Chương 46: Mở buổi họp báo

Diêu Linh Nhi đứng lên, Lăng Phong xoay người từ sau lưng ôm eo cô: "Mau đi tắm đi, anh ôm."

Diêu Linh Nhi biết tâm trạng hắn không tốt, cô mỉm cười một chút nói vâng. Lăng Phong tiếc nuối rời khỏi vòng eo thon thả của cô. Nhìn cô nhanh chóng bước vào phòng tắm, hắn mới cười tà một chút, trái tim Diêu Linh Nhi vẫn luôn ở chỗ ta, càng đến gần quá, càng sợ đánh mất.

Nửa tiếng sau Diêu Linh Nhi mới đi ra, nhìn thấy hắn đã nằm xuống, thầm nghĩ vẫn là về phòng của mình ngủ yên ổn, nhẹ chân mới vừa đi tới cửa.

"Diêu Linh Nhi, em lại đây." Lăng Phong ngồi dậy, cười nhìn cô mới vừa đi tới cửa: " Em chạy cái gì, anh không ăn thịt em."

"Em thích ngủ một mình." Linh Nhi chạy nhanh giải thích.

"Giường ở đây rất rộng, tất cả vị trí đều là của em."

"Anh lớn như vậy, chiếm nhiều hơn, làm sao đều là của em."

"Anh cũng là em." Nhìn cô thật buồn cười, xem cô làm sao bình tĩnh.

Diêu Linh Nhi thở ra một hơi thật sâu, xoay người lại đó, không có chút nào ngượng ngùng, chỉ có cô biết tim đập rất nhanh mà thôi.

"Em lại đây lấy cái chăn." Cô nói rồi đi tới ngăn tủ đối diện, mở ra, ngoại trừ quần áo, cái gì cũng không có. Nhưng cô nhớ rõ ở đây bỏ rất nhiều chăn dự phòng. Hơn nữa vì sao ngăn tủ lớn như vậy tất cả đều là quần áo phụ nữ.

"Anh vừa mới cầm chăn đi, bỏ lại đã lâu. Tuy rằng đều là mới, nhưng là có mùi, anh bảo mẹ Lâm cầm hết đi." Lăng Phong thản nhiên nói.

"Em đắp cái gì?"

"Có thể dùng chung, nếu em cảm thấy nóng có thể không đắp, nhưng anh thích bật điều hòa ngủ." Nhìn cô mặt không đổi sắc từ từ di chuyển đến mép giường.

"Bật điều hòa, sẽ không tốt cho da." Diêu Linh Nhi vẫn là muốn bảo hắn không mở, không mở điều hòa không đắp chăn vẫn có thể ngủ.

"Anh thích, anh buồn ngủ, ngủ đi, đừng chạy, nếu không nửa đêm anh gọi công ty mở khóa đến đây mở cửa." Lăng Phong nằm xuống, xoay người một cái đưa lưng về phía cô.

Diêu Linh Nhi ngáp một cái, nằm ở một bên mép giường, nghiêng người, chỉ chiếm một vị trí nho nhỏ, thậm chí không dám động đậy một chút. Lăng Phong xoay người một cái, đặt tay lên eo cô, dùng sức kéo cô xoay người đến trước mặt mình, cái mũi vừa hay gần mũi hắn, còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Lăng Phong hít sâu một hơi: "Thật thơm, em ngủ đi, anh ôm."

Có lẽ là quá mệt mỏi, một lát sau cô đã ngủ thϊếp đi trước mặt hắn. Lăng Phong nhéo cái mũi nhỏ của cô, hôn một cái lên môi hồng của cô, lầm bầm lầu bầu nói: "Bình tĩnh như vậy, có thể ngủ như vậy, không sợ anh ăn thịt em."

Ở bên cạnh Lăng Phong, cô có sự ỷ lại khó hiểu, thoải mái khó hiểu, như cảnh tượng năm đó chẳng qua trong lòng thờ ơ không còn nhớ lại, tìm lại giọt nước mắt lấp lánh như nước, nhưng cô vẫn đợi hắn ở nơi cũ.

Ngày hôm sau, chờ lúc Diêu Linh Nhi ra khỏi giường, Lăng Phong đã không còn ở bên cạnh. Lúc này mới 7 giờ, vì sao dậy sớm như vậy, cô gọi vài tiếng đều không có người trả lời. Cô nhanh chóng thay quần áo, chạy xuống nhà, nhìn thấy một mình hắn yên lặng ngồi trên sô pha, khoanh chân dài lại xem sách của cô. Hắn ngước mắt lên thấy cô hoảng hốt xuống tầng: "Làm sao thế, sợ anh chạy mất? Lại đây."

Diêu Linh Nhi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đi tới, giống như vừa rồi không phải cô hoảng hốt: "Vì sao anh dậy sớm như vậy?"

"Em ở bên cạnh có thể ngủ yên sao?" Trong chốc lát nhìn cô yên tĩnh lại ung dung, Lăng Phong buồn cười nói.

"Là em cử động nhiều sao? Đêm nay em về phòng của mình ngủ." Diêu Linh Nhi có chút lo lắng mang theo vài phần xấu hổ. Nếu hắn nghỉ ngơi không tốt, tổn hại rất lớn đến thân thể hắn.

"Đó chính là phòng của chúng ta, thế nào đều không được đi, anh quen rồi." Lăng Phong có chút khó chịu. Dù mỗi ngày hắn đều ngủ không ngon, hắn cũng không muốn để cô rời đi.

"Anh, nghỉ ngơi rất quan trọng đối với thân thể mỗi người. Nghỉ ngơi không tốt, áp lực quá lớn rất dễ bị nhân cách phân liệt." Cô nói xong lại có chút hối hận. Nhiều năm như vậy, những việc này ép hắn thở không nổi, thì nghỉ ngơi đều thành mong muốn xa vời. Cô chỉ muốn hắn có thể ngủ một giấc ngon lành.

"Thân thể anh rất tốt." Hắn cười tà nhìn cô. Cho dù nhìn mặt cô hồng một chút, hắn cũng cảm thấy hạnh phúc.

"Dù sao anh cũng phải ngủ thật ngon, bằng không em dọn về phòng mình ngủ." Nếu bản thân ở bên cạnh hắn làm hắn khó ngủ như vậy, thì chính cô tình nguyện cách xa một chút.

"Được, sau này anh nhất định ngủ ngon, em không được lại nói dọn đi."

Diêu Linh Nhi đi đến bên cạnh hắn lặng lẽ ngồi xuống, thận trọng hỏi: "Anh, anh tính thế nào?"

"Anh mặc kệ, mất đi một thế giới, anh còn có mười thế giới. Đời này không lo cho em ăn mặc, còn có thể cho em ăn tiêu hoang phí."

"Đó cũng là rất nhiều tiền." Tuy rằng cô thật sự giàu có nhiều năm như vậy, sinh hoạt của cô không phải hắn mà là bố sắp xếp ổn thỏa, nhưng cô không mua loại hàng xa xỉ, quần áo cũng không cần nhiều, nhưng một ngày có thể mất mười cái Linh Uyển. Điều đó đối với cô thật sự là giá trên trời.

"Yên tâm đi, bọn họ còn không có khả năng bắt anh thế nào? Lát nữa anh qua xem, em không được đi đâu cả." Cô không muốn vì cô lộ mặt. Hiện tại người xấu là ai còn chưa biết, nếu đúng bọn họ dùng cách này dụ cô xuất hiện, hắn không muốn xuất hiện bên cạnh cô dù một chút nguy hiểm.

"Vậy còn anh?"

"Anh là đàn ông, anh có thể bảo vệ em." Giữ bả vai cô, nhìn vào hai mắt của cô, hắn kiên định nói.

Diêu Linh Nhi nhìn đồng hồ, hơn 9 giờ, chắc cũng gần đến rồi. Cô cầm điều khiển từ xa mở TV: "Chúng ta xem TV một lát đi."

Lúc này Tô Thành và Hi Nguyệt xuống tầng: "Sáng sớm như vậy đã bị dính keo rồi."

"Vì sao hôm nay miệng em bắt đầu muốn mọc ngà voi." Tô Thành có chút buồn cười hỏi.

Hi Nguyệt trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Diêu Linh Nhi: "Linh Nhi xem cái giải trí này."

Nhưng Linh Nhi như chết giống chưa nghe thấy, tiếp tục chuyển kênh của cô, chắc là kinh tế tài chính, không phải là cái gì giải trí, nhưng vì sao không có.

"Diêu Linh Nhi, em làm sao vậy, tìm cái gì?" Lăng Phong nhìn cô chuyển kênh như tìm cái gì.

"Không có gì, chỉ là mấy cái này đều không đẹp." Cô vẫn bấm loạn lung tung.

"Linh Nhi, mau nhìn bố em, trở về." Linh Nhi nghe được nhanh chóng trở về.

Chỉ nghe thấy bố tới cửa nói chuyện: "Hôm nay tôi mở buổi họp báo này là muốn nói cho mọi người, chuyện con trai tôi Lăng Phong không phải như mọi người nói. Bởi vì trước kia nó chưa ly hôn, cho nên lần này mới từ chối kết hôn. Việc này là tôi hiểu lầm, nên tôi mới ép nó. Vì vậy hi vọng mọi người không lan truyền chuyện này, cảm ơn mọi người." Ông nói một câu thật ngắn gọn, sau đó vội vàng rời đi. Phóng viên phía dưới hỏi một câu ông cũng không trả lời.

Lăng Phong cười khổ nhìn ông 10 vạn lần không vui. Hắn nhìn về phía Diêu Linh Nhi, chỉ là cười nhạt, đứng lên, có chút tức giận rời đi. Nếu có người muốn động tới hắn, mở mười buổi họp báo sẽ đều vô ích.

Tô Thành và Hi Nguyệt còn nhìn TV, có chút kích động thế nhưng không chú ý hắn rời đi. Đến khi Diêu Linh Nhi cũng đứng lên đuổi theo hắn. Bọn họ mới liếc nhìn nhau, nhìn bọn họ rời đi có chút không thể hiểu được.