Chương 58: Lăng Phong bị hãm hại

"Lăng Phong, Lăng Phong, anh Diêu Thù thật muốn đem chị ấy cùng rời đi." Lăng Nhi có chút kinh ngạc khẩn trương kéo lấy quần áo Lăng Phong.

"Tôi nghe thấy rồi" Cậu dùng sức kéo mạnh hơn, tôi liền ngã xuống. Hắn biết rằng Diêu Linh Nhi bị thất sủng, trong lòng lại có chút đắc ý.

"Không được, tôi đi tìm anh trai." Vừa nói vừa chạy như gió, Lăng Phong vừa muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tiêu Nguyệt giữ lại, giờ phút này cũng chỉ có Lăng Phong giúp cô ở lại, Diêu Thù nói cho cô ấy một khoản tiền, để cô ấy rời khỏi đây, cô ấy không thể rời đi.

"Lăng Phong, yên tâm đi, tôi sẽ không rời đi, cho dù tôi bị đuổi ra ngoài, tôi cũng sẽ không rời xa Lâm mẹ đâu,bà ấy là người thân duy nhất của tôi, cậu có thể giúp tôi được không?" Tiêu Nguyệt cầu xin nói, thuận tay liền bắt lấy tay Lăng Phong, Lăng Phong nóng lòng rất muốn đi gặp Diêu Linh Nhi, vì vậy hắn đã dùng sức hất tay xuống, nhưng Tiêu Nguyệt căn bản không muốn buông tay chút nào.

“Cậu buông ra, cậu đi hay ở không liên quan gì đến tôi,” nói xong xoay người, thoát khỏi tay cô, nhưng vừa xoay người đã nghe được Tiêu Nguyệt hét to lên một tiếng, chờ hắn quay đầu lại, Tiêu Nguyệt đã rơi xuống hồ sen.

Lâm mẹ tình cờ đi ngang qua, thấy họ đang giằng co với nhau, vừa định lại gần xem chuyện gì xảy ra, thì Tiêu Nguyệt đã ngã xuống hồ, bà ấy sợ đến mức chạy nhanh tới, trực tiếp nhảy xuống hồ, sau khi vùng vẫy hồi lâu mới đem được Tiêu Nguyệt kéo lên.

Lăng Phong có chút ngây người, hắn chỉ muốn thoát khỏi tay nàng, làm sao lại ngã xuống? Hơn nữa bản thân còn chưa dùng sức.

Linh Nhi vừa mới đi vào phòng khách liền nghe thấy tiếng kêu cứu, sợ tới mức xoay người chạy trở về, thậm chí không cần hít thở, thân thể nhỏ bé giống như chạy bằng cả sinh mệnh.

Diêu Thù vừa vào phòng, định đóng cửa lại, nghe thấy tiếng kêu cứu, liền vội vàng chạy xuống lầu, còn tưởng Diêu Linh Nhi đã xảy ra chuyện gì.

“Ling, Lăng Phong, chuyện gì vậy?” Linh Nhi có chút thở dốc, chạy tới chạy lui thực sự mệt chết cô.

Lăng Phong còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Nguyệt đã ho khan vài tiếng, phun ra nước, yếu ớt nhìn về phía Lăng Phong, “Lăng Phong, cậu đừng đuổi tôi đi có được không?”

“Tôi nói đuổi ngươi đi lúc nào?” Lăng Phong có chút nghi hoặc, cảm giác mình bị người hãm hại, lại không giải thích được, điều này khiến hắn nghẹn đến mức có chút khó chịu.

"Có chuyện gì vậy? Còn không mau đưa cô ấy về phòng, gọi bác sĩ đi" Diêu Thù chạy tới, khẩn trương hỏi, bởi vì vừa rồi Lâm mẹ nhảy xuống nước đã dùng hết sức lực, nên Diêu Thù dùng sức ôm bà trở lại phòng khách.

"Lăng Phong, cậu có phải đã làm chuyện xấu gì không?"

Diêu Linh Nhi trừng mắt nhìn hắn nhìn trái nhìn phải, Lăng Phong đỡ cô lên, nghiêm túc nói: “Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là nhẹ nhàng hất tay cậu ấy ra, cậu ấy trong nháy mắt liền ngã xuống, đến bây giơ tôi còn không biết cậu ấy đã ngã xuống như thế nào"

"Vậy vẫn là do cậu làm chị ấy rơi xuống, cầu dùng quá nhiều sức hất" nói liền đi về phía biệt thự

"Này, Diêu Linh Nhi, còn không phải bởi vì cậu, chạy đi cũng không gọi tôi."

"Tôi đã bảo đi tìm anh Diêu Thù, là cậu không theo kịp"

"Cậu ấy kéo tôi a"

"Đó chính là cậu không muốn buông tay"

"Đừng nói lung tung cái này, không thể cùng tiểu tử cậu nói rõ, bây giờ phải làm sao?"

“Không biết, cậu yên tâm, đêm nay tôi sẽ ở cùng cậu trong căn phòng nhỏ tối"

"Diêu Linh Nhi, bây giờ không phải chuyện căn phòng nhỏ tối, mà là tôi bị người hãm hại a, tôi cảm thấy lòng của cậu thật đen tối."

"Vậy có thể làm sao, chị ấy cũng không có nói cậu đẩy xuống, hơn nữa anh Diêu Thù sắp đi rồi, cậu lại bị nhốt ở trong phòng nhỏ tối, đây không phải là chuyện của mấy ngày." nói xong liền đi tới phòng khách, Diêu Thù ngồi ở bên cạnh Tiêu Nguyệt, lo lắng chờ bác sĩ tới.

Mới vừa rồi Lâm mẹ đã gọi điện cho cha Diêu rồi, nhưng chỉ có cha Lăng và mẹ Lăng Phong vội vàng trên đường trở về, hôm nay có một hạng mục lớn, cho nên nhất định phải có người ở lại, nên hai người bọn họ vội vã về nhà.

"Này, Lăng Phong sao vậy, trở về mới mấy ngày mà không dứt chuyện, sáng sớm đã xảy ra chuyện, còn không bằng đi đến trường." cha Lăng ở trong xe có chút bực bội lải nhải, mẹ Lăng Phong vẫn luôn kéo tay ông.

“Được rồi, con đã lớn rồi, nó là con của anh, anh đừng ầm ĩ lên, nó có đáng không?” Lăng Phong, mẹ chỉ có thể giúp con bấy nhiêu thôi.

"Đều là do em quản"

"Được được được, em quản, tính cách của nó không tốt cũng không biết là học từ ai."

“Em” Cha Lăng nghẹn lời, con trai ông ông hiểu, có chút tự cao, nhưng bản chất rất thiện lương.

Bọn họ vội vàng đi vào chính là nhìn thấy Tiêu Nguyệt nằm trên sô pha, đắp một tấm chăn nhỏ, bác sĩ vừa kê đơn thuốc, chuẩn bị rời đi.

"Lăng Phong, con làm sao trở về sao mỗi ngày đều có chuyện? Hôm nay con không được ăn cơm, Lâm mẹ đưa Tiêu Nguyệt trở về nghỉ ngơi đi."

"Chú, chuyện này thật sự không liên quan gì đến Lăng Phong, là cháu không cẩn thận."

"Không cần nói giúp nó, con trước hết đi xuống nghỉ ngơi cho tốt đi." đối với hành vi của Lăng Phong mấy ngày nay, ông có chút tức giận, vốn dĩ hôm nay phải ra ngoài nói một hạng mục lớn, bây giờ lại bị tiểu tử này làm cho chậm trễ.

Lâm mẹ đỡ Tiêu Nguyệt rời đi, cha Lăng không nói một lời, trực tiếp kéo Lăng Phong nhốt hắn vào trong, "Hôm nay nếu ai cho nó ăn cơm, cũng sẽ nhốt chung."

Nói xong liền chạy lên tầng hai gọi điện cho cha Diêu, hỏi thăm tình hình hạng mục, biết không có vấn đề gì thì ông mới thở phào nhẹ nhõm. Lăng Phong lại bị nhốt trong căn nhà nhỏ dưới gầm cầu thang, hơn nữa bây giờ vẫn là buổi sáng, thật là không thể chịu đựng. Hắn chờ mãi chờ mãi, cũng không thấy Diêu Linh Nhi đi tới, "Diêu Linh Nhi, cậu quá vong ân phụ nghĩa, lần sau tôi không bao giờ giúp cậu nữa."

Diêu Thù đi hoa viên, Linh Nhi thấy hắn đi ra ngoài cũng đi theo ra ngoài, "Diêu Thù, Diêu Thù" có lẽ có chút hơi xa, gọi mấy lần cũng không nghe thấy, vừa mới gặp mặt lại chạy đi tìm chị ấy, chân của cô thật sự sắp gãy rồi, hôm nay không biết đã chạy mấy trăm vòng. Chạy hồi lâu, mới đuổi kịp, lại đến bên cạnh hồ, không sợ lại ngã xuống lần nữa sao? "Cậu tự mình ngã xuống đúng không?"

"Diêu Thù, tôi coi xem là bạn bè, cậu sao có thể nói tôi như vậy?"

"Lăng Phong là người như thế nào, tôi rõ hơn cậu."

"Diêu Thù, cậu cũng giấu tôi ở đây hai tháng rồi, cậu vẫn không hiểu tôi sao?"

“Tôi đem cậu giấu ở đây, là thấy cậu đáng thương” nói xong xoay người rời đi. Linh Nhi yên lặng nghe nhìn, như thể cô biết điều gì đó như lại không biết là điều gì, tại sao lại giấu 2 tháng, đều không cho cha mẹ biết. Tại sao chị ấy không muốn giải thích với Lăng Phong khi chị ấy rơi xuống nước. Anh biết chuyện cũng không giải thích với Lăng Phong, lúc này cô cảm thấy Lăng Phong rất thiện lương, rõ ràng là bị hãm thại, hắn vẫn ở trong căn phòng nhỏ tối, nhưng lại không có ai biết tình hình thực tế có thể giúp hắn ta nói một câu.

Nghĩ như vậy, cô vội vàng quay người chạy trở về, đi ra ngoài được vài bước thì ngã xuống, hôm nay chạy nhiều, cô thật sự rất mệt. Nhưng bây giờ cô muốn nói lời xin lỗi với Lăng Phong, bởi vì cô cũng không có tin tưởng hắn. Cô cố hết sức đứng dậy, vết máu loang lổ nơi đầu gối trên quần rơi xuống, cô phủi đất trên người, tiếp tục chạy về. Xa xa Tiêu Nguyệt lại an tĩnh nhìn cô rời đi, khóe miệng nở ra nụ cười tà ác.