Chương 14

- Mẹ ơi! Con hiện tại không thể tha thứ được cho anh ấy. Con thật sự rất sợ.

Vương phu nhân nghe những lời cô bộc bạch mà xót xa. Bà hiểu những gì cô đã phải trải qua nhưng bà vẫn phải mong cô có thể cho con trai bà một cơ hội.

Ngồi nói chuyện một lúc, Vương phu nhân đưa cô ra về.

Nhất Chính đứng trên lầu nhìn xuống chứ không dám đến gần cô.

Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô sẽ rời bỏ anh đi.

Vương phu nhân và cô đang trên đường về Hạ gia thì có một chiếc xe chặn ngang đầu xe.

- Mau xuống xe

Một nhóm côn đồ bước ra từ trong chiếc xe kia khiến Vương phu nhân và cô trở nên lo lắng.

Vương phu nhân nhanh chóng soạn một tin nhắn thoại và gửi định vị cho anh.

Mặc nhóm người ngoài kia hung hăng nhưng Vương phu nhân và cô vẫn cố thủ trong xe.

Nhất Chính đang suy nghĩ chuyện của Hạ An Bình thì nhận được tin mẹ anh và cô đang gặp chuyện nên rất nhanh chóng đến nơi.

Cô và Vương phu nhân hồi hộp ngồi trong xe, Hạ An Bình xoay người lại thì thấy xe anh đang chạy đến, cô thở phào nhẹ nhõm.

- Mẹ ơi! Nhất Chính đến, chúng ta an toàn rồi.

Cô đưa tay vuốt nhẹ vào lưng của Vương phu nhân để trấn an bà.

Trong lúc bên ngoài ẩu đả với nhau thì có 1 tên dùng gậy bóng chày đánh nát cửa sổ phía bên ghế lái, nhấn nút mở cửa.

Phía bên ghế phụ một tên mở cửa lôi Hạ An Bình xuống xe làm Nhất Chính hoảng loạn.

- An Bình

Nhất Chính gọi lớn tên cô, lập tức lao tới kéo cô về phía mình. Thật không may anh hứng trọn nhát dao mà bọn chúng chuẩn bị sẵn.

Thấy anh gục xuống tất cả bọn chúng đều nhanh chóng bỏ đi.

- Nhất Chính, anh dậy đi. Đừng làm em sợ.

Hạ An Bình vừa khóc, vừa lay người anh dậy nhưng không được.

Vương phu nhân gọi cho xe cấp cứu nhanh chóng đưa anh đến viện.

Ngồi trước cửa phòng cấp cứu, cô không thể nào thở nổi. Cảm giác lo lắng, sợ anh sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.

Đợi hơn 4 tiếng đồng hồ phòng cấp cứu bật đèn xanh. Cô đứng bật dậy tiến nhanh lại hỏi thăm bác sĩ vừa bước ra

- Bác sĩ cho hỏi, chồng tôi như thế nào rồi ạ?

- Thưa Vương thiếu phu nhân, Ngài ấy hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Một chút nữa sẽ được chuyển lên phòng bệnh, người nhà có thể vào thăm.

- Cảm ơn bác sĩ

Hạ An Bình thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng.

Cô bước vào phòng bệnh, anh vẫn chưa tỉnh chỉ có Vương phu nhân ở lại với anh.

- Mẹ

Cô lên tiếng gọi Vương phu nhân

- An Bình, con có bị làm sao không?

Vương phu nhân nhìn thấy cô liền đi lại nhìn xem cô có bị thương không làm cho Hạ An Bình có chút rung động.

- Con không sao, mẹ ạ!

- Không sao là tốt rồi. Vương phu nhân vỗ nhẹ vào lưng cô và nói.

- Mẹ ơi! Hay mẹ về nghỉ ngơi đi ạ! Con sẽ ở lại đây với anh ấy.

- Con...

Vương phu nhân tâm tình mâu thuẫn nhìn Hạ An Bình khiến cô có chút lúng túng.

- Mẹ đừng hiểu lầm, dẫu sao hết tình thì còn nghĩa. Với lại, nếu không phải người nằm đây là anh ấy thì có thể sẽ là con rồi.

Hạ An Bình nhanh chóng khuyên nhủ Vương phu nhân về nhà nghỉ ngơi.

- Thôi được, khi nào Nhất Chính tỉnh lại thì con nhớ báo cho mẹ hay.

- Vâng ạ!

Tiễn Vương phu nhân ra về, cô tiến lại giường bệnh ngồi xuống cạnh anh.

- Nhất Chính, anh mau tỉnh lại nhé! Cảm ơn anh đã cứu em.

Hạ An Bình nói một cách rất nhỏ, chỉ vừa đủ cô nghe.

Cô vẫn im lặng nhẹ nhàng nắm tay anh, cô cũng không biết mình có nên tha thứ cho anh hay không nữa?

Cô biết, cô hiểu rõ tâm tình của anh dành cho cô nhưng hiện giờ tha thứ cho anh là điều mà cô không làm được.