Chương 52: Đáy Linh Sơn cốc

Bởi vì Tô Thành đẩy người nọ xuống, cho nên hắn đè người đó ở phía dưới, bị thương không phải quá nặng, chỉ là hôn mê bất tỉnh. Lúc đêm qua, hắn tỉnh lại, mở mắt ra, một căn phòng rộng lớn, một chiếc giường gỗ đơn sơ, cái bàn đơn sơ. Hắn tự véo mình thật mạnh, lại tát vào mặt mình một chút: "Còn sống sao? Thật là mạng lớn, cái này không chết được."

Tự giễu một chút, hắn nghĩ tới Linh Nhi, không biết Linh Nhi thế nào, có được cứu hay không, có bị thương hay không, có lẽ cái này không tới lượt hắn lo lắng, nhưng hắn chính là muốn "Linh Nhi nhất định phải hạnh phúc."

"Cậu muốn chết như vậy sao?" Một người khoảng hơn 40 tuổi chắc là một người đàn ông, khuôn mặt bị bỏng trông gồ ghề lồi lõm, có chút kinh khủng, nhìn hắn lại đánh chính mình lại véo chính mình, bản thân cũng đã từng như thế.

"Ông, ông là ai?" Tô Thành có chút sợ hãi nhìn ông, cái này nhìn cũng thật đáng sợ, toàn bộ khuôn mặt đều ép vào nhau, mái tóc dài rất bóng và sạch sẽ được buộc ở phía sau.

"Yên tâm đi, tôi không phải Diêm Vương, tôi cũng đã từng có khuôn mặt mê hoặc vạn cô gái." Ông nói đến hồi ức, lại có chút tiếc nuối, còn có nhớ mong. Ông muốn đi tìm người thân, nhưng ông đã từ bỏ khi nghĩ đến thế giới này chỉ có mình ông. 15 năm, ông nghĩ cũng không dám, không có người bạn thân nhất, người yêu nhất, đứa con yêu thương nhất. Mỗi khi nhớ tới điều đó, ông đau khổ đến mức quỳ xuống đất khóc lớn. Nếu là đi vào giấc ngủ, trong mơ lửa lớn từng lần từng lần thiêu đốt thân thể ông, từng lần từng lần bị ném xuống vách đá, thức dậy và thϊếp đi từng lần từng lần trong sợ hãi, lại tỉnh lại.

Tô Thành thấy ông lặng lẽ quay người đi ra ngoài cửa, hắn vội vàng xuống giường đứng lên đuổi theo, lo lắng hỏi: "Có thể cho tôi biết đây là đâu không?"

"Đáy Linh Sơn cốc."

"Toàn bộ ngọn núi chúng ta đều bố trí chướng ngại vật, thế nhưng đáy vực này có người sao?" Hắn thật sự nghĩ không ra, phía dưới đáy cốc mấy ngàn mét lại lớn như vậy, có gian nhà gỗ làm phòng ở, sân, còn có đình hóng gió, thế nhưng nơi này có chút giống với cấu trúc của Linh Uyển, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều mà thôi.

"Làm sao đi ra khỏi đây? Tôi cần đi tìm bạn của tôi." Hắn muốn đi ra ngoài tìm cậu chủ tìm Linh Nhi, để tránh bọn họ lo lắng cho mình. Hơn nữa bây giờ hắn muốn xác nhận Linh Nhi an toàn hay không, bằng không bản thân hắn rơi xuống vô ích.

"Đi ra ngoài? Tôi sống ở đây chắc là 15 năm, không tìm được đường ra, các cậu ở lại cùng tôi đi."

"Các cậu? Ông có ý gì?" Tô Thành có một chút bất an và nghi hoặc. Còn có ai cũng ngã xuống? Linh Nhi sao? Sẽ không, Lăng Phong nhất định sẽ bảo vệ cô.

"Cả cậu là rơi xuống năm người, người bị cậu đè phần đầu đập vào cột dây leo của tôi đã chết."

"Còn có ai?" Hắn vội vàng hỏi.

"15 năm trước tôi đã dựng rào chắn bằng dây leo. Tôi trồng cây dây leo, dựng cây cột, để tránh lo lắng còn có người rơi xuống, đây là lần đầu tiên, thật đúng là đợi 15 năm." Người này giống như nghe không hiểu hắn nói, lầm bầm lầu bầu nói, có lẽ ông cảm thấy người thân ông cũng sẽ bị ném xuống, cho nên ông trồng cây, chờ đoàn tụ với bọn họ.

"Có cô gái nào rất xinh đẹp không?" Hắn chỉ là muốn xác nhận một chút, hắn muốn nghe ông nói không phải, hắn muốn biết Linh Nhi vẫn thật tốt, mà không phải rơi xuống đáy cốc.

"Ừm, giống người quen cũ." Lúc nhớ tới Diêu Linh Nhi, khóe miệng ông nhếch lên, có vẻ giống như thật sự gặp người quen, những người thân ông nhớ nhung.

"Cô ấy ở đâu?" Tô Thành đuổi theo cản lại trước mặt ông hỏi, hắn có chút đau lòng, vì sao Linh Nhi cũng rơi xuống, Lăng Phong cũng rơi xuống sao? Đã xảy ra chuyện gì, vô số câu hỏi quay cuồng ở trong đầu hắn. Hắn có chút không đứng được, bám vào cây cột bên đình hóng gió.

"Cậu yên tâm, cô ấy không sao, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh lại?" Ông chậm rãi nói, như là chưa thoát ra khỏi hồi ức, nhưng lại giống như nghe thấy Tô Thành nói chuyện.

"Vì sao? Tôi không phải rất tốt sao? Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại." Tô Thành nghi hoặc, bản thân cũng rơi xuống dưới, không phải một lúc là tỉnh sao? Mà Linh Nhi lại bị thương, còn nghiêm trọng như vậy. Hắn thật sự có chút không biết làm sao.

"Cô ấy có từng mất trí nhớ không?"

"Ông, vì sao ông biết?" Tô Thành lại sửng sốt. Linh Nhi mất trí nhớ giữa bọn họ chắc chắn không phải bí mật, nhưng đối với một người ngoài chưa gặp mặt mà nói giống như bí mật quốc gia.

"Cô ấy bắt đầu mất trí nhớ khi nào?"

"15 năm trước, khi cô ấy 8 tuổi." Tô Thành vội vàng nói. Hắn luôn cảm thấy người này nhất định có thể giúp Linh Nhi khôi phục trí nhớ.

"15 năm trước, tại sao lại là 15 năm trước? Cô ấy tên là gì?" Ông cảm thấy cô gái này và chuyện 15 năm trước có liên quan. Hơn nữa cô rất giống một người. Chẳng lẽ cô là… Trong lòng ông có đáp án, nhưng lại không khẳng định.

"Diêu Linh Nhi, con gái nhà họ Diêu của tập đoàn Toàn Thế, ông có thể cứu cô ấy không?" Tô Thành cầu xin nói.

"Thật sự là Linh Nhi, nó còn sống, tôi còn tưởng rằng chỉ có tôi còn sống, khó trách xinh đẹp như vậy, rất giống với mẹ nó."

"Rốt cuộc ông là ai?" Ông biết mẹ của Linh Nhi, thật sự không biết là địch hay là bạn. Cho dù không phải bạn, hiện tại bản thân cũng không thể chọc giận hắn.

"Tôi là ai không quan trọng, nhưng tôi sẽ không làm tổn thương các cậu. Cô ấy sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, ít nhất ba tháng. Trong đầu cô ấy có chíp, xóa sạch ký ức trước khi cấy chíp vào. Hơn nữa cô ấy ngã xuống từ nơi cao như vậy, tuy rằng có dây leo, nhưng lúc cô ấy rơi xuống có lẽ va trước vào cục đá trên vách núi, máu chảy đầm đìa, rơi vào trạng thái choáng váng. Hiện tại ý chí sinh tồn của cô ấy cũng rất yếu ớt, ba tháng có thể tỉnh lại đúng là kỳ tích, có thể còn sẽ không tỉnh.

"Không thể nào, cô ấy sẽ không có ý chí sinh tồn yếu ớt." Ở trong mắt hắn, Linh Nhi là một cô gái mạnh mẽ như vậy.

"Nhưng cô ấy có nói qua muốn khôi phục trí nhớ không?" Nếu không có, nếu cô không muốn nhớ lại quá khứ, hắn tình nguyện để cô sống vui vẻ.

"Không có, nhưng cậu chủ chúng tôi thử qua rất nhiều cách để cô ấy nhớ lại chuyện trước kia. Nhốt cô ấy lại, ngoài sợ hãi, cô ấy không có bất kỳ khó chịu hay đau đầu nào, cũng không nhớ tới bất cứ chuyện gì trong quá khứ.

"Cậu chủ các cậu là Lăng Ai sao?" Lúc này có thể đối với Linh Nhi như vậy cũng chỉ có ông ta, nhưng ông lại không dám khẳng định.

"Cậu ấy là Lăng Phong, tổng giám đốc Toàn Thế. Linh Nhi có thể khôi phục trí nhớ sao?" Ngay cả lúc này Tô Thành cũng không hài lòng với ông cái gì, chỉ cần ông có thể cứu Linh Nhi.

"Nếu cô ấy có nghĩ tới khôi phục trí nhớ, đoạn ký ức này có thể giúp mong muốn sống sót của cô ấy, nhưng nếu không có, cô ấy vẫn sẽ không tỉnh lại."

"Cần phải làm như thế nào?" Bất luận thế nào hắn cũng không muốn từ bỏ Linh Nhi.

"Rất đơn giản, lấy chíp trong não cô ấy ra là được."

"Vậy bắt đầu luôn đi." Tô Thành kéo mạnh ông.

"Bây giờ còn chưa được, cần chờ sức khỏe của cô ấy có chút chuyển biến tốt, qua mấy ngày nữa." Ông nói và đi về phòng của mình, Tô Thành ngồi trên ghế ở đình bên cạnh. Nếu không ra được, cũng không sao cả, chỉ cần Linh Nhi sống lại.