Chương 20

Hạ lão gia vừa đến bệnh viện thì thấy Vương lão gia và Vương phu nhân khóc ngất. Hai bên là hai vệ sĩ của Vương Nhất Chính.

- Ông thông gia

Vương lão gia ngẩng đầu lên thì thấy Hạ lão gia đứng đấy, lòng đầy bất ngờ.

Hạ lão gia chỉ lặng lẽ gật đầu như một phép lịch sự rồi im lặng đứng chờ.

...

Mấy tiếng sau đèn phòng cấp cứu bật xanh, bác sĩ bước ra. Vương lão gia đi nhanh đến hỏi xem tình hình của Nhất Chính như thế nào

- Bác sĩ tình hình của con trai tôi như thế nào rồi?

Thấy bác sĩ im lặng một lúc mà trong lòng Vương lão gia dường như không thể thở nổi.

- Thưa lão gia, thưa phu nhân tình hình Vương thiếu đã ổn, chỉ có điều dạ dày bệnh nhân vốn dĩ đã yếu nhưng lại sử dụng rất nhiều rượu và dấu hiệu bệnh trầm cảm vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Người nhà nên để ý.

- Vâng cảm ơn bác sĩ.

Vương lão gia cúi đầu cảm ơn bác sĩ, sau đó dìu Vương phu nhân lên phòng bệnh của anh đang nằm.

Hạ lão gia ban đầu ghét anh vì làm cho con gái ông đau khổ nhưng nhìn hiện tại anh cũng không khá hơn An Bình, thậm chí còn tệ hơn.

Làm thế này ông thấy cả hai chẳng ai vui vẻ, dẫu sao thì cháu ngoại ông cũng cần một gia đình.

Vương lão gia thấy ông ngồi ở sofa đăm chiêu suy nghĩ nên lại hỏi.

- Anh sui, không biết hôm nay đến đây có việc gì quan trọng không?

Hạ lão gia gật nhẹ đầu trả lời

- Có chuyện rất quan trọng nhưng tôi cần nói khi Nhất Chính tỉnh lại.

Vương lão gia và Vương phu nhân khá bất ngờ vì trước nay Hạ lão gia chưa từng nói chuyện riêng với Nhất Chính.

...

Khoảng hơn hai tiếng sau, Nhất Chính tỉnh lại từ từ mở mắt dậy, nhìn thấy xung quanh toàn tường trắng. Vương phu nhân còn chưa kịp mừng rỡ thì đột nhiên anh nhắm nghiền mắt lại.

- Nhất Chính, con làm sao đấy? Con dậy đi

Vương phu nhân chạy lại ôm lấy anh, hét lên trong lo lắng tột độ.

- Con không sao, chỉ là hơi choáng một chút thôi. Anh đáp lại một cách rất điềm tĩnh.

Vương lão gia nhanh chóng ấn chuông gọi bác sĩ, mọi người ra ngoài chờ đợi bác sĩ kiểm tra cho anh.

...

Điều mà làm cho anh bất ngờ nhất lúc này là sự có mặt của Hạ lão gia. Từ hôm An Bình mất, anh rất muốn đến Hạ gia để xin lỗi ông. Nhưng không hiểu vì sao hôm nay ông lại xuất hiện ở đây.

Hạ lão gia nhìn anh có vẻ gầy đi, hốc hác hơn trước đây rất nhiều. Ông không vội mà chầm chậm lên tiếng hỏi :

- Cậu muốn đi theo An Bình tới mức này à?

Nhất Chính cảm nhận rõ rệt được sự đau khổ trong lòng ông, nước mắt anh vô thức rơi. Anh nhẹ nhàng gật đầu, lên tiếng:

- Con rất nhớ An Bình, không có cô ấy bên cạnh con thật sự không ổn.

Hạ lão gia khẽ gật đầu, cười nhẹ một cái, nhàn nhạt nói:

- Có không biết giữ, mất đi rồi mới thấy hối tiếc sao? Cậu nhìn lại cậu đi, cậu như thế thì làm sao chăm sóc được cho An Bình?

Anh nghe những câu Hạ lão gia nói, đúng là anh đã có mà không biết giữ. Anh đã làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.

- Cha, con xin lỗi. Thật sự xin lỗi người. Con đã không lo lắng, bảo vệ tốt cho An Bình. Lại còn chính tay con hại chết em ấy và cả con của con. Cha, con thật sự xin lỗi.

Vương phu nhân nghe những lời anh nói với Hạ lão gia trong lòng bà cũng đau không kém. Vốn dĩ Vương gia đã hạnh phúc trọn vẹn vậy mà một tay thằng con trai bà lại làm thành ra như vậy.