Vương phu nhân bước vào nhà thì chỉ có An Bình với Nhất Chính ở nhà. Bà lên tiếng hỏi:
- An Bình, cha mẹ con không có ở nhà sao?
Hạ lão gia và Hạ phu nhân vừa sang nhà chị hai.
- Dạ cha mẹ con vừa mới đi sang Lý gia ạ!
Vương phu nhân gật đầu, sao đó đi lại nắm tay An Bình ngồi xuống ghế.
- Mẹ có giỏ quà biếu cho cha mẹ của con. Sẵn đây mẹ cũng có chuyện muốn nói với con. Không biết mẹ có thể nói chuyện riêng với con không?
- Vâng ạ!
Cô cùng Vương phu nhân tản bộ ra vườn hoa, cùng ngồi nói chuyện.
- Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con vậy?
Vương phu nhân im lặng một lúc, mới lên tiếng trả lời cô.
- An Bình, con về Vương gia cùng ba mẹ được không? Bánh bao dẫu sao cũng là con cháu Vương gia, mẹ muốn...
Vương phu nhân không biết từ bao giờ lại cảm thấy khó xử trước mặt cô.
- Mẹ à! Con hiểu ý mẹ muốn, bánh bao có thể về Vương gia. Còn chuyện con và Nhất Chính lại là một chuyện khác rồi thưa mẹ, con không thể cùng ba mẹ về đó được. Nếu ba mẹ cảm thấy nhớ bánh bao có thể đưa bánh bao về Vương gia chơi ít hôm con cũng không phản đối.
Vương phu nhân nghe những gì mà An Bình nói bà rất cảm kích. An Bình không cấm bà gặp cháu, cũng cho phép bà bế bánh bao về nhà chơi. Nhưng chuyện bà muốn nói là chuyện của Nhất Chính. Bà không biết phải mở lời sao với An Bình.
- An Bình à! Chuyện của con và Nhất Chính con tính thế nào?
- Dạ, con...
An Bình không biết phải trả lời sao cho đúng, nói cô không còn yêu anh thì là nói dối nhưng đã hai lần cô cho anh cơ hội cuối cùng chỉ là thất vọng. Cô rất mệt mỏi trong tình yêu của anh.
Vương phu nhân thấy An Bình đang suy tư thì lên tiếng gọi cô.
- An Bình, con có sao không?
Cô giật mình vì câu hỏi của Vương phu nhân.
- Dạ con không sao ạ! Mẹ ơi! Nếu con nói điều này làm mẹ buồn thì mẹ cho con xin lỗi trước nhé!
Vương phu nhân khẽ gật đầu. An Bình lúc này mới dám nói:
- Mẹ, nếu nói con không còn yêu Nhất Chính thì chắc chắn là nói dối. Mẹ biết không? Hai lần con cho anh ấy cơ hội nhưng đến cuối cùng con nhận lại sự thất vọng. Trong lòng con hiện tại chỉ có thể xem anh ấy là ba của bánh bao thôi. Còn tình nghĩa giữa con và anh ấy xem như là hết rồi. Con không muốn dây dưa thêm với anh ấy chỉ là chưa có cơ hội để nói rõ ràng. Con hy vọng ba mẹ có thể hiểu cho con. Con để anh ấy biết mình còn sống, cho anh ấy gặp bánh bao là bởi vì con không muốn anh ấy phải sống trong day dứt tội lỗi cả đời. Con không muốn chuyện như vừa rồi xảy ra, đó là tất cả những gì con có thể làm cho anh ấy. Còn chuyện quay lại với anh ấy hay không thì con vẫn chưa đủ sẵn sàng?
Nhất Chính đưa bánh bao cho Vương lão gia bế, anh ra vườn tìm cô và Vương phu nhân, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ anh. Không hiểu sao tim anh lại đau đến vậy, nước mắt vô thức rơi xuống. Anh quay trở lại vào nhà, đi lên phòng cô mở cửa bước ra ban công để suy nghĩ.
...
Nói chuyện được một lúc thì cô và Vương phu nhân vào nhà, thấy bánh bao được Vương lão gia bế. Vương phu nhân đi lại cưng nựng cậu nhóc.
- Ba mẹ, con có việc bận. Ba mẹ bế bánh bao hộ con một lúc nhé!
An Bình khi nãy đã nhìn thấy anh đi vào nhà, nhưng không thấy anh ở đây. Cô cũng nên nói rõ với anh.
Vương lão gia tươi cười lên tiếng
- Được rồi, con làm gì làm đi. Để ba mẹ bế bánh bao.
Cô gật nhẹ đầu lại với ông rồi đi thẳng lên phòng mình.