Chỉ một phút ngắn ngủi, hệ thống ngôn ngữ của cậu ấy tuôn trào nhiều tới mức logic không còn rõ ràng và như muốn nổ tung! Cậu ấy đã nói ra số lượng từ ngữ nhiều nhất từ khi tham gia chương trình tới giờ. Thậm chí sau hai câu kia, giọng điệu cậu ấy còn có phần nâng cao.
Tôi thong thả, dịu dàng ôm lấy cậu ấy, xoa xoa đầu cậu ấy.
Cư dân mạng liền gào thét: [Buông người phụ nữ đó ra! Mau để tôi tới ôm ôm!]
[A a a a Tần Vũ dụi đâu vậy! Trong lòng chị ấy dụi đã vậy sao? Tôi cũng muốn dụi dụi!]
Nhưng giây tiếp theo, tôi lại nói: “Ngoan, đừng sợ, mẹ đây.”
Một mảng nhữ dòng [ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Cư dân mạng: [Xswl* ha ha ha ha ha ha.]
[Cp này thật buồn cười, sao nữ khách mời lại thành mẹ rồi.]
[Tình mẫu tử lập tức trỗi dậy.]
[Những lời này của Diệp Phương Dư trực tiếp làm tôi héo úa. Tôi không thể đứng dậy nổi, CP mẹ con quá đen tối rồi, không thể cảm được.]
Tần Vũ cao lớn 1m8 gần như là đu trên người tôi ra khỏi nhà ma.
Chờ tới lúc ăn cơm tối, Tần Vũ mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Tôi cắt bò bít tết, rót nước trái cây để xuống trước mặt cậu ấy.
Bữa tối này là play cuối cùng trong buổi hẹn hò hôm nay.
Cư dân mạng: [Thật tinh tế, nhân vật mẹ sẽ không xuất hiện bên trong Diệp Phương Dư nữa chứ?]
[Lầu trên, sao tôi thấy ánh mắt chị Diệp vẫn luôn như vậy, giống như trước nay chưa từng thay đổi vậy...]
[Chẳng lẽ ngay từ đầu chị ấy đã không coi Tần Vũ là đối tượng yêu đương? Nên chị Diệp không phải đang la liếʍ sao?]
[Cô xem ai lại chăm sóc cho đối tượng yêu đương của mình như mẹ chứ.]
[Không thích hợp, thật sự không thích hợp... cô đã phát hiện ra trọng điểm!]
[Đây là show hẹn hò, không phải show gia đình!]
Tần Vũ nhìn miếng bò bít tết đã được cắt nhỏ trước mắt, lại ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái: “Cảm ơn.”
Tôi: “Cậu không cần khách sáo với tôi.”
“Nếu cậu sợ thì nói với tôi, lát nữa tôi đi bộ về với cậu...”
Cậu ấy khẽ gật. Tôi phát hiện vành tai cậu ấy từ lúc ra khỏi nhà ma vẫn luôn ửng hồng, chưa từng giảm bớt. Không thể nào, lá gan cậu ấy nhỏ vậy sao?
Tần Vũ: “Cô Diệp, không ngờ cô vào nhà ma lại lợi hại tới vậy.”
Bởi vì quá sợ hãi, nên toàn bộ hành trình đều chôn trong lòng ngực tôi không dám ngẩng đầu lên. Nên về cơ bản chỉ có mình tôi đi hết con đường.
“Cô không sợ chút nào sao?” Cậu ấy tò mò hỏi.
Tôi cười lắc đầu: “Không sợ cậu chê cười. Lần đầu tiên tôi vào nhà ma lá gan còn nhỏ hơn cậu, sau này có người đưa tôi đi nhà ma nhiều lần rồi.”
Tần Vũ thử hỏi: “Lúc ấy cô cũng trốn trong lòng bạn cô giống như tôi sao?”
“Lá gan bạn gái cô Diệp đúng là lớn.”
Tôi sao không nghe ra câu hỏi của cậu ấy. Có lẽ là đề tài của tổ tiết mục, tôi không chút để tâm trả lời: “Không phải, là bạn trai cũ.”