Chương 19, Tôi tin vào một người có lòng tin

Phòng sách nhà họ Lăng

"Giang Tình là người của anh à?" Tiêu Lục lạnh lùng hỏi.

‘Không sao, nhưng nếu họ không kết hôn, tôi không thể tiếp quản cả thế giới." Có một di chúc của Lăng Phong và cha mẹ anh ấy đã để lại, miễn là Lăng Phong và Linh Nhi kết hôn, anh ấy có thể chiếm lấy cả thế giới.

"Đó là lý do tại sao không cho tôi gặp Linh Nhi dù chỉ một lần, chút nữa đã để cô gái này phá hỏng việc của tôi."

Anh nghĩ đến việc hôm đó suýt nữa lên giường với cô ấy, anh cảm thấy rất buồn phiền.

"Cô ấy chỉ là con cờ cuối cùng, nhưng cô ấy đã xuất hiện trước dự định. Xem ra, người phụ nữ này sớm đã không chờ đợi được nữa.

“ Tôi không quan tâm, tôi có thể không cần, nhưng mà Linh Nhi, anh nhất định phải đồng ý cho họ kết hôn, tôi phải có nó bằng mọi cách”. Tiêu Lục phẫn nộ nói.

"Bình tĩnh đi, qua ngày mai anh dẫn Linh Nhi đi đi, ở chỗ này đã có tôi lo liệu." "

“Thật sao?” Tiêu Lục khó hiểu và có chút căng thẳng.

" Uk, Linh Nhi cần đi kiểm tra, nếu như anh đã quyết định, đợi nơi này giải quyết xong xuôi mọi chuyện có thể trở về."

“ Bố, thật sự bằng lòng giúp đỡ tôi?”

“Đúng vậy, mẹ cô ấy cũng kiếm tiền cả đời, tôi không muốn giống anh giống tôi một đời tiếc nuối.” Cha Lăng vừa nói vừa đầy hối hận và thất vọng.

"Tại sao phải là cả thế giới? Chúng tôi cũng có đế chế của riêng mình, giàu gấp hàng trăm lần so với của ông ấy." Tiêu Lục không hiểu, tại sao lại khiến một người cha sống mai danh ẩn tích 15 năm, thậm chí thay đổi khuôn mặt khác nhưng khi ở nhà họ Lăng lại nhận được ánh mắt lạnh lùng từ mọi người.

"Ra ngoài đi, xem Linh Nhi, tôi có chút mệt mỏi." Có một số việc bây giờ anh vẫn chưa muốn giải thích. Tiêu Lục lạnh lùng nhìn anh rồi đi ra ngoài.

Lúc xuống lầu vừa đúng lúc nhìn thấy Hi Nguyệt ngồi một mình trên sô pha bấm điện thoại di động, Hi Nguyệt ngước mắt lên, " nói chuyện gì lâu vậy?"

Tiếu Lục không thèm nhìn cô, lạnh lùng nói , "Tại sao, bạn phải tiếp cận tôi?"

"Tiêu tiên sinh, hiểu lầm rồi, chỉ là anh quên rồi kia là ông chủ của cha tôi, xem ra anh lần này đến rất nhanh đã quen rồi. Hi Nguyệt nhìn anh ta , trừ khuôn mặt lạnh lùng thì không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm gì trên khuôn mặt, trừ khi trước mặt Linh Nhi là người đàn ông ấm áp.

"Còn phải xem năng lực của cô, tô đã nói rồi, muốn muốn đồ của tôi sẽ không có cơ hội để làm mất nó. Nếu Hi Nguyệt tiểu thư không yên phận, thì đừng trách tôi độc ác”, hung dữ nhìn cô, lộ ra nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng, từ khu vườn trong biệt thự đi ra, Hi Nguyệt cảm thấy chỗ này rất quen thuộc, không giống như lần đầu đến đây.

Tiêu Lục đi ra, thấy chú Vương đang giáo huấn một nữ giúp việc, anh ấy vừa nghe thấy tên của Linh Nhi, vì vậy tò mò bước tới và hỏi: "Chú Vương, có chuyện gì vậy?"

Chú Vương ban đầu không muốn nói ra, nhưng nhìn anh rất muốn biết, liền nói hết tất cả những chuyện vừa nãy xả ra. Tiêu Lục nắm chặt nắm đấm, cười nhạt một tiếng, tức giận và bỏ đi. Bây giờ, anh cũng đang rất bực mình, anh sợ Linh Như nối lại tình cũ, sợ tất cả những gì anh trải qua chỉ là ảo giác. Vả lại chỉ là một người hầu vậy mà dám bắt nạt Linh Nhi, chán sống rồi sao?

Trời càng ngày càng tối, đột nhiên vang lên một tiếng than khóc phá vỡ sự yên lặng. Khi tất cả chạy xuống phòng khách, đôi mắt của người giúp việc hôm nay đã bị khoét ra, hai tay ôm lấy con mắt đầy máu, đau đớn khiến vẻ mặt của cô ấy vô cùng đau đớn, và cô cảm thấy như mình sắp chết.

“Chú Vương, mau gọi bác sĩ đi.” Linh Nhi chạy xuống ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế sô pha, đợi khi mọi người đi xuống, người giúp việc đã bắt đầu ngồi trên ghế sô pha.

“Chuyện gì vậy?” Lăng Phong nghi ngờ nhìn Vương thúc.

"Ta cũng không biết, vừa rồi nghe thấy thanh âm ta liền chạy ra ngoài, nhìn thấy cô ấy nằm trên mặt đất."

Anh nhìn về phía Hi Nguyệt, Hi Nguyệt lắc đầu, anh liền biết chuyện này cũng không liên quan đến Hi Nguyệt, không có lệnh của anh Hi Nguyệt cũng sẽ không động đến cô ta.

"Anh" Linh Nhi muốn hỏi điều gì đó, những lời nói lại nghẹn ở cổ họng.

"Không liên quan gì đến anh, tại sao?Em không tin anh?" sẽ biết là Linh Nhi muốn hỏi gì đó, nhưng chỉ là có chút thất vọng, cô không tin anh, nhưng bản thân có đáng gì để cô ấy tin tưởng chứ, Lăng Phong cười khổ.

Linh Nhi hơi nhếch khóe miệng, cô biết anh có phần cố chấp, chỉ cần anh nói không phải anh, cô liền tin anh.

“Nửa đêm rồi, còn làm gì vậy?” Cha Lăng chậm rãi đi xuống lầu. thấy mọi người tụ tập lại với nhau.

"Chú, ai đó đã khoét mắt của nữ giúp việc như vậy. Con nghe nói rằng cô ấy hôm nay đã vô lễ với Linh Nhi, và cô ta đã được Lăng thiếu gia dạy cho một bài học," Tiêu Lục lảng tránh nói.

“Chuyện không liên quan đến ta, đôi mắt cô ta ta không quan tâm.” Lăng Phong lạnh lùng nói, không có một tia tức giận.

“Chú Vương, nói cho con biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.” Chú Vương lại nói, nhưng sau khi nói xong, ông lại nhìn về phía Tiểu Lục, nhớ tới hôm nay ông đã tức giận nhìn người giúp việc như thế nào. Tiểu Lục nhìn ánh mắt của anh và cười nhạt.

Lúc này, bác sĩ tư nhân vội vàng đi tới, ngồi ở trên sô pha, nhìn vào mắt người giúp việc, sau đó lắc đầu nói: "Giả cũng không thể tiếp tục giả vờ, ra tay quá tàn nhẫn, bên trong còn có rất nhiều tế bào chết không thể lấy ra."

Giang Tình nghe vậy có chút buồn nôn, cô bắt đầu nôn mửa và lao vào nhà vệ sinh. Linh Nhi lặng lẽ nắm tay người giúp việc và nhẹ nhàng vỗ nhẹ, như thể đang an ủi cô ấy.

“Chú Vương, đưa cô ấy ra ngoài chữa trị đi.” Chú Vương gọi mấy người hầu cùng nhau đưa cô ấy ra ngoài.

Lăng Phong ngồi trở lại trên sô pha, Giang Tình quay lại thấy người giúp việc đã đi rồi nên ngồi xuống bên cạnh Lăng Phong, Lăng Phong cũng không thèm nhìn cô.

"Hôm nay đến đây thôi, ta sẽ phái người đi điều tra rõ ràng, Lăng Nhi, ngày mai con có thể xuất ngoại, trở về có mấy ngày, không nên chậm trễ, Lăng Phong, hôn lễ của con vẫn tiếp tục tổ chức." Cha Lăng vừa nói vừa nhìn Tiêu Lục.

"Sao cũng được" Lăng Phong đứng dậy, cười lạnh một tiếng, sau đó đi thẳng lên lầu trở về phòng. Đó có phải là cha của anh ấy không?

"Ling"er, con cũng ngủ sớm đi, ngày mai ta dẫn con đi." "

Ừm, mọi người đi trước đi, con đi lấy một ly nước" đi hướng phòng bếp, Hi Nguyệt muốn giải thích cho Linh Nhi cái gì đó, vì vậy cô đã đi theo.

Giang Tình vẫn vui vẻ, chuyện này cứ như vậy đã được quyết định? Lăng Phong bây giờ đã thuộc về một mình cô? Tiêu Lục buồn nôn nhìn cô ta rồi dìu cha lên lầu.

"Linh Nhi, em không tin tưởng chúng ta sao?" Hi Nguyệt lo lắng hỏi, cô có thể hiểu lầm chính mình, nhưng thiếu gia thì không thể.

"Làm sao có thể, chị Hi Nguyệt, em tin ca ca, mặc dù anh đối với em không tốt, nhưng em biết anh ấy có một trái tim kiên định, anh nói không phải, em liền tin rằng không phải anh ấy, Linh Như vừa cười vừa nói.

Linh Nhi, thật ra ca ca có rất nhiều khổ tâm, anh ấy cũng cần người thấu hiểu, nhưng người đó chỉ có thể là em, hiểu không?”

"Ừ, vâng, em muốn đi thăm cô gái kia, chị Hi Nguyệt, chị có đi cùng em không?

Linh Nhi, hiểu chưa, để cô ấy nghỉ ngơi trước, em bậy giờ chỉ để hỏi, cô ấy cũng không có tâm trạng để trả lời em.” Hi Nguyệt biết cô lo lắng, nhưng cô càng quan tâm cậu chủ của mình hơn, anh hi vọng có thể nhận được sự tin tưởng của Linh Nhi

“Ừ, vậy thì em đi nghỉ ngơi đây.” Vừa nói với cùng với Hi Nguyệt từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Giang Tình vẫn đang ngồi trên sa pha cười ngốc.

"Giang tiểu thư, hôn lễ còn không biết có thể tổ chức hay không đâu, kích động như vậy, không sợ già sớm sao." Vừa nói vừa kéo tay Linh Nhi rời đi, Linh Nhi còn muốn nói điều gì đó.

Giang Tình cầm cái lọ gạt tàn thuốc trên bàn định đập xuống trước mặt bọn họ, nhưng nghĩ lại thôi, bây giờ cũng không tiện, dù sao hôm nay tâm trạng cô rất tốt, không thèm để ý đến bọn họ.