Chương 29

Tô Thành bị khiêng tiến vào Lăng Trạch, khách khứa tới lui chủ động nhường ra một cái đường đi, mặc dù là bị khiêng vào, nhưng lại không có ai dám cười nhạo, cũng giống như Diêu Linh Nhi, cho dù anh sai đến như thế nào, anh cũng sẽ không phải gánh chịu những ánh mắt khác thường, cười nhạo của người khác.

Tô Thành mặc dù không tiện, nhưng vẫn là gượng cười với khách khứa, đợi đến khi họ đến phòng khách của biệt thự, cha Lăng không thèm quay đầu lại mà trực tiếp nói: “Ta có thể để ngươi quậy phá một lần, nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai." "

“Không có lần thứ hai, nhưng có phải là chú bắt nhầm người rồi hay không?" Tô Thành cười khổ nói.

Cha Lăng quay đầu lại cũng là hoảng sợ, thiếu chút nữa liền đứng không vững, dường như là gầm lên, "Tại sao lại là ngươi? Lăng Phong đâu?”

"Chú à, sếp của chúng tôi đi công tác, tôi không biết tại sao chú lại trói tôi, chú muốn tôi thay sếp đón dâu sao?" Cha Lăng tức giận đến nỗi không nói nên lời, nghẹn một hơi ở miệng, không cách nào phun ra, chỉ có thể cả người run lên. Nhìn thấy cảnh này, chú Vương vội vàng chạy tới giúp ông thông khí, nhân tiện muốn nhắc ông nhớ lại chuyện năm đó, "Ông chủ, thiếu gia cậu ấy không muốn kết hôn cũng không sao, phu nhân cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy kết hôn với Giang tiểu thư."

“Tôi đã cho nó cơ hội, hôm nay nó không có quyền lựa chọn.” Sau khi bình tĩnh lại, ông lạnh giọng nói.

Chú Vương vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng sau khi chuyện xảy ra 20 năm trước, ông chủ dường như là thay đổi thành một con người khác, trước đây ông ấy yêu thương cậu chủ cả ôm đều không nỡ buông, từ đó về sau bọn họ liền không hợp nhau, gặp mặt nói không quá ba câu, chú Vương cảm thấy chuyện năm đó đối với bọn họ là một cú sốc quá lớn, trong lòng vẫn luôn không bỏ xuống được, không buông bỏ được tình yêu duy nhất của họ.

“Nói đi, sếp của các ngươi hiện giờ đang ở đâu?” Cha Lăng lạnh lùng hỏi.

Tô Thành nhìn vào đôi mắt gần như là bốc lửa của ông ta, xem ra chính mình sẽ khó thoát khỏi nỗi đau máu thịt ngày hôm nay. "Hành trình của sếp thì làm sao chúng tôi có thể biết được, chú, chú thật là biết đùa."

Cha Lăng cầm lấy tách trà trên bàn, hung hăng ném vào đầu Tô Thành, cái ly đập vào đầu anh nứt ra, máu đỏ từ từ chảy xuống từ trán xuống khuôn mặt, có chút đau, nhưng anh một tiếng cũng không chịu phát ra.

“Hôm nay ta nhất định phải làm nó xuất hiện ở đây, cho nên đừng ép ta phải động tay với con.” Cho dù là không kết hôn, ông cũng muốn đem hắn ta giữ lại đây, cho Tiêu Lục một lời giải thích.

"Hôm nay tôi không thể đáp ứng nguyện vọng của ông rồi, cho dù ông có dùng chuyên cơ, hôm nay cũng không mang về được.

“Nó ra nước ngoài? Người ở văn phòng là mày?” Cha Lăng có chút không tin, rõ ràng Tiêu Lục luôn nhìn chằm chằm hắn ta, làm sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Ông ta dùng sức bóp mạnh vào cổ anh, giận dữ hét lên, "Mày gạt tao đúng hay không?"

"Là tôi, tôi thường xuyên làm việc trong văn phòng của sếp, chú chắc hẳn nên biết.” Tô Thành thường xuyên ở trong văn phòng, nhưng làm sao họ lại có thể thừa nhận sai lầm là của mình, thậm chí bắt nhầm người, bị chơi đùa?

"Đánh thật mạnh và, đánh nửa chết nửa sống sau đó ném vào cửa lớn Toàn Thế" vẫy tay ra hiệu cho mấy người mặc âu phục màu đen đi tới.

"Ông chủ" Chú Vương vừa muốn nói chút gì, ông ta liền xua tay, một mình đi lên lầu.

Trong phòng khách, Tô Thành bị ba người cao to hung hãn tay đấm chân đá, anh lấy hai tay ôm đầu, để đầu mình không bị thương, nếu có cơ hội tỉnh lại, có vài người ký ức sẽ mãi mãi ở đó. Tầm mắt của anh có chút mơ hồ, anh gõ gõ đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo một lúc, để anh có thể hồi ức được lâu hơn.

Chú Vương dùng sức đẩy bọn họ ra, bọn họ thấy người gần như ngất đi, mới dừng lại, lui ra ngoài.

“Tô tiên sinh, vất vả rồi.” Chú Vương khổ sở nói, đem anh đỡ lên ghế sô pha, đối với tiểu thư anh có tình, đối với thiếu gia anh có lòng trung thành, nhưng một người như vậy, sao ông chủ lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

"Không có gì, cảm ơn chú Vương" anh cố hết sức nói, thậm chí có chút choáng váng.

“Tôi đi lấy nước ấm cho cậu uống.” Vốn dĩ muốn giải thích giúp cho ông chủ của mình, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, đành lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

Cha Lăng đi lên lầu, gọi điện thoại cho Tiêu Lục thì tắt máy, điện thoại của Lăng Phong và Linh Nhi cũng đều tắt. Cuối cùng, ông bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Giang Tình, "Tình nhi, con ở đâu?"

“Cha, con đang ở khách sạn, có chuyện gì vậy?" Giang Tình nghe thấy có một tia bất an.

“Tiêu Lục có qua chỗ con sao?" Ông ấy biết rằng Tiêu Lục luôn không yên tâm về Giang Tình, vì vậy chắc chắn sẽ đến đó tìm cô.

"Anh ấy có đến, nhưng anh ấy đã đi rồi?" Giang Tình có chút khó hiểu, tại sao lại muốn hỏi đến Tiêu Lục?

“Nó đâu, bảo nó nghe điện thoại.” Ông vội vàng nói, ông muốn nói cho hắn biết tin Lăng Phong không có ở đây.

“Anh ấy đã rời đi một tiếng trước.” Giang Tình có chút thất vọng, hôm nay là ngày cưới của cô, cho dù có không vui đến đâu, giả vờ cũng là có thể, nhưng lại hỏi cái người ngoài.

"Rời đi? Nó nói gì với con?"

"Anh ấy nói hôm nay nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ làm con quỳ từ đây bò ra ngoài." Giang Tình nhàn nhạt nói, cha gọi điện thoại đến, nhưng lại hỏi người ngoài, làm cô có chút khó chịu, nhưng sau đó cô lại nghe thấy, "Vậy thì ngươi liền quỳ đi ra đi."

"Cha, chuyện...Chuyện gì vậy, có chuyện gì xảy ra?" Cô vừa nói vừa mang theo khóc nức nở, vừa lắp bắp cầu xin.

"Lăng Phong không thấy" giống như một quả bom nổ trong nháy mắt nổ tung tất cả những hy vọng của cô, cô theo đuổi mười năm, thậm chí phải đứng xa nhìn mười năm, hôm nay cô cho rằng hạnh phúc muốn đến, nhưng lại vẫn là không, cô nằm liệt mềm nhũn trên mặt đất, nước mắt tuôn ra như suối, làm tan đi lớp trang điểm tinh xảo, gương mặt xinh đẹp.

“Bây giờ còn có thời gian để khóc sao?” Ông cười lạnh một tiếng, có chút giễu cợt, có chút thất vọng lại càng cảm thấy tức giận.

"Ông muốn tôi phải làm cái gì? Nhiều năm như vậy, ông luôn nói Lăng Phong là của tôi, tôi từng bước giúp ông tách bọn họ ra, từng bước một xuất hiện ở trước mặt anh ấy, nhưng cuối cùng thì sao, vẫn là không có gì, anh ấy chưa bao giờ là của tôi " Giang Tình mang theo tiếng khóc nấc lên, lúc này cô cảm thấy tuyệt vọng.

"Ta cho con một cơ hội, chính con không nắm bắt tốt, ngay cả trái của một người đàn ông cũng không nắm giữ được, con còn không biết xấu hổ mà oán trách ta."

“Cha, con không có ý đó, con chỉ là có chút sợ hãi, cha bảo con làm thế nào con liền làm như thế đó, chỉ cần Lăng Phong có thể trở về." Giang Tình sợ hãi nói, dù sao cũng là cha của Lăng Phong, ông sẽ có cách, giống như là cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng, đây là hy vọng cuối cùng duy nhất của cô.

"Muộn rồi, Giang Tình, con đã nói với ta là Lăng Phong tìm co nói chuyện hôn lễ, con vậy mà dám nói dối ta, ta nghĩ con xem như là chán sống rồi." Từ trước đến nay cô đều chỉ luôn là quân cờ, chuyện xấu trước đây đều có thể nhịn được, nhưng bây giờ một màn này khiến cho ông tức giận đến cực điểm, người phụ nữ này phải không chỉ là một bài học.

"Cha, làm sao cha được, Tiêu Lục đã nói với cha?" Giang Tình yếu ớt hỏi, cha chỉ gặp qua Tiêu Lục một lần, chẳng lẽ liền nhận định Tiêu Lục là của Diêu Linh Nhi, là con rể tương lai của ông sao? Chính mình một cái con dâu không bằng con rể sao? Diêu Linh Nhi rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, cô đây tính là cái gì?

"Có thời gian ta sẽ xử lý cô." Ông hung ác ném điện thoại đi, ông có chút lo lắng cho Tiêu Lục, nhưng điện thoại của hắn vẫn luôn không kết nối, ông sợ hắn sẽ làm chuyện ngu xuẩn, hơn nữa không thể làm hắn xảy ra chuyện.