Chương 9

- An Bình, em nói gì với anh đi được không? Em đừng im lặng như thế? Anh sợ lắm!

Cô không trả lời anh vì đơn giản là cô muốn sao khi xuất viện sẽ ly hôn với anh chứ không phải đợi đến hai năm.

Một tháng trôi qua như một cực hình với cô thì làm sao mà cô chịu nổi đến 24 tháng.

- An Bình, anh có cái này cho em.

Cô vẫn chỉ nhìn anh không trả lời, anh biết cô là đang bài xích với anh.

Nhưng lỗi là do anh thì sao trách cô được. Những ngày sau này, anh chỉ có thể bù đắp cho cô nhiều hơn thôi.

Anh lấy từ trong túi áo ra một sợi dây chuyền, cô nhìn nó quen lắm, không phải là Trần Phương Uyên đã lấy của cô sao? Sao nó lại nằm ở trong tay anh? Thời gian cô hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Anh đi lại định đeo cho cô nhưng cô lại sợ hãi nhích ra xa một chút.

- An Bình đừng sợ, anh chỉ muốn đeo nó vào cho em thôi.

Cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, không biết có chuyện gì xảy ra với anh không, sao hôm nay anh lạ vậy? Vương Nhất Chính mà cô biết đâu có dịu dàng, ôn nhu đến thế?

Hay là anh bị ngã ở đâu ? Cô vẫn cứ ngồi yên đấy đến khi anh đeo xong sợi dây chuyền.

- An Bình, em có sao không? Sao nãy giờ cứ im lặng vậy?

Anh là đang quan tâm cô sao ? Nhưng nếu đó là một tháng trước chắc cô mừng đến nhảy cẫng lên mất. Nhưng sau lần bị anh cưỡng bức cô đã chết tâm rồi. Anh nói những lời này thì có ít gì.

- An Bình, em sao vậy?

Cô thấy mình cứ im lặng mãi cũng không phải là cách.

- Cảm ơn Vương thiếu, tôi không sao. Anh có thể ra về được rồi.

Cô nói xong liền đưa tay lên tháo sợi dây chuyền mà anh đeo cho cô đặt vào tay anh.

- Cái này trả cho anh, tôi không cần nó nữa. Chuyện giữa tôi và anh cũng nên kết thúc thôi. Anh đưa đơn ly hôn đây tôi sẽ ký, không cần phải đợi đến hai năm đâu.

Anh nghe những lời cô nói mà đau đến sắp khóc. Cô từ một người yêu anh mà chấp nhận buông tay anh.

Anh cũng không biết phải làm gì bây giờ, anh muốn xin lỗi cô nhưng lời xin lỗi đó cô có chấp nhận không? Anh nhàn nhạt lên tiếng:

- Tôi sẽ chăm sóc cho em đến khi khoẻ lại, còn chuyện ly hôn khi nào em khoẻ rồi tính. Em không sợ ba mẹ tôi nhưng tôi sợ.

Cô không nói gì thêm, chỉ im lặng gật đầu. Sức khỏe cô cũng hồi phục khá nhanh, cô cũng không muốn làm khó anh

Cứ như vậy mỗi ngày trôi qua anh đều ở viện với cô, đút cho cô ăn.

Cô không phải là hết yêu anh, nhưng đi lại đoạn đường này cô thật sự không dám đi thêm lần nữa.

Ngày mai cô xuất viện, ngày mai anh có cuộc họp đột xuất nên không thể đưa cô về. Chỉ có Vương phu nhân đưa cô về nhà chính của Vương gia.

Hôm nay đến khuya Nhất Chính mới vào viện với cô. Thấy cô đã ngủ say, anh lấy quyển tập mà anh đã mua trên đường đến viện, bứt ra một đôi giấy. Phải, là anh viết thư cho cô.

Anh viết xong để vào túi áo khoác của cô. Rồi nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền vào cho cô.

Sáng hôm sau, anh lên công ty rất sớm. Vương phu nhân nấu sẵn canh gà để ở nhà sau đó lên viện để đưa cô về nhà. Vì hôm nay cô được xuất viện.

- Mẹ

Tuy Nhất Chính đối xử với cô không tốt nhưng Vương phu nhân lại hết lòng yêu thương cô.

- An Bình, mẹ có hầm canh gà ở nhà. Một lát bác sĩ kiểm tra xong là có thể về rồi.

- Vâng ạ!

Bác sĩ kiểm tra cho cô, Vương phu nhân ra ngoài làm thủ tục xuất viện sau đó đưa cô về nhà.