Tần Vũ ăn xong bữa sáng, tôi vui mừng nhập vai người mẹ khen cậu ấy một câu: “Thật giỏi quá, đã ăn xong rồi.”
Tần Vũ: “...”
Tôi: “Ngày mai cậu muốn ăn gì, nói với tôi, tôi đều làm cho cậu.”
Tần Vũ cự tuyệt: “Không cần phiền cô Diệp vậy đâu.”
Tôi vui vẻ xua tay: “Không phiền, không phiền.”
Mẹ nấu cơm cho con, vui còn không kịp.
Cư dân mạng: [...]
[Không phải, chị ấy sao lại giống như bị đoạt xá vậy, vẫn là nên diễn cho tốt vào. Tình yêu gì đó, thật sự không thể tiếp thu được!]
[Ăn xong bữa sáng thì có gì để mà khen, đây gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao? Tôi thật sự không thể hiểu nổi.]
Tần Vũ cũng không thể hiểu nổi.
Cả ngày hôm nay cậu ấy đều được tôi chăm sóc cẩn thận. Cậu ấy trực tiếp nói với tôi là không định yêu đương, cậu ấy chỉ tới đây để cứu vãn chương trình.
“Ừm tôi biết, cậu còn nhỏ, có thể không vội yêu đương.”
Cư dân mạng: [Ý chị là có thể đợi sao? Đừng vớ vẩn như vậy.]
Tần Vũ dĩ nhiên cũng cho là như vậy.
Tôi vẫn đối tốt với cậu ấy như cũ, lo lắng cậu ấy ăn không ngon, ngủ không yên, còn lo cậu ấy mặc ít sẽ bị cảm lạnh.
Tôi còn đặc biệt lên mang tìm kiếm “Các quy tắc làm mẹ”, “Làm sao để làm một người mẹ tốt.”
Kết quả không biết có phải do tôi không học đúng hay không, Tần Vũ tránh tôi như tránh rắn rết. Cậu ta dường như không thể tiếp nhận được tình yêu “vĩ đại” của tôi.
Sau khi ở chung một tuần, có một khoảng thời gian được tự ý trao đổi cộng sự.
Tần Vũ: “Cô Diệp, thật xin lỗi.”
Trên mặt cậu ấy không có chút gì là áy náy.
Tôi tỏ vẻ có thể hiểu được, cuối cùng đứa nhỏ cũng lớn rồi: “Không sao, cậu muốn cứ đi đi, tôi mãi mãi là hậu thuẫn của cậu.”
Cư dân mạng: [Chị Diệp, chị đừng quá yêu!]
Kết quả sau một trận, cậu ấy lại quay về.
Có lẽ hai nhóm khách mời khác ở chung rất tốt, hoặc là mọi người đều nhìn ra được sự chăm sóc đặc biệt của tôi dành cho cậu ấy, dù sao thì không ai chịu đổi với cậu ấy.
Tôi nhẹ cất giọng an ủi cậu ấy: “Không sao đâu, Tần Vũ. Thực ra cậu rất tốt.”
Cư dân mạng: [Cứu mạng! Giọng Diệp Phương Dư sao lại dịu dàng, mê người tới vậy!]
[A a a, nhìn ánh mắt cô ấy nhìn cậu ấy, khiến tôi mê muốn chết!]
[Chị gái xinh đẹp nhìn tôi đi! Em trai đó chỉ biết giả vờ lạnh lùng, có cái gì tốt, em thích chị! Chị cho em một cơ hội đi!]
Tần Vũ lạnh lùng “ừm” một tiếng, sau đó ngượng ngùng quay mặt đi.
Buổi tối, sau khi tôi tắm rửa xong đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi còn tưởng là chị gái trong tổ đạo diễn thường xuyên tới tìm tôi, vì thế vừa lau tóc vừa ra mở cửa.