Chương 54: Người anh trai này không thân thiện chút nào

Tiểu Linh Nhi đang đánh đàn dương cầm, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bèn đứng dậy đi mở cửa. Khi mở cửa ra thì thấy Lăng Phong, cô nhanh tay đóng sầm cửa lại nhưng bị anh chặn cửa. Lăng Phong bước vào trong phòng thì bỗng thấy toàn thân của cô đều là màu hồng, dù anh có chút kinh ngạc nhưng miệng lại nói "Đồ trẻ con" .

"Anh tới làm cái gì, ra ngoài nhanh "

"Từ bây giờ đây chính là nhà của anh, em bảo anh đi đâu?"

"Vậy đừng vào phòng của tôi "

"Tính tình thật nóng nảy" Lăng Phong lắc đầu, đi đến chỗ đàn dương cầm, nhẹ nhàng vuốt ve, như thể muốn níu lại nhiệt độ do cô để lại.

"Bất lịch sự"

"Em đang tự nói chính mình sao?" Linh Nhi không nói gì. Đi đến trước bàn sách, cầm sách lên rồi đọc.

"Thật vô vị, bảo sao em không có bạn" anh ta nói như thể anh ta có nhiều bạn bè lắm đấy. Bao nhiêu năm chỉ lủi thủi có mình. Tiểu Lăng lấy cuốn sách trên tay cô.

"Anh muốn gì? Trả lại cho tôi" năm 6 tuổi, khi những đứa trẻ khác còn mải mê nghịch bùn thì cô lại vùi đầu vào học. Lăng Phong chăm chú nhìn cô, cho rằng cô không phải một người lập dị.

"Mau xin lỗi" Tiểu Linh Nhi vờ như không nghe thấy rồi trừng mắt nhìn anh. Anh thắc mắc "Tại sao?"

"Thứ nhất, Diêu Thù Yếu muốn ra nước ngoài học trung học, sau này thì chỉ có thể đi học cùng với anh. Thứ hai, chúng ta đều là người một nhà, anh lớn hơn em, lẽ ra em phải gọi anh một tiếng ca ca, nhưng lại rất thô lỗ khi gọi tên "

"Anh thật trẻ con, anh đi ra ngoài đi" nói rồi cô đẩy cậu ra khỏi cửa.

"Em không nghe rõ anh vừa nói gì sao?" Lăng Phong có chút buồn bực.Đã nói nhiều như vậy lại còn đẩy anh ta ra ngoài

"Tôi có thể tự mình đến trường, tôi cũng có ca ca, như thế là quá đủ rồi" nói xong cô vội vàng đóng cửa lại, Lăng Phong nhét tay vào mép cửa rồi hét lớn. Khi nghe thấy tiếng thét, Diêu Thù Thính liền chạy đến.

Tiếu Nguyệt ngơ ngác nhìn anh rời đi. Dù anh có bảo vệ và là anh trai cô, nhưng lại không quan trọng bằng muội muội.

"Anh làm gì mà thành ra thế này?" Tiểu Linh Nhi có chút tức giận, đẩy cửa ra rồi cầm lấy tay anh.

"Đau chết mất, em không đỡ anh à." Diêu Thù Thính chạy tới, nhìn hai người họ cãi nhau .

"Thế nào, nhìn xem có nghiêm trọng hay không : " nói xong cô liền dìu anh xuống lầu, Linh Nhi bĩu môi đi phía sau. Cô thật ra cảm thấy rất khó chịu khi làm người khác bị thương.

"Không việc gì, chỉ hơi đau một chút thôi" nói xong anh hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Linh Nhi.Thấy vậy, Linh Nhi nhịn cười rồi quay mặt qua chỗ khác.

"Có chuyện gì vậy? Làm sao làm bị thương thế này" Lâm Mụ vội vã từ bên ngoài chạy vào. Đi đến trước mặt Lăng Phong, khẩn trương hỏi. Lâm Mụ rất quan tâm đến người khác, cho dù chưa bao giờ gặp Lăng Phong.

"Linh, làm sao mà không chú ý để Phong bị thương thế này?" Diêu Thù Thính lo lắng nhìn anh. Thật làm phát bực, đến lúc đó người chịu thiệt là anh chứ ai.

"Chớ nhúc nhích, tôi đi lấy cục đá nến xoa cho, không làm như vậy thì nó sẽ bị sưng lên" Lâm Mụ vội vàng đi đến nhà bếp , mở tủ lạnh để lấy đá. Linh Nhi nhìn lấy nhiều người quan tâm anh như vậy thì vô cùng tức giận. Dù vẫn là con nít, nhưng cô muốn ngồi yên một chỗ, chờ cha mẹ tan làm rồi đến đón.

Cô tính đi lên lầu, liền bị Lăng Phong gọi lại : "Làm người khác bị thương xong chạy là sao?"

"Lên lầu đây, ở đây cứ để bọn họ lo "

"Chờ một chút, tay anh không cử động được. Lấy hộ anh cốc nước" đang tính đi lên lầu thì bị anh gọi lại, cô bèn xuống bếp lấy nước.

Lăng Phụ còn chưa vào đến cửa, đã mở miệng gọi Lăng Phong. Hôm nay gọi Diêu Thù Thính đi đón anh nên buổi trưa còn chưa kịp nghỉ đã phải chạy về. Về đến nhà thấy mọi người tụm lại một chỗ : " Chuyện gì vậy" liền vội vã hỏi han.

"Linh Nhi mau nắm lấy tay anh ta" Diêu Thù Thính nhỏ giọng nói. Không phải vì sợ bị mắng mà là lo lắng Diêu Linh Nhi nghe được nên lén liếc nhìn căn phòng nhỏ tối tăm dưới chân. Không biết anh làm sao mà bị thương, chỉ nghe anh nói rằng vì không nghe lời nên bị Linh Nhi phạt.

"Linh Nhi có bắt nạt lăng phong không vậy?." Lăng Phụ cười hì hì nói.

Tiểu Linh Nhi thấy chú về liền vươn tay đưa nước cho anh."Chú, hôm nay chú mang món gì ngon về vậy?." Mắt cô bỗng sáng lên, vội vội vàng vàng đặt cốc xuống bàn rồi lập tức chạy tới.

"Chỉ biết ăn thôi" Lăng Phong mặc dù nhỏ giọng thầm thì, nhưng tất cả mọi người là nghe được.

"Chú, cháu không thích người ca ca này nên chú bế anh ta sang nước ngoài đi" Linh Nhi hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục tìm kiếm đồ ăn trên tay Lăng Phụ.

"Anh đã trở về và không có ý định đi. Nếu em đối xử với anh như vậy thì sau này anh sẽ đối xử y như vậy với em" nghe xong, cô liền thừa nhận điều đó.

"Tốt, Lâm Mụ chuẩn bị ăn cơm đi, Linh Nhi trước khi ăn cơm không được phép ăn đồ ăn vặt" dì Lăng tiến đến. khi nhìn thấy Linh Nhi tâm trạng liền tốt lên. Đưa tay ôm cô, ôm thật chặt không muốn buông tay. Mỗi lần Diêu Thù Thính nhìn thấy như vậy đều rất ghen tị, tại sao anh không phải là một cô gái.

Đến lúc Lâm Mụ đem thức ăn đến thì dì Lăng mới cẩn thận buông cô xuống. Linh Nhi không nhìn thấy mẹ mình liền hỏi : "

dì Lăng , mẹ cháu đâu?"

"Tiểu Linh Nhi của chúng ta không phải không muốn đi tìm mẹ à. Buổi chiều tan tầm cha mẹ cho chúng ta sẽ mang đồ ăn ngon về."

"Ăn cơm xong lại đi làm sao?"

"Không đi, chúng ta cung nhau ra ngoài dạo chơi , chờ cha mẹ tan tầm." Lăng mẹ 36 tuổi, không phấn trang điểm,không trang điểm, vẫn rất lộng lẫy, khuôn mặt đầy đặn collagen, và cô ấy có khí chất phi thường. Vì thế nên Diêu Linh Nhi có hai tận thiên thần xinh đẹp và một người cha siêu cấp đẹp trai. Đau lòng thay, cô còn có một gia đình hạnh phúc.

Lúc ăn cơm, Lăng Phong đi đến bên cạnh Linh Nhi, đẩy cái bát đến trước mặt : " Đút cho anh ăn đi, tay anh đau "

"Để tôi" bọn họ cùng lúc chạy tới trước bàn ăn Tiếu Nguyệt. Lâm Mụ sợ hãi vội vàng kéo cô đi.

"Đây là?" Lăng cha nghi ngờ hỏi Lâm Mụ. Diêu Thù Thính cúi đầu, sợ bị buộc tội bao che.

"Há, đây là con gái của một người họ hàng xa của tôi, cha mẹ cô ấy đã chết, vì vậy tôi mới đưa cô đến đây, tôi cam đoan sau này sẽ không để cô ấy đến tiền sảnh nữa." Anh tiếp tục lôi Tiếu Nguyệt ra ngoài. .

“Quên đi, con còn nhỏ, chúng ta cùng ngồi xuống ăn cơm.” Tiếu Nguyệt lập tức thoát khỏi tay Lâm Mụ, chạy nhanh đến chỗ trống bên cạnh Lăng Phong ngồi xuống. Cô đã rất mong được ngồi cạnh Lăng Phong.