Chương 60: Diêu Thù rời đi

Bọn họ yên lặng ăn cơm, và không ai phá vỡ sự yên tĩnh của giờ phút này.

“Anh trai, chừng nào thì anh trở về?” Diêu Linh Nhi không muốn hắn rời đi, ít nhất anh trai trong thời thơ ấu của cô có nhiều ký ức tốt đẹp như vậy, không cãi nhau với cô, mọi chuyện đều nhường cô, bảo vệ cô thật tốt, nhiều năm như vậy cô gắt gao ỷ lại người anh trai này.

“Đồ ngốc, anh sẽ không giống như Lăng Phong đâu, anh sẽ thường xuyên trở về thăm Linh bảo bảo của nhà chúng ta.” mỗi lần khi anh gọi Linh bảo bảo giống như ba mẹ, hắn đều cảm thấy đây là gia đình hạnh phúc nhất của hắn, vì trong nhà có Diêu Linh Nhi.

“Thật sao? Vậy ngày mai em cùng với Lăng Phong đi tiễn anh nhé.”

“Em đừng quyết định thay anh, anh chưa từng nói mình sẽ đi”

“Vậy là anh có đi hay không.”

“Đi chứ.”

“Anh ăn no rồi, anh đi uống nước, nói chuyện với em dễ làm miệng khô quá.” nhìn Linh Nhi, Diêu Thù lắc lắc đầu, “Lăng Phong, trước tiên giúp tôi chiếu cố Linh Nhi thật tốt.”

“Có ý gì? Vì sao lại là trước tiên giúp anh?”

“Không có gì, chỉ là tôi lo lắng cậu bắt nạt em ấy.”

“Anh nhìn cô ấy như vậy là tôi có thể bắt nạt được sao? Mỗi ngày tôi đều là người đóng cửa Lâu Thê Khẩu, hơn nữa tôi chiếu cố em ấy không liên quan gì đến anh.”

“Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cậu ngày nào cũng trấn ở trước cửa Lâu Thê Khẩu.”

“Diêu Linh Nhi mỗi ngày đưa cơm cho tôi, sợ cái gì?”

“Ăn no rồi, thu dọn chén bát và đi ngủ đi.” Thái độ xoay chuyển có chút nhanh, mang theo vài phần mất mát, Lăng Phong nhìn có chút không thể hiểu được. Thời điểm Linh Nhi đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Diêu Thù đi lên lầu.

“Diêu Linh Nhi, em ăn no chưa đó, tôi muốn thu dọn bát đũa.” Lăng Phong biết cô nhìn bóng dáng Diêu Thù rời đi có chút mất mát.

“Anh vẫn còn rửa chén sao?” Diêu Linh Nhi nghe nói hắn muốn thu dọn bát đũa, có chút kinh ngạc, mẹ cũng không cho cô đi vào phòng bếp. “Anh ăn no rồi thì để tôi thu dọn luôn, ngủ ở cửa Lâu Thê Khẩu kia không thoải mái chút nào, cứ chốc lại có người tới gõ cửa.”

“Có người gõ cửa sao, ai vậy?”

“Ví dụ như anh đó.”

“Vậy em thu dọn nhé, tôi đi ngủ.” Lăng Phong ngây ngô cười mà nhìn cô rời đi, thu thập xong đi vào phòng của Lâu Thê Khẩu, đột nhiên hắn cũng rất thích thế này, đi vào chưa được một lúc là hắn đã nằm trên giường ngủ rồi. Đã lâu không ngủ thoải mái được như vậy, có nhà thật tốt.

Ngày hôm sau, Diêu Linh Nhi gõ cửa thật lâu hắn mới mở ra, “Sao thế, mới sáng sớm mà.”

“Tôi muốn đi tiễn Diêu Thù, anh có đi không?”

“Chờ anh một chút đi, anh đi đánh răng” Lăng Phong nói rồi đi lên phòng trên lầu.

“Ầy, cái phòng nhỏ này cũng được mà.” Linh Nhi có chút sốt ruột nói, muốn đi lên trên lầu để kiểm tra lại.

“Nhưng bên trong xây kèm cả bồn cầu nữa, buồn nôn lắm.”

“Vậy anh nhanh lên, bằng không tôi không đợi anh nữa đâu.”

“Em thử không đợi tôi xem.” Trên lầu truyền đến tiếng hắn uy hϊếp.

“Anh rốt cuộc có đi hay không đây.” Lăng Phong đã đều chạy lên rồi, mà vẫn còn truyền đến giọng nói của hắn, Diêu Linh Nhi có chút bực bội.

“Diêu Linh Nhi phải gấp như vậy sao? Có khi Diêu Thù còn chưa rời giường đâu đấy.”

“Chưa cái gì mà chưa, người đã đi ra hậu viện chạy bộ rồi.” Linh Nhi nhỏ giọng nói thầm, Lăng Phong không nghe được. Chờ hắn xuống dưới đã là chuyện của 15 phút sau đó, Diêu Linh Nhi có chút không kiên nhẫn nhìn hắn.

“Dì Lăng ra ngoài còn trang điểm đấy cũng không lâu như anh.”

“Gấp đến như vậy sao? Bọn họ còn không có động tĩnh gì.” Lăng Phong nhìn cửa phòng ba mẹ yên tĩnh.

“Diêu Thù ở hậu viện nửa tiếng đồng hồ rồi.” Linh Nhi nói và đứng lên, đi về hướng ra ngoài cửa.

Lăng Phong vội vàng đuổi theo, “Diêu Linh Nhi, em để ý anh trai em ở bên nhau với người khác như vậy để làm gì? Anh ta luôn muốn kết hôn”

“Anh không nói lời nào là không chịu được sao?” Cô đột nhiên ngừng lại.

“Em thích Diêu Thù, chẳng lẽ Diêu Thù không phải anh trai ruột của em?” Bỗng nhiên có chút khẩn trương, nhưng mà đảo mắt tưởng tượng nói mấy câu như với trẻ con 7 tuổi này thì cô có thể hiểu không? Hiện tại chẳng qua cô chỉ muốn Diêu Thù chỉ có thể cưng chiều đứa em gái nhỏ là cô mà thôi.

“Lăng Phong, anh lại nói bậy, tôi bảo đảm về sau không bao giờ nói chuyện với anh nữa.”

“Tôi nói giỡn thôi, hơn nữa hắn cũng chỉ có thể là anh trai của em.” Lăng Phong đảo tròng mắt quanh nhìn cô, biết cô đang tức giận. Cô không nói gì, tức giận về đi về phía hậu viện chưa được vài bước lại nghe thấy gì đó rồi dừng.

“Ây, sao lại không đi nữa thế.” Lăng Phong theo đi lên thiếu chút nữa va phải cô.

“Lăng Phong, bọn họ đang làm gì?” Lăng Phong vội vàng che mắt của cô lại, Diêu Thù đẩy Tiêu Nguyệt dựa vào trên gốc cây, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

“Diêu Linh Nhi, chúng ta đi trước đi, lát nữa tôi sẽ nói cho em biết.” Lăng Phong nói liền mang cô rời đi, cô lại không kìm được mà rơi nước mắt, lần này anh trai thật sự không thích cô nữa rồi.

“Lăng Phong, anh trai thật sự không thích tôi sao?” Cô rất muốn khóc thật to, đã quen được cưng chiều, đây là lần đầu tiên trong trí nhớ của anh, cô vì Diêu Thụ mà khóc.

“Em đừng khóc, bọn họ chỉ là yêu sớm, Diêu Thù này cũng không có mắt nhìn quá rồi đi.”

“Tôi không muốn tiễn anh ấy nữa, nói với anh ấy tôi không được khỏe.” Diêu Linh Nhi tức giận chạy đi, bỏ lại Lăng Phong một mình trong cơn gió hỗn độn, chuyện gì đang xảy ra vậy.

Diêu Thù dọn hành lý ra khỏi cửa, muốn đi gõ cửa phòng của Linh Nhi, nhưng là Lăng Phong vừa rồi lại nói cho anh, Linh Nhi sinh bệnh. Diêu Thù nghĩ đến cô bị bệnh, tay vươn ra lại rụt trở về, hơn nữa bản thân mình rời đi cũng không nghĩ cô sẽ khổ sở, ở trước mặt hắn Diêu Linh Nhi chưa từng khóc, như bàn thạch cứng rắn. Diêu Linh Nhi ở trong nhà bọn họ vĩnh viễn đều an tĩnh kiên cường như vậy, một khi quyết định sẽ không thay đổi, Linh Nhi, chờ anh trai trở về bảo vệ em, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Lăng Phong cũng không có đi tiễn Diêu Thù, hắn cảm thấy đều là con trai, xa luôn có một ngày nào đó sẽ rời đi như vậy. Nhưng là Diêu Linh Nhi không giống vạy, cô mới chỉ là cô gái nhỏ cần người che chở, lúc này Diêu Linh Nhi nhất định trốn trong phòng khóc lóc rồi, chắc chắn sẽ không có người phát hiện ra cô cuộn tròn thân thể nhỏ bé ở trong một góc.

Thời điểm nhìn thấy bọn họ đi ra cửa lớn, hắn nhanh chóng chạy lên lầu, gõ mạnh vào cửa phòng Diêu Linh Nhi.

“Ngủ rồi, không được gõ nữa.” Diêu Linh Nhi thật sự không muốn nói chuyện, liền dùng chăn che đầu và bịt lỗ tai lại.

“Ngủ rồi còn biết nói đó hả. Ra ngoài tôi dẫn em tới một nơi thú vị lắm.”

“Không đi”

“Tôi sẽ cho em ăn những món thật ngon.”

“Tôi không ăn mà, anh đừng ồn ào nữa.” Cô rất bực bội, từ nhỏ cô đã biết điều đó, cô không muốn nói chuyện, chỉ muốn ngồi yên lặng một mình thôi.

“Tôi nói cho em biết nếu em lại không mở cửa, tôi trèo cửa sổ, nếu tôi ngã chết, em lại mất đi một người anh trai yêu thương em nữa” Diêu Linh Nhi tức giận đi ra mở cửa cho hắn, trong mắt còn vương nước mắt.

“Anh muốn thế nào” hẳn là Diêu Linh Nhi đã khóc mệt rồi, giọng nói có chút khàn khàn, l*иg ngực có chút đau xót, hữu khí vô lực nhìn Lăng Phong.

“Được, về sau này tôi không bao giờ cãi nhau với em nữa, trước kia Diêu Thù đối xử với em như thế nào, tôi sẽ làm còn tốt hơn hắn nhiều.”

“Đừng nói về anh ấy nữa, anh ấy không thích tôi.” Cô đang ghen tị, từ nhỏ Diêu Thù đã không cho phép người khác bắt nạt cô, ở trường cũng bảo vệ cô thật tốt, hôm nay anh ấy không chỉ đi rồi, hơn nữa cũng sẽ không bảo vệ cô nữa.

“Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài ăn đồ ngon.”

“Nhưng em không muốn ăn.”

“Diêu Linh Nhi, bên ngoài có món mà em chưa từng ăn qua, có lẽ không sạch sẽ lắm, nhưng Diêu Thù tuyệt đối chưa từng dẫn em đi ăn.”

“Cái gì” Linh Nhi lau nước mắt, ánh mắt sáng ngời hỏi.

“Đi thôi, đi xem là sẽ biết” hắn dẫn Diêu Linh Nhi đi vào một con hẻm nhỏ cổ kính, bên trong có đủ loại sạp bán đồ ăn vặt, hắn đưa Diêu Linh Nhi cầm một chuỗi thịt dê đã nướng chín,

“Cái này mẹ nói không hợp vệ sinh đâu”

“Anh có bảo em phải ăn nhiều đâu, ăn ít một chút không sao cả.”

Nghe được Lăng Phong nói không sao, cô liền bắt đầu ăn. Cô thật sự chưa từng ăn thật, ở nhà mẹ Lâm, mẹ cùng với dì Lăng đều thay đổi thực đơn đa dạng ngon miệng cho cô ăn, nhưng mà hôm nay cô cảm thấy món xiên que nướng này là ngon nhất.