Chương 57: CÓ TÔI ĐÂY, ĐỪNG SỢ

Buổi sáng Diêu Linh Nhi dậy sớm, vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy Lăng Phong ngồi ở trên sô pha, "Ai thả cậu ra sớm như vậy?"

Lăng Phong liếc xéo cô một cái, Diêu Linh Nhi mới sáng sớm đã thật sự có vấn đề với mình rồi, “Cậu một ngày không cãi nhau tâm tình không thoải mái đúng không?”

"Đùa thôi, giận rồi"

"Mau đến ăn sáng đi, lát nữa sẽ muộn mất"

“Anh Diêu Thù đâu?” Linh Nhi nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Diêu Thù, cho dù không đi học, hôm nay anh cũng sẽ đưa mình đi học.

"Đừng tìm, hai ngày nay anh ấy sẽ ra nước ngoài, bọn họ bảo anh ấy ở nhà bình tĩnh, đừng đi đâu cả, cho nên trong nhà này tạm thời cậu chỉ có một anh trai." Linh Nhi có chút không vui, ít nhất bảy năm quả đều là Diêu Thù ở cùng cô, chăm sóc cô, chờ cô tan học, cùng nhau đi bộ về nhà. Sau này phải bao lâu nữa cô mới được gặp lại anh trai mình, giống như cô đã không gặp Lăng Phong từ khi còn bé vậy. Trong nháy mắt, quay đầu lại bữa tiệc sẽ sớm kết thúc.

"Diêu Linh Nhi, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Hôm nay tôi không muốn đi học, tôi muốn ở cùng anh trai,"

"Nhưng anh ấy không cần cậu ở cùng, anh ấy đã tìm được bạn chơi của riêng mình rồi, nhưng mà đó không phải là cậu"

"Lăng Phong, con hôm nay cũng đừng đi học, ta đi làm, trở về lại thấy con cùng Linh Nhi cãi nhau, đêm nay con tiếp tục ở bên trong đi." Lăng Phong từ bên ngoài trở về, lại nhìn thấy bọn họ nói không cần đến trường, vừa vặn hôm nay có một hạng mục cần giải quyết, để bọn họ ở cùng Diêu Thù hai ngày, nói xong cầm áo khoác đi ra ngoài, nếu không phải Linh nhi phải đi học, sáng nay bọn họ đã cùng nhau ra ngoài rồi.

“Diêu Linh Nhi, Diêu Thù giấu một người phụ nữ ở nhà, nói không chừng anh ấy muốn mang theo người phụ nữ đó ra nước ngoài.” Thấy cha Lăng đi ra ngoài, Lăng Phong đi tới bên cạnh cô, nhỏ giọng nói.

"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Cái gì phụ nữ?" Tối hôm qua người nói chuyện với Lăng Phong, dù sao thì cũng trạc tuổi với anh Diêu Thù. Hơn nữa cô ấy không phải do Lăng Phong mang về? Tại sao lại là do Diêu Thù mang về?

"Tôi đưa cậu đi xem xem." Diêu Linh Nhi còn chưa kịp phản ứng Lăng Phong đã nắm tay cô, chạy ra hậu hoa viên, Linh Nhi tránh thoát ra mấy lần, "Cậu xem, hai người bọn họ có bao nhiêu thân mật a."

Hai người lặng lẽ nấp sau một gốc cây nhỏ. "Tiêu Nguyệt, tôi đi nước ngoài, không biết khi nào trở về."

"Tôi không sao đâu, có Lăng Phong ở đây, cậu ấy sẽ chăm sóc tôi"

"Cậu đừng gây chú ý với Lăng Phong, cậu ấy không thuộc về cậu đâu" từ nhỏ người trong nhà đã sớm công nhận bọn họ là người thân, Lăng Phong chỉ là của Diêu Linh Nhi, hơn nữa bản thân Diêu Thù cũng nghĩ như vậy, Diêu Linh Nhi nên yên tĩnh tiếp nhận tất cả những điều này, vì vậy anh không cho phép bất cứ ai làm phiền sự yên tĩnh của cô.

"Chúng tôi là bạn, cậu ấy cũng coi tôi như một người bạn"

“Chỉ cần cậu an an phận phận, cái nhà này sẽ tiếp nhận cậu.” Nói xong xoay người rời đi, Tiêu Nguyệt cười khổ, đây là cảnh cáo trước khi rời đi sao? Đằng sau gốc cây nhỏ, Linh Nhi thất vọng nhìn anh trai rời đi, chị gái kia thật sự là bị anh trai giấu đi sao?

"Lăng Phong, bọn họ nói cái gì vậy?"

"Cậu đều không nghe thấy, tôi làm sao nghe thấy được"

“Chị gái đó, thật sự là do anh trai mang về sao?”

"Hẳn là như vậy, lúc tôi vừa đến đây, anh ấy đã dẫn tôi đi gặp cô ấy, hình như đối với anh ấy rất quan trọng." Từ nhỏ cô đã cảm thấy mình quan trọng nhất trong mắt anh trai, bây giờ cô cảm thấy một chút bị thất sủng.

"Tôi đi nói với ba mẹ, không cho phép chị ấy đến"

"Diêu Linh Nhi, cậu lại làm loạn, nuôi nấng cô ấy đối với nhà chúng ta, là chuyện quá nhỏ, hơn nữa cô ấy là cô nhi, hơn nữa Diêu Thù hẳn là thích cô ấy, cậu dám đuổi cô ấy đi sao? Đến lúc đó Diêu Thù không vui, anh ấy sẽ càng ghét cậu nhiều hơn "

"Nhưng tôi không thích chị ấy" Cô ấy muốn ở đây, Diêu Thù nhất định cả ngày đều quấn lấy cô ấy.

"Tôi có biện pháp, chúng ta để cô ấy tự đi." Lăng Phong bịt tai thần bí nói.

"Nhưng cái này có ổn không?"

“Có gì mà không ổn, dù sao đến lúc đó mọi người đều sẽ không thích cô ấy, ở lại sẽ cảm thấy xấu hổ, đi thôi.” Linh Nhi có chút sợ hãi đi theo phía sau hắn.

"Cậu còn ở đây làm gì, ở nhà chúng tôi ăn không uống không không làm việc, đến đây nói chuyện yêu đương sao?" Bọn họ đi tới bên người Tiêu Nguyệt, Lăng Phong lạnh lùng nói.

“Lăng Phong vừa mới nói cái gì?” Linh Nhi có chút nghe không hiểu hắn nói yêu đương cái gì, có chút nghi hoặc nhìn hắn.

Tiêu Nguyệt kinh ngạc nhìn bọn họ, trong lòng sửng sốt, nếu chỉ có một mình Lăng Phong cô nhất định sẽ kinh ngạc, nhưng bây giờ có Diêu Linh Nhi ở bên cạnh, cô không khỏi có chút sợ hãi, "Cậu, các cậu tại sao lại đến đây?"

"Diêu Thù nói với cậu cái gì?" Lăng Phong trực tiếp hỏi, hiện tại hắn không biết cùng Diêu Linh Nhi giải thích như thế nào, căn bản không trả lời cô, nhưng đối với Linh Nhi mà nói, đây chính là coi thường, có thể hắn cũng chỉ nghe những lời của Tiêu Nguyệt nói.

"Lăng Phong, tôi không có, cậu ấy vừa nói qua với tôi, nhưng tôi không đồng ý." Tiêu Nguyệt có chút nghi ngờ nhìn Lăng Phong, nghĩ rằng hắn không vui.

"Cậu không đi, cho nên anh Diêu Thù không vui, đúng không?"

"Linh Nhi, kỳ thực Lâm mẹ là người thân duy nhất của tôi, tôi không thể rời xa bà ấy"

"Lâm mẹ? Lâm mẹ có liên quan gì đến bạn?" Tại sao chuyện này lại liên quan đến Lâm mẹ, rốt cuộc ai đã đưa chị ấy đến đây?

"Lâm mẹ là dì của mẹ tôi"

“Lăng Phong, đây là mối quan hệ gì?” Diêu Linh Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghi hoặc nhìn về phía Lăng Phong.

“Mặc kệ là mối quan hệ gì, dù sao chúng ta cũng muốn đuổi cô ấy đi.” Lăng Phong ghé sát bên tai cô nhỏ giọng nói.

"Đã như vậy, nếu cậu muốn ở trong nhà chúng tôi, vậy thì cậu phải làm việc, dọn dẹp vệ sinh, giặt quần áo nấu cơm cũng không thể thiếu, còn nữa sau này đừng gọi chúng ta bằng tên nữa, gọi thiếu gia với tiểu thư."

"Lăng Phong, cậu như vậy hình như không được tốt, chị ấy chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi."

“Tôi như vậy là buộc cô ấy phải rời đi, cậu đừng nói chuyện,” hai người kê đầu ghé tai thì thầm nói.

Tiêu Nguyệt an tĩnh nhìn bọn họ, "Được, chỉ cần đừng bắt tôi rời đi, tôi làm gì cũng được"

Diêu Linh Nhi cùng Lăng Phong kinh ngạc nhìn cô ấy, "Lăng Phong, cậu không phải nói chị ấy sẽ rời đi sao?"

“Người này không đơn giản, tôi lại phải xuất chiêu mới được” hai người nhỏ giọng nói.

"Cậu không được, hay là chúng ta trở về đi" Diêu Linh Nhi nhìn Lăng Phong thì thào nói nhỏ, sợ bị người nghe được, hơn nữa hiện tại cô vội vàng trở về xem Diêu Thù, muốn trực tiếp hỏi Diêu Thù vẫn là tốt hơn.

“Ai nói tôi không được, xem ra tôi sẽ cần xuất ra tuyệt chiêulớn.” Lăng Phong ra hiệu cho Tiêu Nguyệt lại gần, “Chúng tôi muốn ở đây ngắm hoa, cậu đi lấy nước cho chúng tôi đi."

“Được, đợi chút” nói xong đi về phía biệt thự.

“Lăng Phong, cậu làm gì vậy?” Linh Nhi có chút nản lòng nhìn về phía hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng là do khẩn trương mà lộ ra.

“Lát nữa cậu sẽ biết,” thần bí nói, Diêu Linh Nhi nhìn hắn, có chút bực bội vì cô đã cùng với hắn làm loại chuyện như vậy

"Chúng ta đừng làm như vậy, tôi có chút sợ hãi"

"Sợ cái gì, có tôi ở đây, không ai ức hϊếp được cậu"

"Tôi không phải lo lắng cái này a, tôi chỉ sợ đợi cha mẹ bọn họ biết được, sẽ tức giận." Diêu Linh Nhi là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô không thể làm chuyện đuổi người khác đi như vậy, cô như thế nào cũng không làm được, anh trai đưa cô ấy đi cũng sẽ đưa cô ấy về thôi. Một ngày nào đó anh trai tôi sẽ kết hôn với chị dâu, anh ấy cũng sẽ không mãi chiều chuộng mình.