Chương 32

Anh nhanh chóng cởi đi lớp áo mỏng manh trên người cô.

- Anh

An Bình nhẹ giọng gọi, Nhất Chính ngẩng đầu lên nhìn cô.

- Hửm? Sao em?

An Bình suy nghĩ một lúc lại rưng nước mắt khiến anh bật dậy ôm lấy cô dỗ dành.

- An Bình, không sao. Anh xin lỗi.

Nhất Chính chợt nhớ ra có duy nhất một lần cô bị Trần Phương Uyên bỏ xuân dược khiến cô mất ý thức, duy chỉ có lần đó là cô không nhớ chuyện cũ.

Anh gục đầu lên vai cô, nói chuyện với cô bằng một giọng mang đầy tội lỗi:

- An Bình, anh xin lỗi. Em đừng nhớ chuyện cũ nữa có được không?

An Bình ngẩn người, cô đâu có nói với anh là cô nhớ chuyện đó cơ chứ. Chuyện đó từ lúc cô sanh bánh bao cô không còn để tâm tới nữa.

- Anh nói gì vậy?

An Bình chồm người ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi anh.

Cả Nhất Chính cũng giật mình, không lẽ cô bị mất trí nhớ.

- An Bình, em không nhớ gì sao?

- Nhớ hết chứ

Anh Bình gật gật đầu nói.

- Nhưng em muốn nói với anh chuyện khác. Chưa kịp nói gì thì anh đã dở trò lưu manh với em.

Ánh mắt của Hạ An Bình mang bao nhiêu uất ức nhìn anh, khiến anh thêm bối rối.

- Rồi rồi, anh xin lỗi. Thế em có chuyện gì muốn nói với anh?

An Bình im lặng nhìn anh, cô nhìn vào áo mình bị anh vứt xuống đất.

- Trước khi em nói, anh nhặt áo lên giúp em nhé!

Nhất Chính không ngần ngại đi xuống giường nhặt áo lên cho cô.

...

- Rồi, em muốn nói với anh chuyện gì?

Nhất Chính nhìn thẳng vào mắt cô khiến cô có chút bối rối.

- Ngày mai anh cùng em ở lại Hạ gia một ngày được không?

Anh nghe lời đề nghị của cô, anh chỉ im lặng gật đầu.

Hạ An Bình chầm chậm nói tiếp:

- Em sẽ về lại đây

Nhất Chính nghe cô nói liền quay sang cô, cảm giác như ù tai. Anh nắm chặt hai vai cô, nhìn thẳng vào cô, nghiêm giọng hỏi:

- An Bình, em nói thật không?

Cô im lặng một lúc, nhẹ nhàng gật gật đầu.

...

- Em tha thứ cho anh đúng không?

An Bình nghe câu hỏi mặt trở nên nghiêm túc, cô lắc đầu nói:

- Em chấp nhận ở lại là vì bánh bao, thêm nữa thời gian gần đây vì chuyện này mà ba mẹ phải buồn nhiều rồi. Em thật sự không nỡ.

Nhất Chính nhìn cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

Anh cũng rất bất ngờ về quyết định của cô nhưng đó liệu có phải An Bình ngầm cho anh cơ hội hay không?

- Nhất Chính, anh bị làm sao vậy?

Từ nãy đến giờ cô thấy anh lạ lắm! Cứ ngồi đăm chiêu, xong lại nhìn cô. Rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì vậy?

Cô gọi anh không nghe liền mạnh tay đánh vào vai của anh, khiến anh giật mình.

- Em nói gì?

- Anh bị cái gì vậy?

Nhất Chính im lặng, lắc đầu như một câu trả lời.

...

- Khuya rồi, ngủ thôi. Sáng mai anh cùng em và con về Hạ gia.

Nhất Chính kéo gối đỡ cô nằm xuống. Anh nghiêng người bước xuống giường.

- Anh đi đâu vậy?

An Bình thấy anh đi xuống giường thì bật dậy.

Nhất Chính đi lại giường nói khẽ vào tai cô:

- Nếu bây giờ anh không đi giải quyết nhanh, sợ chút nữa anh không kiềm chế được.

An Bình vừa thấy thương, vừa thấy tội cho anh. Trời nay rất lạnh, nước nóng người ta tắm còn thấy ngán, anh lại phải ngâm nước lạnh nhỡ bệnh thì sao.

Cô nở một nụ cười, sao đó vừa kéo gối nằm xuống, vừa lên tiếng nói:

- Vậy anh đi giải quyết nhanh đi còn đi ngủ.

Nhất Chính đợi cô nằm xuống thì chồm lên người cô, thủ thỉ rất nhỏ vào tai cô:

- Tự nhiên bây giờ, anh không muốn tự giải quyết nữa.