỏ như vậy, bà sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô, cô nàng hạnh phúc.

Hai người bọn họ vui vẻ đi đến nhà ăn, đây là nhà ăn của nhân viên bệnh viện, chắc chắn không có bữa sáng phong phú, Linh Tâm lấy bánh bao và sữa đậu nành, cơm canh đạm bạc nhưng hạnh phúc mỹ mãn, tưởng tượng mang cháu đi ăn sáng dạo phố, sau đó cảnh bốn người già bọn họ cùng nhau đến cổng trường đón hai người cháu, vậy mà vui vẻ cười ra tiếng.

Trong phòng bệnh, Linh Nhi an tĩnh nằm, Lăng Phong đang ở bên làm bài tập, thỉnh thoảng lại hướng Linh Nhi nhìn, "Lăng Phong, em muốn uống nước"

“Có ngay” đứng dậy nhanh chóng rót nước cho cô, tự mình uống một ngụm nhỏ, rồi mới đưa cho Diêu Linh Nhi.

"Lăng Phong, anh thật ghê tởm, giáo viên nói trong nước bọt có rất nhiều vi khuẩn, anh uống rồi mới đưa cho em."

“Đồ ngốc, anh là giúp em nếm thử xem có nóng hay không.” Lăng Phong bối rối giải thích, nha đầu nhỏ này vậy mà vẫn còn ghét bỏ nước bọt của anh.

"Không cần, anh đổi cốc khác rót cho em đi"

"Được, có ngay" xoay người lon ton chạy đi, đưa cho cô một hơi uống cạn sạch, Lăng Phong thật sự lo cô sẽ bị sặc.

“Anh đi gọt táo cho em đi.” Diêu Linh Nhi không ngừng sắp xếp sự việc cho anh, chỉ là lo anh nhàn rỗi, chính mình kêu sẽ khô miệng.

"Đến đây, lại phải uống nước nữa"

"Lăng Phong, anh thật sự không cùng em cãi nhau nữa, anh không phải là có âm mưu gì nữa đúng không?"

"Sẽ không, nói là phải làm được, em vừa rồi là muốn thử thách anh à." Lăng Phong nhìn cô gật đầu, dùng tay nhéo cái mũi nhỏ của cô, tương lai bất kể mình lấy ai, trước hết phải bảo vệ cô thật tốt, nhất định tìm một người như mình yêu cô.