Chương 30

Anh đi đến gọi An Bình dậy. Anh về phòng lấy khăn mặt thấm nước ấm lau cho cô.

- Anh

An Bình lấy lại bình tĩnh lên tiếng gọi Nhất Chính. Cô chấp nhận vì bánh bao một lần thử cho anh cơ hội. Cô đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều.

- Sao đấy em?

An Bình do dự không biết có nên nói rõ với anh hay không? Nhưng rồi lại không nói.

- Ngày mai, anh đưa em và bánh bao về Hạ gia được không?

Chỉ cần là An Bình mở lời, bất cứ việc gì anh cũng đều sẵn sàng.

- Được

...

Nhìn lên đồng hồ đã gần 4 giờ chiều, cô xuống phụ mọi người làm cơm.

Nhất Chính nhìn lên đồng hồ khẽ thở dài, thời gian đúng là trôi nhanh thật.

Vương lão gia và Vương phu nhân chơi với bánh bao cả ngày vẫn không thấy mệt.

Vương phu nhân nhìn bánh bao thật kỹ sau đó lên tiếng nói với Vương lão gia:

- Ông à! Tôi ước gia đình mình ngày nào cũng sẽ như hôm nay, có Nhất Chính, có An Bình và có cả bánh bao. Ngày mai An Bình về lại Hạ gia rồi không biết đến bao giờ mới quay trở lại đây.

Vương lão gia nghe những lời của vợ mình bộc bạch chỉ trầm tư gật đầu.

An Bình định ra mời ba mẹ anh vào dùng cơm lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ. Hai người thương cô nhất, luôn lúc nào cũng đứng ra bảo vệ cho cô lại vì chuyện tình cảm của cô, quyết định của cô mà phải dày vò đau khổ.

An Bình dẹp ngang suy nghĩ của mình, từ phía sau bước ra lễ phép nói:

- Con mời ba mẹ vào dùng cơm

Cô bế bánh bao từ tay Vương lão gia cho ông bà dùng cơm thì thấy anh từ trên lầu đi xuống.

- Em ăn cơm đi, để anh bế con

An Bình lắc nhẹ đầu lên tiếng nói:

- Thôi anh ngồi xuống ăn đi, lát em ăn sau.

Anh đi vào trong bếp lấy một cái muỗng, nhẹ nhàng đút cho cô từ muỗng cơm.

Anh không xin lỗi cô nhiều như những lần trước, anh thể hiện qua hành động.

- An Bình à! Hôm nay có thể để cho bánh bao ngủ cùng ba mẹ được không?

Vương phu nhân ái ngại nhìn An Bình.

- Dạ, được ạ! Con chỉ sợ thằng nhóc này lại quấy ba mẹ thôi.

Vương phu nhân nghe những lời An Bình nói thì bật cười

- Không sao đâu con.

Anh vừa ăn, vừa đút cơm cho cô. Nhất Chính vốn dĩ rất ghét ăn cá mà hôm nay lại tự tay gỡ xương cá cho cô ăn.

Anh bị dị ứng với cá, tay nổi nhiều mẫn đỏ vẫn cố gắng gỡ xương cá cho cô ăn, đối với anh bây giờ cô rất quan trọng.

Dùng cơm xong, Vương lão gia ngồi ở phòng khách uống trà với một vài người bạn.

Nhất Chính giải quyết công việc ở thư phòng. An Bình cùng Vương phu nhân ở trong phòng của bà chơi với bánh bao.

- Con về Hạ gia rồi, mẹ sẽ rất nhớ thằng nhóc này cho mà xem.

Vương phu nhân vừa nói, vừa nựng vào má của bánh bao khiến cậu nhóc cười khúc khích.

- Mẹ, sau ngày mai con sẽ về lại đây.

Vương phu nhân nghe câu nói của An Bình thì ngẩn người nhìn cô.

- Lời con nói là thật?

An Bình gật đầu, sau đó ôm lấy Vương phu nhân.

- Mẹ, cảm ơn ba mẹ lúc nào cũng bảo vệ cho con, yêu thương con. Con đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều nhưng cuối cùng con vẫn phải mềm lòng. Khi chiều con có nghe được ba mẹ nói chuyện với nhau. Con quyết định cho anh ấy một cơ hội xem như một phần là vì bánh bao.

Vương phu nhân nghe được những lời An Bình nói thì không kiềm được mà rơi nước mắt.

Điều ước nhỏ nhoi của bà vậy mà lại thành hiện thực.