Chương 2: Sự Thật
*** Phòng ăn ***
- Xin kính chào đại thiếu gia và tam tiểu thư _ Hàng loạt nhân viên đồng thanh
- Chào , mọi người làm việc tiếp đi _ Minh lịch sự , ngồi xuống và mời mọi người ngồi ..
Đúng là con nhà tỷ phú có khác , thức ăn trên bàn toàn là hải sản . Chỉ vài ba người ăn nhưng có cả 3,4 chục món @@ . Như tiến lại kéo ghế ngồi kế Minh , Phương ngồi kế Hắn , đối diện nhau .....
>
- Kính chào nhị tiểu thư _ Hàng loạt nhân viên
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn ra phía cửa và nhìn theo bước đi của cô bé cho đến khi cô ngồi xuống . Từ cửa , Nó với khuôn mặt vô hồn cùng tay quản lí bước vào . Quản lí tiến lại kéo ghế cho Nó ngồi và quản lí đi sang phía đối diện ngồi
- Ê , tên kia , biết lịch sự không vậy hả ?_ Như hét lên làm tay quản lí sợ phải đứng dậy
- Jenny _ Minh
- Sit Down _ Nó , quản lí theo lệnh ngồi xuống
- Chị ... _ Như chẳng hiểu nổi Nó . Hắn & Phương nãy giờ ngồi quan sát , Nó vẫn thản nhiên ăn , khuôn mặt vẫn không cảm xúc.
- Jenny im lặng và ngồi xuống nếu em không muốn thấy cảnh bàn ăn bị xáo trộn _ Minh cười mỉm . Như nhăn nhó , tức tối . Nó ăn được vài ba món rồi đứng dậy về phòng , quản lí chỉ ngồi nên chẳng đυ.ng tới món nào , thấy Nó về phòng quản lí cũng đi theo Nó.
- Linda sao vậy ?_ Phương
- Không sao cả , trước đây mẹ anh cũng như thế _ Minh
- Hiểu gì chết liền _ Như cũng ngớ ra
- Haizz , là thế này . Từ nhỏ khi Băng sinh ra , Băng đã sống với bố mẹ ở Paris , còn tôi và Như sống ở đây với cô út . Tôi nghe kể lại là mỗi lần ăn cơm là mẹ tôi đều ngồi đối diện với Băng nên nó rất thích . Nhưng thật không may , mẹ tôi qua đời vì căn bệnh kì lạ sau khi sinh . Cái chết của mẹ tôi là cú sốc lớn đối với Băng . Kể từ đó , trái tim Băng càng thêm lạnh giá _ Minh kể
- Vậy thì liên quan gì đến chuyện hồi nãy ?_ Phương thắc mắc
- Nó muốn chiếc ghế đối diện khi Nó ngồi ăn phải đầy , không được trống nếu không Nó sẽ nhớ tới mẹ và rất đau buồn . Jenny , khi nãy mà ầm ĩ lên nữa thì theo tính Nó , cái bàn ăn thịnh soạn này chỉ chưa đầy 1 phút sẽ xáo trộn lên _ Minh
- Không ngờ , mình lại có người chị như vậy _ Như lắc đầu
>
Như hơi bàng hoàng khi bị ăn cái tát trời giáng từ tay Phương
- Làm cái quái gì vậy ?_ Như hét
- Vì cô mà Linda phải như vậy , cô còn lắc đầu khinh bạn ấy _ Phương
- Vì tôi ?_ Như
- Phải . Vì cô mà mẹ Linda phải chết _ Phương
- Thật hư là sao đây anh hai ?_ Như
- Khi hai đứa còn trong bụng mẹ . Mẹ đi khám và biết được với sức khoẻ của mẹ chỉ sinh được 1 đứa , đứa thứ 2 sẽ khiến mẹ mắc phải căn bệnh . Nhưng mẹ đã chịi đựng để cả 2 đứa chào đời . Đứa đầu tiên là Băng , con bé ra đời không 1 tiếng khóc , lúc đó sức khoẻ mẹ cũng tạm ổn . Bác sĩ có nói với mẹ là khoảng 1 tí nữa đứa thứ 2 sẽ chào đời và đó là số mệnh mẹ phải lựa chọn . Hoặc là bỏ hoặc là mắc căn bệnh . Đủ thời gian mẹ suy nghĩ nhưng mẹ quyết định vẫn sinh Như ra . Như sinh ra thì khóc hét um xùm và khiến mẹ ngất đi 1 tiếng _ Minh
- Đó là lí do vì sao từ nhỏ , em không được sống chung với mẹ _ Như
- Ừm , là cô út buộc thế , cô út không muốn em gặp mẹ , không thôi mẹ thấy có lỗi vì suýt chút em phải chết mẹ sẽ đau buồn _ Như nghe mà tức lắm , cùng là con mà Như lại bị đối xử thế .
- Cho nên anh khuyên em tốt nhất tránh xa Băng ra nếu em không muốn chết _ Minh khuyên Như
Hắn nghe hết toàn bộ câu chuyện , Hắn chỉ nhếch môi cười , Phương cười ngưỡng mộ Nó nhưng lại rất thương cho số phận của Nó