Chương 35

An Bình chưa biết thế nào nhưng gần đây anh thay đổi rất nhiều.

Cô và Hạ phu nhân bế bánh bao xuống nhà gọi Hạ lão gia và anh vào ăn cơm.

Nhất Chính bế bánh bao cho cô ăn. Anh bị dị ứng với cá nhưng Hạ phu nhân không biết. Hôm nay bà lại nấu rất nhiều cá vì An Bình cực kỳ thích ăn cá.

An Bình ái ngại nhìn anh. Anh vẫn vui vẻ bế bánh bao, vì ở công ty rất bận rộn anh thường xuyên nhịn đói cũng quen rồi.

Ăn cơm xong cô và anh lên phòng cho bánh bao đi ngủ. Tâm trạng anh hôm nay rất thoải mái cho dù nhịn đói anh cũng rất vui lòng.

An Bình nhìn anh ngồi ở trong phòng cô làm việc, cô đi lại ngồi xuống gần anh, nói chuyện với anh bằng giọng có lỗi:

- Nhất Chính, em xin lỗi nhá! Mẹ không biết là anh bị dị ứng với cá. Anh có muốn ăn gì không? Em nấu.

Nhất Chính nhìn cô lắc đầu, mở nụ cười nhạt. Anh có nói gì cô đâu mà phải xin lỗi. Khi nãy anh không thấy đói nhưng nghe cô hỏi anh bắt đầu thấy đói. Anh nhẹ giọng hỏi cô:

- Vợ à! Có phải là anh muốn ăn gì cũng được không?

- Ừm. An Bình chắc nịt gật đầu.

Nhất Chính im lặng, ngồi tỏ vẻ đâm chiêu suy nghĩ.

- Vợ à! Vậy anh muốn ăn...

Anh đang nói ngắt quãng thì im lặng. Quay người sang cô. An Bình nghe anh đang nói thì quay sang anh.

- Anh muốn ăn gì?

Nhất Chính không trả lời, nhanh tay kéo cả người An Bình nằm gọn trên người anh.

- Anh...ưʍ...

An Bình chưa kịp phản kháng thì anh cúi người hôn lên môi cô. Anh hôn chậm từ từ sâu hơn, khiến cơ thể cô phản ứng.

- Anh muốn ăn em. Nhất Chính ma mị nói nhỏ vào tai cô.

Nhất Chính cắn nhẹ vào vành tai cô, sau đó hôn trượt xuống xương vai xanh.

Tay anh luồng vào áo cô rất thuần thục, khiến An Bình không kịp trở tay. Một lúc sau thì cả hai thoát y, loại bỏ đi những thứ vướng víu trên người.

Ngón tay anh đưa xuống nơi tư mật của cô, nhẹ nhàng cho vào.

- Ưʍ...ư...m

Được một lúc, Nhất Chính nhẹ nhàng rút tay ra. Ánh mắt của An Bình có chút thất vọng.

Nhất Chính cười nhẹ, cuối người xuống hôn lên môi cô để làm cho cô phân tâm, sau đó cho vật nam tính vào nơi tư mật khiến An Bình rùng mình nhẹ.

- Ư..m..ư...m

Cô khẽ rên lên từng tiếng theo sự luân chuyển của anh.

Sau khi, làm xong. Anh bế An Bình vào nhà tắm giúp cô vệ sinh, sau đó anh cũng đi tắm và xuống nhà pha sữa cho bánh bao.

...

An Bình hôm qua vẫn còn mệt, hôm nay lại bị anh hành hạ tiếp nên rất mệt.

Nhất Chính nhìn cô ngủ, anh cảm thấy rất mãn nguyện.

Anh cho bánh bao ti sữa xong, anh nhìn lên đồng hồ đã gần năm giờ chiều. Anh đi xuống phụ Hạ phu nhân dọn cơm.

Hạ phu nhân nhìn thấy được sự thay đổi của Nhất Chính thì không còn bài xích với anh như lúc trước.

- Nhất Chính, con gọi An Bình xuống dùng cơm.

Hạ phu nhân vừa dọn chén ra bàn, vừa nói với Nhất Chính.

- Dạ vâng

Nhất Chính lễ phép đáp lại.

...

Anh lên phòng thì cô vẫn còn ngủ, anh cười nhẹ sau đó tiến lại giường.

- An Bình, dậy ăn chiều. Anh lay lay người cô.

Cô hôm nay biến thành con sâu lười, cô rất mệt chỉ muốn ngủ thôi.

- Em không ăn. Cô lim dim mắt nói với anh. Sau đó lại xoay người ngủ tiếp.

- An Bình, dậy ăn chiều hay anh dùng em làm buổi tối đây?

Nhất Chính cúi người sát tai An Bình thủ thỉ.

Cô nghe câu hỏi của anh thì bật dây, liếc anh một cái thật sắt. Bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.

- Đi ăn thôi

Anh luồng tay ngang eo cô một cách thân mật. Làm nhiều người cảm thấy bất ngờ.