- Cái miệng bẩn thỉu của cô chỉ nên dùng để phóng đãng trên giường.
Nói rồi hắn liền tiền tay xé mạnh chiếc áo trên người cô xuống, Tố Linh kinh hãi vội đưa tay lên che trước ngực rồi lùi lại liền bị hắn 1 tay túm lấy cổ chân cô kéo về.
Cô lúc này nước mắt đã chảy dài xuống, đôi chân vùng vẫy mà đạp vào người hắn liền bị hắn 1 lần nữa tát thẳng xuống mặt.
Cái tát này còn dùng lực nhiều hơn khi nãy, máu từ khoé miệng chảy ra mà đầu óc cô cũng cảm thấy choáng váng đến khi sực tỉnh lại thì cả cơ thể đã hoàn toàn không che đậy, cô biết bản thân không còn đường nào khác, lại hướng đôi mắt ngấn nước lên nhìn hắn cầu xin:
- Cảnh Tuấn...
Lời chưa kịp ra hết, liền thấy hắn túm lấy eo cô xoay người lại, để cô ở tư thế nhục nhã nhất, hắn không nhẹ nhành liền đưa 1 vật to lớn đi vào.
Nơi khô khan ấy bị bất ngờ xâm nhập, Tố Linh đau đơn kêu lên 1 tiếng, nước mắt theo đó chảy ra dữ dội hơn, cô phải cắn xuống bờ môi tứa máu của mình để ngăn đi những âm thanh nhục nhã.
Hắn thấy vậy lại túm tóc cô giật ngược lại, bàn tay kia đưa lên bóp mạnh lấy cằm cô:
- Kêu lên cho tôi.
Đi kèm với lời nói phía dưới liền động thân mạnh hơn, Tố Linh vì điều đấy mà bật lên 1 tiếng, hắn nghe vậy lại khẽ nhếch mép cười khinh:
- Tiện nhân!
Hạ thân truyền đến từng cơn đau dữ dội, bàn tay bấu chặt vào tấm ga trải giường mà móng tay vẫn đâu sâu vào da thịt như muốn xuyên thủng. Từng giọt nước mắt thi nhau rớt xuống đã ướt đẫm 1 vùng, cô căm hận muốn cắn xuống miệng mình nhưng không được, những âm thanh đứt quãng cứ phát ra nhục nhã vô cùng.
Hắn thấy vậy lại càng điên cuồng hơn, bàn tay buông cằm cô ra rồi túm lấy bờ eo mà động thân mạnh bạo.
Tấm thân trắng nõn bị hắn nhào nắn đến nhàu nát, khắp cả người cô là những dấu vết cường bạo, phía dưới thân vẫn liên tục ra vào, hắn lại luôn miệng chửi cô "tiện nhân" nhưng ở trong cô lại thoả mãn đến nực cười.
Sau khi phóng thứ dơ bẩn vào trong cô, hắn liền rời ra mà chỉnh trang lại quần áo, bàn tay đưa vào túi lấy 1 điếu thuốc ra châm lên rồi hút 1 hơi thật sâu.
Làn khói trắng nhả ra mờ ảo, hắn lại chuyển tầm nhìn về nữ nhân đang héo rũ ở đấy, đôi mắt chợt xoáy sâu vào thân thể mỹ miều, 1 giây sau đó liền túm lấy bờ vai cô kéo lại phía mình, điếu thuốc kia được chậm rãi đưa lên rồi dập tàn vào cả tấm lưng trắng mịn ấy.
Tố Linh đau đớn khẽ nhíu mày kêu lên 1 tiếng, chỉ 1 điếu thuốc nhỏ mà cảm tưởng như cả người cô bị bỏng rát vậy, đôi mắt còn chưa kịp khô lại trở nên trực trào nước.
- Lâm Tố Quyên, dấu ấn này để nhắc cho cô nhớ, cô chỉ là người của Hàn Cảnh Tuấn tôi.
Nói rồi hắn cũng xoay người rời đi, mặc cô ở đấy ngã gục xuống tấm ga giường trắng tinh, tấm lưng nõn nà ấy giờ lại xuất hiện 1 dấu tròn đeo bám, hạ thân tưởng chừng như đã rách nát, 1 chút máu nhỏ ra còn nằm ám ảnh ở trên giường, cô đau đớn đến không thể lê lết được cả tấm thân nặng trĩu, chỉ đành gục mặc xuống chiếc gối mà nức nở khóc.
*****
Những ngày sau đó cô đều phải sống trong sự dày vò của hắn. Thể xác đau đớn, tinh thần tổn thương, mỗi ngày trôi qua đều lấy rút bớt đi của cô 1 chút sức sống ấy vậy mà nữ nhân nhỏ nhắn ấy lại vẫn đủ nghị lực mà trải qua 2 tháng địa ngục ròng rã cho đến ngày hôm nay...
Cô vẫn như mọi ngày, tiếp tục công việc lau dọn của mình chỉ là hôm nay cảm thấy bản thân đã thật sự kiệt sức rồi. Dạo gần đây cô ăn gì cũng đều nôn ra, vậy nên có thể xem mấy ngày rồi bụng cô đều trống rỗng.
Cùng lúc đấy nghe được tiếng xe chạy vào trong sân, Tố Linh vội vàng nhìn lên đồng hồ rồi hốt hoảng đi ra ngoài liền bắt gặp hắn đi vào, cô có chút mệt mỏi nói:
- Mải dọn dẹp tôi quên không để ý giờ. Anh đợi 1 chút, tôi chạy ra chợ 1 lát rồi sẽ về nấu cơm.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn sang, có lẽ dễ nhận ra được sắc mặt nhợt nhạt và sự mệt mỏi trên gương mặt cô, hắn bỗng chốc lại khẽ trùng lòng xuống, lãnh đạm nói:
- Không cần phải đi chợ, tôi hôm nay không muốn ăn cơm.
Tố Linh nghe vậy hơi khó hiểu 1 chút nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu.
Hắn thấy vậy định lướt qua cô mà trở vào, bỗng chốc đôi mắt liền trở nên hốt hoảng, bàn tay theo phản xạ đưa ra đỡ lấy thân ảnh đang dần dần đổ xuống mà gọi tên:
- Tố Quyên, Tố Quyên...Mẹ kiếp, sao lại nóng như vậy?
Hắn vội vàng bế cô về phòng, bàn tay với lấy chiếc điện thoại bấm 1 dãy số:
- Gọi 1 bác sĩ!
Dứt lời hắn liền tắt máy, vứt chiếc điện thoại lên bàn rồi lại chuyển tầm mắt nhìn tới nữ nhân đang nằm ở trên giường đấy mà ngồi xuống bên cạnh.
Quả thật, cô bây giờ so với ngày đầu gặp mặt đã trở nên tiều tuỵ đi nhiều. Nét đẹp vẫn còn nguyên vẹn chỉ là đã hao gầy và xanh xao hơn.
Bỗng chốc trong lòng hắn lại rấy lên sự thương cảm kỳ lạ, bàn tay bất giác lại đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt tái nhợt ấy cảm nhận được 1 chút xót xa:
- Lâm Tố Quyên, nếu ngày đó người lái chiếc xe không phải là cô thì tôi cũng sẽ không phải tàn nhẫn đến như vậy!
Cùng lúc đấy, tiếng gõ cửa vang lên "cốc, cốc" cùng 1 giọng nói truyền vào:
- Hàn tổng, tôi là bác sĩ được gọi đến.
Hắn nghe vậy liền thu tay lại, vẻ mặt cũng quay về sự lãnh đạm khi nãy mà lạnh giọng nói:
- Vào đi.
Lời vừa dứt cánh cửa cũng bật ra, 1 vị bác sĩ độ tuổi đã ngoài 60 từng bước đi lại trước mặt hắn khẽ cúi đầu chào.
Hắn thấy vậy chỉ đứng lên lùi lại phía sau rồi nhìn ông nói:
- Hãy kiểm tra cho cô ấy.
Vị bác sĩ nghe vậy cũng chỉ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh cô mà thăm khám.
Sau 1 hồi kiểm tra kỹ càng nhiều lần, ông mới từ từ đứng dậy rồi quay người lại về phía hắn, nét mặt có chút vui mừng nói:
- Hàn tổng, vị tiểu thư này hiện tại đang mang thai.
Lời nói của ông khiến hắn khẽ nhíu mày nhắc lại 1 lần nữa:
- Mang thai?
- Phải, tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, vị tiểu thư này nhất định mang thai hơn nữa sức khoẻ không tốt, cô ấy bị kiệt sức mới dẫn đến tình trạng như vậy, cần nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn.
Lời ông nói ra lại thấy hắn không có phản ứng gì, tầm mắt vẫn xoáy sâu vào thân ảnh đang nằm ở đấy. Ông thấy vậy chỉ cúi đầu chào:
- Ngài hãy đưa cô ấy đến bệnh viện, họ có máy móc sẽ siêu âm chi tiết hơn. Nếu không còn việc gì, tôi xin phép đi trước.
Nói rồi ông cũng quay người rời đi mà hắn đứng đấy bàn tay đã siết chặt lại, hắn đã quên mất chuyện đấy, từ khi nào lại có thể không đề phòng như vậy?
Bỗng chốc hình ảnh của cô gái ấy hiện hữu trong đầu, tâm can hắn lại trỗi dậy sự day dứt dày xéo, đôi mắt rực lửa khoét sâu vào gương mặt đang yên giấc ở trên giường 1 hồi rồi lại quay lưng trở ra ngoài.
******
Hắn lái xe lao đi vun vυ"t giữa dòng đường tấp nập rồi chạy thẳng ra vùng ven thành phố rẽ vào cổng nghĩa trang rộng lớn rồi dừng lại.
Cánh cửa bật mở, đôi giày da đen bóng bước xuống, tiến lại về phía 1 nấm mộ mà trên đấy là di ảnh của 1 cô gái xinh đẹp với hàng chữ được trạm khắc tỉ mỉ: Cô gái xinh đẹp của tôi - Lưu Mộc Kiều.
Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, bàn tay từ từ đưa lên chạm nhẹ vào hàng chữ đấy, tâm can lại nhói lên từng cơn đau đớn:
- Mộc Kiều, tôi đã để bản thân phạm 1 lỗi lầm quá lớn như vậy, thật xin lỗi em! Tôi cứ nghĩ chỉ cần trút hết tức giận lên người cô ấy, chỉ cần dày vò cô ấy là có thể thay em trả món nợ sinh mạng này...nhưng em biết không...tôi càng lún sâu vào sự trả thù đó...tôi càng nhận ra rằng...bản thân đối với cô gái ấy...lại là động tâm. Mộc Kiều, em nói xem sai lầm này phải làm sao để sửa đây?
Lời vừa dứt, cũng là lúc trên gương mặt cương nghị ấy để rơi ra 1 giọt nước trong suốt. Hắn tuy đối với cô những ngày qua đều là tàn nhẫn là vì muốn che dấu đi, muốn phủ nhận rằng hắn lại động tâm với kẻ đã hại chết Mộc Kiều. Chỉ là cho đến ngày hôm nay, khi biết được cô đang mang trong mình giọt máu của hắn, chưa lúc nào hắn cảm thấy bản thân lại trống rỗng đến như vậy, không biết làm gì ngoài chạy đến đây ở trước di ảnh của Mộc Kiều mà thú nhận tình cảm của mình.