Chương 13
“Sora, em quên lấy huy hiệu này.”
Đột nhiên cánh cửa bật mở cô hiệu phó bước vào đưa cho Sora hai cái huy hiệu hình chữ W.
“Vâng, em cảm ơn cô. Em sẽ xuống đó kí tên.” – Sora gật đầu rồi quay sang nhìn Chiro. – “Mình sẽ kể sau nha.”
“Ừ cậu đi đi.”
Cô mỉm cười gật đầu. Sora bước ra đến cửa liền dừng lại.
“Yuki…”
“Sao vậy?”
“Thế giới này không đơn giản giống như cậu nghĩ đâu. Nó luôn bị bao phủ bởi màu đen.”
“Vậy ư? Nếu thế thì tớ ước nó là màu hồng.”
“Cậu thật là…”
****
Sáng hôm sau, Chiro cùng Sora đi học. Do tối qua ngủ không quen giường nên Chiro ngủ không được ngon giấc.
“Yuki, cậu sao vậy?”
“À không chỉ là hôm qua mình hơi khó ngủ.”
“Trời ạ, cậu phải giữ gìn nhan sắc chứ!”
Sora bật cười trêu chọc.
“Nhan sắc á? Này thì nhan sắc!”
Chiro cười ranh ma đuổi theo Sora. Rất nhanh sau đó cả hai đến lớp học, mọi ánh mắt đều dính chặt vào Chiro.
“Con nhỏ nào đây?”
“Hình như là Yuki – Royale và Sora – Mayu, hai học sinh ưu tú được chọn vào trường mình.”
“Trông giống mọt sách thật!”
“Hai đứa nhà quê chơi với nhau có khác.”
“Nhỏ tóc nâu cũng xinh đó chứ!”
“Ừ nếu bỏ kính ra chắc chẳng khác gì hoa khôi.”
“Con nhỏ Yuki đó á? Bình thường!”
“Phải, tầm thường!”
“Yuki, kệ họ chúng ta mau tìm chỗ ngồi đi.”
Sora đưa mắt nhìn Chiro như muốn nói “Hãy học cách quen với chuyện này đi!”
“Ừ”
Cô gật đầu bước xuống theo Sora đột nhiên một bàn chân thò ra ngáng chân cô khiến Chiro mất đà ngã xuống đất và hàng loạt tiếng cười vang lên.
“Ha ha, ngã đau không em?”
“Lần sau nhớ cẩn thận đó không ngã hỏng nhan sắc nha.”
“Thật tội nghiệp, ha ha.”
“Các cậu thôi đi.”
Một giọng nói vang lên sau đó một cô gái bước đến gần Chiro mỉm cười.
“Cậu có sao không?”
“À, không sao.”
“Mau đứng dậy đi.”
Cô gái vẫn duy trì nụ cười trên môi đưa tay ra tỏ ý muốn đỡ cô. Chiro gật đầu cầm lấy tay cô gái. Một cô gái tốt bụng ở giữa bầy quý tộc kia quả là hiếm thấy, có lẽ cô gái này là một bông hoa sen đẹp. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ nhất thời của cô vì Chiro vừa nắm lấy thì cô gái liền buông tay ra khiến cô mất đà ngã xuống lần nữa. Nụ cười hiền lành trên khuôn mặt cô ta liền biến mất thay vào đó là nụ cười chế giễu.
“Bạn à, phải chú ý chứ sao lại ngã thêm lần nữa?”
Rồi cả lớp cười theo cô ta. Lần đầu tiên Chiro cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm như vậy, cô nắm chặt tay cúi gằm mặt xuống.
“Qúa quắt!”
Sora tức giận hét lên rồi chạy đến phủ quần áo cho Chiro.
“Mày nói gì hả con kia? Ai quá quắt.
Cô ta trừng mắt nhìn Sora. Ngay lập tức cô liền lấy tay chỉ vào mặt cô gái.
“Tôi nói cô đó.”
“Mày nên biết thân biết phận của mình. Đừng quên mày chỉ là một con nhỏ được bốc trúng còn tao là Jan – Stomwindy, họ hàng xa của của đức vua Stomwindy.”
Cô ta nhếch mép cười khinh bỉ xô ngã Sora còn cố tình nhắm lên tay cô.
“Cô không xứng!”
Sora tức giận vùng dậy vung tay tát cô ta một cái.
“Mày… mày… đánh nó cho tao!”
Sau đó hơn chục người liền lại gần phía Sora.
“Sora!”
Chiro hét lên chạy ra ôm lấy cô, đỡ hộ Sora những cái đạp.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy hả?” Ông thầy đột nhiên bước vào khiến cả lớp giật mình. Ngay lập tức tất cả đều về đúng vị trí. Chiro liền đỡ Sora dậy, thật không ngờ dưới vẻ ngoài xinh đẹp của quý tộc kia lại là những kẻ hung hăng, bạo lực.
“Thầy ơi em bị bọn họ đánh.”
Jan ôm một bên má khóc lóc. Thấy vậy Sora lạnh lùng nhả ra một câu:
“Nước mắt cá sấu!”
“Hừ!” – Jan lườm cô rồi quay sang ông thầy giáo tiếp tục khóc. – “Hu hu thầy ơi em đau lắm!”
“Ai đã đánh nữ bá tước Jan – Stomwindy?”
“Thưa thầy, là…”
Sora định nhận tội thì Chiro chen ngang.
“Là em, là em thưa thầy.”
“Yuki, cậu đang làm gì vậy?”
“Đừng lo tớ ổn mà.”
“Nhưng…”
“Yuki – Royale, là em sao?”
Ông thầy nghi hoặc nhìn cô .
“Vâng, là em đã đánh cô ấy nhưng em vẫn có vài lời muốn nói. Vốn là cô ta đánh Sora trước, thầy nhìn xem so với vết thương trên mặt cô ta và vết thương trên mặt Sora thì ai nặng hơn? Mong thầy ý thức một tí, đừng vì phân biệt giai cấp mà trắng đen lẫn lộn.”
“Đủ rồi! Thầy thấy em là học sinh mới nên không phạt em nhưng không ngờ em lại dám đánh giá thầy. Royale, em mau về chỗ thầy sẽ phạt em trực nhật một tháng!”
Ông thầy khẽ toát mồ hôi trở về chỗ. Qủa thật Chiro nói rất đúng, vì Jan có thân phận cao nhất ở trong lớp này nên không ai dám làm gì cô ta kể cả thầy giáo. Jan bị Chiro đá đểu lòng càng thêm bực bội. Cô nhất định sẽ trả thù!
Tiết học nhanh chóng trôi qua, tất cả các học sinh đều ùa ra chỉ còn lại Chiro và Sora.
“Cậu có cần mình giúp không?”
“Không cần đâu, tớ có thể làm được cậu về trước đi.”
“Vậy tớ về trước, cậu nhớ cẩn thận nhé!”
“Ừ.”
Nhìn theo bóng dáng Sora rời đi, Chiro liền bắt tay vào dọn dẹp. Ai nghĩ lớp học quý tộc lại như thế này chứ! Khi khắp nơi toàn là vỏ bánh bánh, vỏ kẹo phấn son nước hoa thì đầy trong hộc bàn . Những tấm ảnh các chàng quý tộc đẹp trai nằm rải rác khắp nơi bị giành giật đến rách. Nhưng Chiro không quan tâm chỉ cố gắng hoàn thành công việc của mình.
Phải mất hai tiếng cô mới hoàn thành xong, lúc này trời đã xẩm tối, sân trường lại vắng tanh gây nên cảm giác lạnh sống lưng. Cô liền bước nhanh định về nhà thì một tiếng nhạc vang lên. Tiếng nhạc rất quen thuộc hình như cô nghe ở đâu rồi nhưng giờ trời đã tối cô phải về nhanh. Tiếc là cái chân phản chủ lại bước theo tiếng nhạc tiến về phòng âm nhạc. Đập vào mắt cô hình ảnh một dáng người cao mặc đồng phục của trường, chiếc cà vạt đã được tháo lỏng ra tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp. Chàng trai đang chăm chú đánh đàn violon dường như không nhận ra sự hiện diện của cô đôi mắt xanh lam đẹp mê hồn mà đầy buồn bã khiến Chiro không thể rời mắt.
Thịch… thịch.
Một cái gì đó đang loạn nhịp trong l*иg ngực cô. Cảm giác này khiến cô trở nên lúng túng.
“Chiro!”
Một giọng nói vang lên khiến Chiro giật mình. Anh ấy đang gọi cô sao?
“Chiro!”
Giọng nói đó lại lần nữa vang lên khiến tim cô đập mạnh nhưng cô là Yuki không phải Chiro.
“Xin lỗi có lẽ anh đã nhầm, em là học sinh mới chuyển đến Yuki – Royale.”
Chiro cố gạt phăng cảm giác dấy lên trong lòng mình mỉm cười lên tiếng.
“Không đúng, em chính là Chiro. Anh còn định giấu ta ư?”
“Xin lỗi, nhưng em…”
“Nhìn ta đi, em thật sự không nhớ ta ư?”
Sky đau lòng nhìn cô gái trước mặt mình, linh cảm cậu mách bảo rằng đây chính là người con gái cậu đang cần tìm. Nhưng đập vào mắt cậu lại là đôi mắt xanh lơ chứ không phải màu lục bảo.
“Em là Yuki không phải Chiro.”
Sky thoáng thất vọng sau đó cậu đau đớn nhìn cô gái trước mặt khóe môi nở ra một nụ cười.
“Vậy ư? Có lẽ ta nhầm. Xin lỗi em, anh là Sky à không Bluesky rất vui được gặp em.”
“Em cũng vậy, em là Yuki.”
“Em bị thương à?”
Sky nhìn những vết bầm tím trên tay Chiro rồi kéo cô lại gần mở cửa tủ lấy ra một hộp thuốc.
“Ơ, em…”
“Tiếng nhạc của ta làm phiền em à?”
“Không đâu, tiếng đàn của anh rất hay nhưng cũng rất buồn… Em nói sai gì sao?”
“Không, em nói rất đúng.” – Sky bật cười rồi đứng dậy. – “Xong rồi, lần sau em nhớ cẩn thận.”
“Vâng ạ, cảm ơn anh!”
Chiro gật đầu rồi chạy đi ra ngoài biến mất trong màn đêm. Trong căn phòng giờ đây chỉ còn một mình Sky, nụ cười trên môi anh biến mất thay vào đó là đôi mắt buồn bã.
“Em không nhớ ra ta hay là cố tình không nhớ ra ta hả Chiro?”
Sky khẽ thì thầm nhìn thứ ánh sáng màu lam đang tỏa sáng trên tay Chiro.
*****
Chiro nhanh chân trở về kí túc xá, đầu óc cô lúc này tràn ngập hình ảnh của người con trai đôi mắt màu xanh đó. Bỗng nhiên một hình ảnh mờ ảo xuất hiện.
“Xin lỗi đã làm phiền em sao?”
“Không.”
“Vậy à.”
“Hình như tay em bị thương.”
“Xin lỗi đã để em chờ lâu.”
“Tay em lạnh quá, em đứng ở ngoài bao lâu vậy?”
“Không biết!”
“Em sợ bóng tối sao?”
“…”
“Sau này không cần sợ bóng tối nữa. Xong rồi, lần sau đừng có để bản thân bị thương nữa.”
Nhưng Chiro nhanh chóng lấy lại tỉnh táo rồi trở về phòng.
“Cậu đi đâu giờ này mới về?”
“Xin lỗi tại lớp học bẩn quá!”
“Này, ai bôi thuốc cho cậu vậy?”
“Tớ tự bôi.”
Chiro cười lấp liếʍ khiến Sora càng thêm nghi hoặc.
“Cậu nhớ cẩn thận với Jan đấy nhỏ đó không dễ dàng tha cho cậu đậu.”
Sora nghiêm túc lên tiếng rồi cho một miếng thịt vào mồm.
“Vậy à.”
Chiro gật đầu bắt đầu cắt miếng thịt.
“Này Yuki, đôi lúc tớ lầm tưởng cậu là quý tộc đó. Cách ăn uống, dáng đi của cậu đều rất giống quý tộc.”
Chiro im lặng không lên tiếng, thật ra đây không phải lần đầu tiên mọi người nói thế. Từ bé đến giờ cô không thể bỏ được cách ăn uống này nhưng mẹ cô thì luôn mỉm cười nói rằng ăn uống sạch sẽ thì có gì phải bỏ.
“À quên, mẹ cậu cũng là quý tộc mà cậu được mẹ dạy đúng không?”
Thấy Chiro im lặng Sora liền mỉm cười cho qua chuyện.
“À… Ừ.”
“Thôi cậu đi tắm đi rồi đi ngủ mai còn lấy sức để chiến đấu với Jan đáng ghét.”
Chiro mỉm cười nhìn cô bạn thì chuông điện thoại reo lên.
“Alo.:
“Chị à, chị khỏe không?”
“Ừ, chị khỏe làm sao vậy?”
“Chẳng lẽ phải có việc gì thì mới được gọi cho chị?”
“Tốn tiền! Chị cúp máy đây!”
“Ấy đừng, thật ra em có chuyện mới nhờ chị.”
“Hỏi bài tập chứ gì?”
“Chị đúng là cao siêu nhưng em phải hỏi thăm chị đã. Chị em lâu ngày không gặp mà.”
“Hôm qua chị vừa đi.”
“Một ngày có 24 tiếng, 24 là số nhiều mà.”
“Chị cúp máy đây!”
“Ặc, chị có khỏe không?”
“Ừ, khỏe.”
“Ăn cơm đầy đủ không?”
“Ừ, đủ.”
“Ngủ đủ giấc không?”
“Ừ, có.”
“Có ai bắt nạt chị không?”
“Ơ, không.”
“Vậy là em an tâm rồi, chào chị.”
Jendy mỉm cười rồi cúp máy. “
“Ủa tưởng em muốn hỏi bài tập mà?”
“Em trai cậu à?”
Sora ngước lên nhìn Chiro.
“À ừ, nó nghịch lắm.”
“Cậ thật tuyệt khi có một đứa em trai còn mình thì mồ cô từ nhỏ.”
“Xin lỗi cậu.”
“Không sao, mình rất vui vì có người bạn như cậu. Mà đây là gì vậy?”
Sora tò mò chỉ vào chiếc vòng trên cổ Chiro.
“Mình không biết, mình bị mất trí nhớ khi tỉnh lại thì nó đã ở bên mình rồi.”
“Cậu bị mất trí nhớ lúc mấy tuổi?”
“Chín tuổi à không mẹ nói là lúc ấy mình vừa tròn mười tuổi.”
“Vậy à, cậu mau đi tắm đi.”
“Ừ.”
Chiro gật đầu bước vào phòng tắm.
******
Ngày hôm sau giờ học trôi qua một cách yên bình. Buổi trưa, Sora liền đưa Chiro xuống canteen. Căn tin rất rộng gồm có bốn quầy bán thức ăn cho bốn giai cấp A – dành cho những người thuộc dòng dõi hoàng gia, B – dành cho quý tộc cấp cao, C – dành cho quý tộc cấp thấp hơn và các thầy cô và D – dành cho học sinh rút thăm và người làm ở đây.
“Phân biệt đối xử!”
Chiro bất mãn lên tiếng.
“Kệ đi, mau ăn rồi vào lớp.”
Sora cười trừ rồi đi lấy đồ ăn cùng Chiro. Khi lấy xong đồ ăn, đang định rời khỏi nơi đông người này thì một bàn tay đẩy ngã Chiro. Cả người cô ngã về phía trước va vào một cô gái.
“A!”