Trái Tim Lỡ Muộn Màng

1.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc đời là những chuỗi ngày lựa chọn, nhưng có nhiều người cứ mãi chọn sai nên cả đời chỉ ôm mãi nỗi ân hận trong lòng!
Xem Thêm

Đầu óc đã trở nên quay vòng, mọi thứ trước mắt đều ngả nghiêng, cả người cô không trọng lực đổ xuống nền nhà, tầm mắt chỉ lờ mở thấy được đôi dày da bóng loáng phía trước rồi lịm dần.

Cô đâu thể biết được, 1 chuỗi những tháng ngày về sau, điều cô phải đối mặt còn đau đớn hơn những gì đang xảy ra bây giờ!!! Chết đi không phải là điều đáng sợ, đáng sợ hơn cả là 1 cuộc sồn nơi địa ngục trần gian.

*****

Ngày đầu tiên:

Cô lủi thủi thu mình vào 1 góc giường trong nhà kho chứa đồ ngổn ngang. Bữa cơm còn để ở ngay cửa đã phủ 1 lớp màu xám tro bụi bặm. Thứ ánh sáng yếu ớt luồn qua kẽ hở soi rọi lên gương mặt xinh đẹp nhưng lại thiếu mất sức sống.

Hoá ra, người mà em gái cô đυ.ng chết lại là người con gái mà Hàn Cảnh Tuấn - Hàn tổng cao cao tại thượng của Hàn Thị hết mực yêu thương và nghiễm nhiên vì sự ngu ngốc, từ giờ cô lại trở thành 1 kẻ sát nhân gϊếŧ chết người yêu của hắn.

Bỗng cánh cửa bật ra, đôi giày da đen bóng bước vào đá đổ khay cơm khiến bát canh vỡ toác văng nước tung toé.

1 người áo đen đứng gác cửa thấy vậy liền lấy trong túi ra 1 chiếc khăn cúi xuống lau sạch mũi giày cho hắn.

Hàn Cảnh Tuấn thấy vậy từng bước chậm rãi tiến lại, nhìn đến cô 1 tia sắc lạnh mà nói:

- Hầu hạ cô ăn, mà cô còn chê sao?

Tố Linh nghe vậy nét mặt có chút sợ hãi nhìn sang hắn lo sợ nói:

- Cũng chỉ là đem tôi về nhốt, anh tại sao lại phải bảo lãnh tôi ra ngoài?

Hắn nghe vậy lại đưa tay ra bóp lấy cằm cô kéo lại phía mình, bờ môi khẽ nhếch lên ý cười lạnh:

- Cô có vẻ không thích bị như vậy phải không? Được, vậy tôi sẽ dùng cách khác.

Nói rồi hắn liền túm lấy cánh tay cô lôi đi, bàn chân trần còn không kịp xỏ lấy đôi dép bước đến cánh cửa liền dẫm phải 1 mảnh vỡ của bát canh mà tứa máu đến đau nhức khiến cô phải cắn xuống bờ môi mỏng mà chịu đựng.

Hắn cứ kéo cô xền xệt lên nhà chính như vậy mà cũng không 1 lần nhìn xuống bàn chân đã lem luốc vì vết máu loang lổ cùng đất cát bám dính thẳng tay hắt mạnh cô ngã xuống đất rồi lạnh giọng nói:

- Tôi muốn trước khi tôi quay về, căn nhà này phải được sạch sẽ. Lâm Tố Quyên, cô đừng nghĩ đến chuyện chống đối bởi vì tôi có đủ khả năng để khiến nhà họ Lâm cô không còn chốn dung thân, đặc biệt là người ba đang nằm liệt giường của cô!

Tố Linh nghe vậy đôi đồng tử đỏ ngàu trợn tròn lên kinh hãi mà hắn cũng chẳng để mắt quay người trở ra ngoài.

Cô 2 tay chống xuống đất mà gắng gượng đức dậy, sống mũi bỗng chốc cay xè kéo theo những giọt nước mắt chảy dài xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Cố tìm kiếm 1 miếng rẻ sạch sẽ, rửa sạch đôi chân mình rồi băng nó lại. Đôi mắt sưng húp còn đỏ hoe đảo quanh ngôi nhà rộng lớn mà nghẹn đắng cổ họng.

Bàn chân gắng gượng lom khom lê lết từng bước mà cầm lấy chiếc khăn lau mọi ngóc ngách trong nhà. Vết thương ở chân vì thế mà càng rách toác thêm, miếng rẻ mỏng manh cũng đã sớm ướt đẫm màu máu đỏ.

Tố Linh lau hết 1 dãy sàn quay đầu nhìn lại là những vết máu chải dài, cô uất ức đến ứa nước mắt lại cắn cuống bờ môi tái nhợt gòng mình lau sạch lại chỉ là vết thương ở chân như muốn chống đối cô vậy, lau đến đâu quay lại liền thấy vệt đỏ ấy ở ngay sau.

Tố Linh mệt mỏi ngồi phịch xuống, bàn tay siết chặt tấm rẻ bẩn thỉu mà oà lên khóc những tiếng ai oán.

Cả căn nhà rộng lớn như vậy lại chẳng có nổi lấy 1 bóng người, tiếng khóc đau xé lòng vang vọng vào khoảng không vô tận. Số phận lại nghiệt ngã reo thêm cho cô 1 nỗi bi ai mà không biết khi nào có thể ngừng.

*****

Ngày thứ 2:

Trời đêm hôm nay kéo đến 1 luồng mây đen đen kịt. Cô đứng trước khung cửa sổ nhìn ra phía ngoài 1 tia cô độc, tia chớp sắc bén rạch ngang bầu trời loé sáng 1 đường lên gương mặt mỏi mệt của cô.

Gió bắt đầu nổi lên nhưng cơn giông lùa mạnh vào khung cửa thổi tung mái tóc dài buông xoã. Tố Linh khẽ lạnh đưa 2 tay lên ôm lấy thân mình mà suýt xoa.

Hắn bây giờ đã chuyển cô đến 1 căn phòng có thể xem là tử tế hơn kho để đồ mục nát kia, chí ít ra cô cũng có thể xem hắn còn tình người vậy.

Bỗng chốc cánh cửa phòng bật ra, Tố Linh theo phản xạ quay người lại liền thấy hắn vẻ mặt sắc lạnh khác thường đứng đấy khiến cô khϊếp sợ.

Hàn Cảnh Tuần lúc này cả người nồng nặc mùi rượu, từng bước tiến lại gần cô, mà cô kinh hãi bất giác cũng lùi lại vài bước cho đến khi tấm lưng chạm vào bức tường gai góc, cô run rẩy mà nói:

- Mọi...việc nhà...tôi đã làm xong hết rồi...anh còn gì...không vừa ý sao?

Ai ngờ lời vừa dứt hắn liền đưa tay lên bóp lấy cổ cô, đôi mắt trợn lên những tia đỏ dữ tợn:

- Tôi không những không vừa ý, còn muốn gϊếŧ chết cô ngay lúc này. Chỉ là, để cô chết đối với cô là điều quá nhẹ nhàng. Tôi muốn để cô nếm trải từng nỗi đau 1 để cô biết cô ấy cũng đã phải chịu đau đớn như thế nào.

Nói rồi hắn liền lôi cô về phía giường thẳng tay ném mạnh lên đó, Tố Linh lúc này sợ hãi thù mình về 1 góc rồi gấp gáp nói:

- Cảnh Tuấn, tôi thật sự...không có hại chết cô ấy...làm ơn...

Hắn nghe cô nói vậy càng giận dữ hơn liền lao đến túm lấy cô ghì chặt xuống giường:

- LÂM TỐ QUYÊN, NGƯỜI ĐÃ CHẾT MÀ CÔ CÒN DÁM NÓI NHƯ VẬY?

Nói rồi hắn liền đưa tay xé toạc chiếc áo của cô ra, Tố Linh kinh hãi đưa tay lên che lấy ngực, nước mắt theo đó dàn dụa trên gương mặt mỹ miều:

- Không được...tôi xin anh!

Lời van xin vừa dứt cũng là lúc cô cảm nhận được phía dưới đã trở nên trơ trụi, Tố Linh càng sợ hãi mà vẫy vùng ra khỏi hắn, ai ngờ hắn lại thẳng tay giáng xuống mặt cô 1 cái tát đau đớn đến tứa máu rồi ghì chặt lấy 2 tay cô cố định trên định đầu cúi xuống mà gắt gao hôn lên ddôi cánh đào ấy. Hắn điên cuồng như muốn nuốt sống cô vậy, bờ môi tưởng chừng rách nát vì bị hắn ngấu nghiến, mùi máu tanh trôi xuống cổ họng đến đau nhói mà hắn vẫn không ngừng mạnh bạo như vậy.

Bất chợt hắn rời ra, trút bỏ hết lớp cản trở trên người, bàn tay đưa lên tách chân cô ra mạnh mẽ đi vào không dạo đầu.

Nơi mật tư bị bất ngờ xâm nhập, Tố Linh đau đớn cắn xuống bờ môi đã sớm rách nát, 2 tay bấu chặt vào ga giường đến nhăn nhúm, nước mắt thi nhau tuôn ra ướt đẫm cả 1 vùng gối.

Hạ thân bắt đầu truyền đến nhưng cơn đau dũ dội, 1 dòng máu đỏ ở phía dưới chảy xuốnv ga giường tạo nên 1 màu đau thương ai oán. Hắn cứ thế ở trên người cô điên cuồng ra vào mà Tố Linh chỉ biết ngậm đắng nuốt cay ngửa mặt lên trần nhà cố nén xuống nước mắt.

Trời ngoài kia đã trút xuống những cơn mưa xối xả, sấm chớp đánh mạnh vào khung cửa sổ soi rọi 2 thân ảnh loã lồ đang dính chặt lấy nhau, giông gió mịt mù thổi tung lớp rèm cửa, hơi lạnh lùa vào khiến lòng người chợt cảm thấy khϊếp sợ.

1 hiểu lầm khó có thể giải thích, mà đối phương lại quá tàn nhẫn như vậy nhưng cô hiểu hắn có lẽ còn đau đớn hơn cô rất nhiều. Thôi thì đã ngu ngốc thay đứa em chịu tội cô coi như trót dại thay nó mà bù đắp cho sự mất mát của hắn.

*****

Ngày thứ 3:

Tố Linh cả người đau ê ẩm rời khỏi chiếc giường, mặc kệ thân thể trần trụi với nhiều dấu về ám muội mà đi thẳng vào phòng tắm.

Đôi mắt vô hồn nhìn hình ảnh nữ nhân ở trong gương, bốc chốc 1 dòng lệ lạnh ngắt chảy dài xuống. Cô hít 1 hơi thật sâu để nuốt xuống nước mắt, gòng mình lên đưa tay vặn vòi nước xối xả vào mặt, nước mắt lúc đấy mới được buông thả mà thi nhau oà ra hoà với dòng nước lạnh ngắt kia.

Sau khi tâm trạng đã trở nên ổn hơn, cô quay trở ra phía tủ chọn cho mình bộ quần áo khá kín để dấu hết được những vết tím đỏ của đêm qua. Cũng may bà ta còn có tâm, tuy không vào thăm nhưng cũng gửi cho cô 1 ít quần áo cũ nếu không bây giờ cô còn thê thảm đến mức đến quần áo cũng không có mà mặc.

Quay trở ra ngoài, cô vẫn phải tiếp tục công việc của mình, lau hết tất cả mọi nơi dù là căn phòng đã bỏ không.

Mở cánh cửa bước vào không gian riêng của hắn, vẫn ngăn nắp cũng chẳng có lấy 1 chút bụi nhưng việc cô làm vẫn cần phải làm. Loay hoay dọn dẹp 1 chút bỗng tầm mắt dừng lại chiếc khung ảnh đã được gập xuống để trên bàn, cô vốn theo phản xạ dựng nó lên, hình ảnh của 1 người con gái xinh đẹp hiện hữu ra trước mắt.

Thêm Bình Luận