Chương 27

Hạ lão gia nghe tiếng khóc của bánh bao rất lớn ông liền chạy lên xem.

- Bánh bao sao thế An Bình?

Cô vừa dỗ bánh bao vừa trả lời cha mình

- Con không biết nữa cha, từ lúc Nhất Chính đi về con dỗ mãi cũng không nín.

Hạ lão gia bật cười đưa tay đỡ lấy bánh bao, véo nhẹ vào mũi cậu nhóc một cái, sau đó trêu chọc cậu nhóc:

- Sao lại quấy mẹ thế? Ba con mới ở ít ngày đã quen rồi sao?

Hạ lão gia bế bánh bao đi xuống phòng khách, ông dỗ dành một tí thì bánh bao nín hẳn.

Cô cùng Hạ phu nhân lo chuẩn bị mâm lễ để cúng giao thừa.

...

Sau khi cúng giao thừa xong, cô cùng ông bà Hạ mang quà sang biếu lại cho ông bà Vương cho phải phép.

Vương phu nhân nhìn thấy bánh bao thì mừng rỡ.

- Anh sui, chị sui mời ngồi

Hạ lão gia lịch sự đặt giỏ quà lên bàn.

- Hôm nay thật thất lễ, anh chị đến mà tôi lại không ở nhà. Tôi có mang ít quà sang biếu anh chị. Chúc năm mới vui vẻ

Vương lão gia và Vương phu nhân cũng lễ phép gật đầu xem như lời cảm ơn.

Vương phu nhân đưa tay bế bánh bao. Bà cùng An Bình lên phòng để ông bà Hạ và Vương lão gia nói chuyện.

...

Vương phu nhân bế bánh bao cùng An Bình đi lên phòng của mình.

- An Bình, hôm nay mẹ nhìn thấy con có vẻ mệt mỏi quá vậy?

- Dạ không sao ạ! Chắc chỉ là do con mất ngủ thôi ạ!

Nhất Chính không hề hay biết là ông bà Hạ cùng An Bình và bánh bao đang ở nhà anh. Chuyện giữa anh và cô đã khiến cho anh mệt mỏi.

An Bình nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng cô đi xuống xe lấy túi đồ của bánh bao lên.

Nói gì thì nói, dù sao cô và Nhất Chính vẫn chưa ly hôn thì cô vẫn còn là dâu nhà họ Vương, hôm nay lại là ngày Tết cô không ở lại phụ cha mẹ anh thì quá là thất lễ.

Cha mẹ cô ở chơi một lúc cũng ra về. Vương lão gia hôm nay ra phòng dành cho khách ngủ tạm vì cháu nội của ông đang ngủ ngon như vậy ông không nỡ đánh thức.

Gần 2 giờ sáng Nhất Chính vẫn không ngủ được, anh khóc đến sưng cả mắt. Anh định lấy điện thoại gọi cho Hạ An Bình thì nghe tiếng khóc của con nít.

Nếu là trước kia anh sẽ cảm thấy rất khó chịu nhưng anh cố nghe một lần nữa, tiếng khóc đó xuất phát từ phòng mẹ anh.

Nhất Chính suy nghĩ trong đầu, anh lẩm bẩm ở miệng tự hỏi mình:

- Là bánh bao sao?

- Bánh bao, có phải là con không?

...

Không suy nghĩ nhiều, anh đi thật nhanh đến phòng Vương phu nhân mở cửa bước vào thì đúng là bánh bao thật. Nhưng không thấy An Bình.

- Mẹ, bánh bao ở đây rồi An Bình đâu?

Anh vừa đưa tay bế bánh bao lên, vừa hỏi Vương phu nhân.

- An Bình xuống bếp pha sữa cho bánh bao rồi.

Vương phu nhân không nghĩ một người cáu gắt với trẻ con như anh lại cưng nựng bánh bao được như thế. Thật khiến người ta bất ngờ mà.

...

Khi nãy Vương phu nhân dỗ mãi mà không nín khóc, anh vừa bế một lát đã ngủ ngay.

An Bình không nghe tiếng của bánh bao cũng lấy làm lạ. Hôm nay động lực nào mà khiến cho bánh bao bé bỏng của cô chưa ti một giọt sữa nào mà đã ngoan ngoãn ngủ thế không biết?

An Bình vừa pha sữa, vừa mở nụ cười vì suy nghĩ vừa rồi của cô.

...

Nhất Chính bế bánh bao về phòng mình để cho Vương lão gia và Vương phu nhân ngủ, cũng đã rất trễ rồi.

An Bình, vừa pha sữa lên đã không thấy bánh bao. Không nói cô cũng biết bánh bao đang ở trong phòng anh.