Hắn bây giờ phải làm sao? Thừa nhận với cô nhưng lại cảm thấy day dứt với Mộc Kiều nhưng nếu chối bỏ tình cảm này hắn lại cảm thấy thương xót không thôi. Hàn Cảnh Tuấn hắn là 1 kẻ cao cao tại thượng vậy mà cũng có ngày phải khốn khổ trước 1 chữ "Tình" như thế này, liệu có phải quá nực cười hay không?
Bỗng chợt 1 cơn gió mát lùa tưởng chừng như muốn ôm lấy hắn, từng chiếc lá xào xạc lướt trên mặt đất bị thổi cuốn đi, trong cơn gió thoảng đấy lại nghe được 1 thanh âm của người phụ nữ:
- Tố Quyên, sao lại ăn mặc như thế này!
Cái tên "Tố Quyên" khiến hắn chợt sực tỉnh liền chuyển tầm nhìn về phía phát ra tiếng nói rồi khẽ nhíu mày, đấy chẳng phải là bà mẹ kế và đứa em gái của cô sao? Nhưng tại sao bà ta lại gọi cô ta là Tố Quyên?
Cô gái ở đấy với gương mặt được trang điểm khá đậm, thân mặc 1 chiếc váy body màu đỏ đức trước ngôi mộ của ai đó nhìn người phụ nữ bên cạnh nói:
- Con ăn mặc làm sao? Còn nữa, mẹ nên gọi con là Tố Linh, đừng để người khác phát hiện được thì con tiêu đấy.
Bà nghe vậy mới biết mình lỡ lời liền chưa lại:
- Tố Linh, ba mày vừa mới mất được mấy ngày mà mày ăn mặc như vậy mà ra thăm mộ sao?
- Có làm sao đâu, đằng nào người cũng chết rồi. À mà mẹ, chẳng phải khi trước mẹ nói chị ta quay về sao? Vậy sao ba mất mà không thấy chị ta tới vậy?
- Phải, hôm đấy ta đưa cho nó chút tiền rồi bảo nó đến chỗ anh Giang nếu không con nghĩ bọn họ còn tha cho chúng ta sao? Con đó chắc giờ đang ăn sung sướиɠ ở trên giường hắn ta rồi làm gì nhớ đến người cha liệt giường của mình đâu.
- Nhưng rốt cuộc tại sao chị ta lại được thả ra ngoài nhỉ? Chẳng phải là án 10 năm sao?
- Ta cũng không biết được, nhưng chuyện này con không được nói với ai, nếu để lộ ra ngoài chúng ta cũng bị liên luỵ hơn nữa việc chị ta nhận tội thay con có chết cũng không được hé nửa từ, biết không?
- Mẹ đừng lo, con biết rồi!
Nói rồi 2 người bọn họ quay người rời đi, bỗng 1 thanh âm vang lên:
- Lâm Tố Quyên.
Tố Quyên theo phản xạ quay người lại nhìn nam nhân trước mặt đến ngây dại.
Hắn thấy vậy lại từng bước tiến lại gần mẹ con họ, hơi lạnh toát ra đến khủng khϊếp:
- Cô là Lâm Tố Quyên.
Tố Quyên bị vẻ ngoài điển trai của hắn làm cho mơ hồ, trong vô thức lại gật đầu trả lời:
- Phải!
Lời vừa dứt, bà Lâm ở bên cạnh liền ý thức được mà giật nhẹ tay Tố Quyên rồi nhìn hắn nói:
- Cậu nhầm rồi, con bé là Tố Linh. Chúng tôi còn có việc phải đi.
Nói rồi bà liền kéo tay Tố Quyên rời đi thật nhanh mà hắn đứng đấy đôi hắn khoét sâu vào 2 thân anh đang khuất xa dần trỗi lên lửa giận dữ dội, bàn tay lấy chiếc điện thoại trong túi bấm 1 dãy số:
- 5 phút, gửi tất cả thông tin về nhà họ Lâm cho tôi.
Nói rồi hắn liền quay người trở vào xe, đôi mắt qu lớp kính nhìn vào khoảng không vô tận. Khi ấy, vì sự mất mát của Mộc Kiều mà hắn không có điều tra, chỉ biết người gây tai nạn là Lâm Tố Quyên và cô đã nhận tội nên hắn đã bỏ tiền để bảo lãnh cho cô ra vì chỉ muốn trả thù nhưng hắn đã quá sơ sót rồi. Nếu người thật sự gây tai nạn không phải là cô, vậy thời gian qua hắn đã phạm 1 sai lầm lớn, và đến bây giờ trót vì cô mà động tâm, liệu cô có thể bỏ qua cho hắn?
Đang mải mê với dòng suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên kèm theo 1 tập tin, hắn vẻ mặt vẫn bình thản nhưng trống ngực lại đập liên hồi, bàn tay chạm vào 1 nút rồi mời tệp tin ra.
Quả nhiên hắn sai rồi, sai lại càng thêm sai, hắn vứt điện thoại sang 1 bên rồi khởi động xe mà nhấn ga lao đi vun vυ"t.
*****
Khi trời đã trở sang chiều, Tố Linh khẽ cựa mình mệt mỏi mở mắt, đầu óc cô bây giờ có chút choáng váng khẽ đảo mắt nhìn xung quanh. Cô rốt cuộc tại sao lại ở phòng của hắn?
Tầm nhìn lại rời đến chiếc đồng hồ trên bàn, Tố Linh hốt hoảng ngồi dậy bước xuống giường rồi chạy vội xuống lầu:
- Đã muộn rồi sao? Mình còn chưa kịp đi chợ.
Nói rồi cô liền lấy bút viết gì đó vào 1 tờ giấy rồi để lên bàn, với lấy túi xách mà chạy thẳng ra ngoài.
Cùng lúc đó 1 chiếc xe chạy vào trong sân chỉ tiếc là hắn lại quá vội vàng mà không để ý tới thân ảnh mảnh mai đang chen lấn vào dòng người kia.
Vội vàng bước xuống xe hắn chạy thẳng lên lầu, mở cánh cửa phòng ra 1 chút sửng sốt nhìn căn phòng trống trơn.
Có lẽ vì biết sai lầm của mình mà trong lòng hắn lúc này chỉ lo sợ cô rời khỏi hắn.
Cảnh Tuấn hốt hoảng chạy xuống lầu rồi lao ra ngoài, chen vào dòng người ấy, trong lòng hắn lúc này chỉ muốn được nhìn thấy cô, hơn nữa có thể cô còn chưa biết sự tồn tại của 1 sinh linh trong cơ thể mình.
Con phố giờ tan tầm mỗi lúc 1 đông đúc, xe cô qua lại cũng chẳng nhường nhịn nhau. Ai cũng hối hả, ai cũng vội vã với bộn bề cuộc sống của riêng mình.
Bất chợt đôi mắt len qua đám đông đúc ấy nhìn thấy được 1 thân ảnh quen thuộc, hắn lúc này mới nhẹ nhõm mà đi tới gọi lớn:
- Tố Linh!
Cô theo phản xạ dừng bước quay đầu lại nhìn hắn 1 chút ngỡ ngàng mà không biết rằng đèn lúc này đã chuyển sang xanh, tiếng còi xe kêu inh ỏi đến nhức óc, hắn vẻ mặt kinh hãi vội vàng chạy lại phía cô:
- Tố Linh, cẩn thận!
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức cô chẳng kịp suy nghĩ gì liền đẩy mạnh hắn ra khi thấy hắn đang tiến lại phí mình, 1 giây sau đó cả người liền bị hắt tung lên cao rồi rơi tự do xuống đất, khung cảnh trước mặt đã bắt đầu nhuộm sang màu đỏ, cả người đau nhức đến cử động cũng không còn đủ sức. Mọi người đã vây quanh lại thành 1 vòng tròn hiếu kỳ.
Hắn lúc này mới vội vàng đứng dậy chạy lại mà đỡ lấy cô, máu đỏ theo đó mà nhuốm cả 1 vùng lên người hắn, bàn tay run rẩy ôm lấy gương mặt lấm lem ấy, nghẹn ngào nói:
- Tố Linh, em sẽ không sao, tôi nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện.
Cô lúc này đôi mắt đã mệt mỏi, hơi thở mỗi lúc trở nên yếu ớt dần, bàn tay gắng gượng đưa lên chạm nhẹ vào tay hắn, máu từ khoé miệng cứ ồ ạt chảy ra khiến câu nói trở nên khó nghe:
- Cảnh Tuấn...anh biết rồi sao...?
Hắn nghe vậy tâm can lại trở nên dày xéo, cổ họng nghẹn đắng đến khó thở:
- Tố Linh, em thật ngu ngốc. Đừng nói nữa, bác sĩ sắp đến rồi, đừng sợ. Tôi nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện.
Cô mỏi mệt nhìn hắn khẽ lắc đầu, bờ môi gượng gạo lấy 1 nụ cười đắng ngắt:
- Cảnh Tuấn...coi như...tôi đã thay nó trả món nợ này...mọi chuyện...hy vọng...anh sẽ không truy cứu nữa...
- Tố Linh, em đừng nói nữa, nếu em dám rời bỏ tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ...
Cô nghe vậy bàn tay đã vấy máu run run đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt tuấn mỹ ấy, bờ môi khó khăn mà mấp máy:
- Cảnh Tuấn...có lẽ anh không biết...thời gian qua...tôi đối với anh...vốn không hề oán trách...nhưng...lại không thể đối diện với...tình cảm thật của mình...bởi tôi lo sợ...đến nói thôi...tôi cũng không đủ tư cách...để nói...Hàn Cảnh Tuấn...em...yêu...anh.......!
3 từ cuối cùng đã rút hết sức lực của cô, bàn tay lạnh ngắt trên gương mặt hắn từ từ tuột xuống, đôi mắt mệt mỏi không thể trụ được khẽ nhắm lại, nơi khoé mi ấy liền chảy ra 1 dòng lệ màu đỏ đau thương.
Hắn lúc này như chết lặng nhìn xuống cô bằng đôi mắt vô hồn, bất chợt vòng tay ôm cô siết chặt hơn vào lòng, nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời mà hét lên thanh âm ai oán, tim gan hắn lúc này còn đau đớn hơn khi Mộc Kiều ra đi, bởi vì hắn đã nợ cô, nợ cô 1 lời xin lỗi, nợ cô 1 tiếng lòng còn chưa nói, nợ cô chính cả 1 sinh mạng này. Tim gan quặn thắt lại đến khó thở, 1 giọt nước mắt mặn đắng chảy dài trên gương mặt tuấn mỹ ấy, hắn chỉ đành bất lực ôm chặt lấy thân ảnh cô mà gào lên:
- Tố Linh.....!
Thanh âm thê lương ấy vang lên xé nát cả vòng người hiếu kỳ, những đôi mắt thương cảm, đâu đó vài tiếng sụt sùi, thật đáng buồn.
1 sự thật đã muộn màng, 1 lời nói đã muộn màng và 1 trái tim....đã...muộn màng!
Tôi vẫn rất thích 1 câu nói của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: "Lúc còn trẻ chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết, đó thật ra là cả cuộc đời."