Chương 97: Em bị ép

Thiên Minh nhoẻn miệng cười. Anh cũng có điều ước giống như Hạ Vy, chỉ có điều trong người lúc này không một xu dính túi.

Thiên Minh vội chạy tới chỗ một người ăn xin ở gần đó, mượn anh ta cây đàn guitar. Anh giải thích rằng bản thân cần một đồng xu để ước nguyện. Người ăn xin bật cười, đặt đồng xu vào tay Thiên Minh nhưng anh từ chối, chỉ muốn mượn đàn mà thôi.

Người ăn xin vui vẻ ra hiệu cho Thiên Minh ngồi xuống chỗ của mình. Anh ta còn hào phóng cho Thiên Minh mượn chiếc hộp giấy trống không.

Hạ Vy tủm tỉm cười khi Thiên Minh nhất quyết làm theo ý mình.

Tiếng đàn vang lên, không khó để nhận ra đó là bài hát mà anh sáng tác gần đây với tên Mãi Yêu. Chỉ có điều Thiên Minh sẽ hát tiếng Việt sao?

Thiên Minh mỉm cười, dùng khẩu hình với Hạ Vy:

“English version.”

Hạ Vy ho lên thành tiếng. Bài Mãi Yêu này Thiên Minh mới chỉ viết xong phần lời cách đây hai ngày. Vậy mà giờ đã có phiên bản tiếng Anh rồi sao? Đừng có nói là tới đây cao hứng vừa đàn vừa dịch nhé.

Không ít người tới đặt tiền vào hộp giấy để ủng hộ chàng nghệ sĩ lang thang. Thiên Minh rất lịch sự khi luôn mỉm cười mỗi khi có người tới gần anh.

Hạ Vy đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Cô không biết anh có thể hát tiếng nước ngoài chuẩn tới như vậy. Hạ Vy chăm chú nhìn vào anh, lẩm nhẩm theo câu hát:

“I’m so in love with you.” (Em rất yêu anh.)

Đúng lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi huých nhẹ vào cánh tay của Hạ Vy rồi mỉm cười.

“Sweet voice.” (Giọng hát ngọt ngào quá.)

Dứt lời bà đặt vài đồng xu vào thùng giấy bên cạnh Thiên Minh và ra hiệu cho Hạ Vy làm theo mình.

Hạ Vy tủm tỉm cười, lấy toàn bộ những đồng xu còn lại trong túi “tặng” cho Thiên Minh.

Anh chàng ăn xin mở to mắt nhìn thùng giấy với hàng trăm đồng xu sáng lấp lánh. Thiên Minh nhặt lấy một đồng xu từ trong hộp rồi tặng chỗ còn lại cho anh chàng ăn xin.

Anh bắt chước Hạ Vy, ném đồng tiền xu vào đài phun nước rồi nhắm mắt ước một điều.

Hạ Vy tò mò:

“Anh có ước giống em không?”

Thiên Minh lắc đầu, nói dối:

“Anh ước ngày nào vợ anh cũng hào phóng cho anh thật nhiều tiền giống như hôm nay.”

Hạ Vy chu môi:

“Còn lâu nhé. Vừa rồi tại hiệu ứng đám đông nên mới vậy thôi.”

Thiên Minh tủm tỉm cười:

“Anh lấy được đúng đồng xu vợ cho để ước đó.”

Hạ Vy bật cười, cô bĩu môi tỏ vẻ không tin:

“Phét nó vừa thôi.”

Thiên Minh nũng nịu:

“Thật mà. Ở đây ai cũng ném vào thùng giấy đồng tiền chung châu Âu. Chỉ có vợ anh là ném vào tiền của Anh thôi. Anh thấy hình nữ hoàng nhé.”



Hạ Vy bật cười:

“Chỉ giỏi lý sự.”

Thiên Minh nhăn nhăn nhở nhở:

“Đi chơi nhiều như vậy có mỏi chân không? Để anh cõng em về khách sạn.”

Hạ Vy lắc đầu như trống bỏi:

“Kỳ cục lắm. Em vẫn tự đi được mà.”

Thiên Minh ngồi thụp xuống, cởi giày của Hạ Vy ra rồi nói:

“Đây này. Đỏ cả lên rồi.”

Nói xong, anh tiếp lời:

“Em mà không chịu để anh cõng, anh sẽ không đứng lên đâu.”

Hạ Vy lắc đầu:

“Người ta cười cho đấy.”

Thiên Minh nhìn Hạ Vy rồi nói:

“Ở đây không có ai biết anh em mình đâu. Có gì phải ngại chứ.”

Hạ Vy nghe vậy liền mủi lòng. Đúng là chân của cô cũng hơi đau thật.

Thấy sự lưỡng lự của Hạ Vy, Thiên Minh nói thêm một câu:

“Em giấu mặt vào lưng anh là được mà.”

Hạ Vy khẽ gật đầu, lập tức làm theo lời Thiên Minh.

Hai người bọn họ vui vẻ về khách sạn, không hề hay biết clip “Nam ca sĩ JK mất ví và điện thoại tại Milan” đang nằm trong top trending.

Kiều Linh gọi điện tới máy của Hạ Vy:

“Hạ Vy. Hai người các em gặp chuyện gì tại Milan vậy?”

Hạ Vy ngơ ngác:

“Bọn em… đang ở khách sạn.”

Kiều Linh khẽ gật đầu:

“Có mất hộ chiếu hay không? Nếu cần liên hệ sứ quán thì chị có thể nhờ bạn giúp.”

Hạ Vy càng nghe càng không hiểu nội dung câu chuyện khiến Kiều Linh phải giải thích từ đầu. Hoá ra cô xem clip đang lan truyền trên mạng nên vội vàng liên hệ với Hạ Vy vì tin Thiên Minh mất điện thoại.

Thiên Minh cười lên thành tiếng.

“Chị không ngủ hay sao mà gọi điện giờ này?”



Kiều Linh vui vẻ nói:

“Sáng sớm rồi ông tướng.”

Một giọng nói vang lên khiến Thiên Minh và Hạ Vy im bặt.

“Kiều Linh, mì tôm siêu cay kèm trứng lòng đào đã...”

Đúng lúc này, Kiều Linh tắt máy.

Giọng nói trầm ấm cùng chiếc nhẫn có hình đầu lâu ở ngón trỏ khiến cả Hạ Vy và Thiên Minh không mất nhiều thời gian để đưa ra kết luận.

Cô và anh cùng hét lên:

“Alvin.”

Thiên Minh lấy điện thoại gọi vào máy của Alvin.

Dù Hạ Vy đã ngăn lại nhưng người phía bên kia vẫn kịp bắt máy.

Alvin nức nở:

“Anh Thiên Minh. Em… em bị ép…”

Hạ Vy và Thiên Minh không tin nổi vào tai mình.

“Cái gì?”

Thiên Minh hỏi tiếp:

“Có chuyện gì? Anh sẽ đứng về phía cậu. Chị Kiều Linh ép buộc cậu đúng không?”

Alvin gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Em thua cá cược nên trong vòng một tháng, ngày nào cũng phải nấu ăn sáng cho người ta.”

Thiên Minh và Hạ Vy tắt máy, dừng hóng hớt do chủ đề đã không còn thú vị như ban đầu họ tưởng.

Từ phía đầu dây bên kia, Alvin nhoẻn miệng cười, đưa tay véo nhẹ má của Kiều Linh:

“Muốn giấu thì càng phải dũng cảm nghe máy hiểu chưa.”

Kiều Linh gật gù, cười thành tiếng:

“Tay nghề của cậu khá hơn nhiều rồi đấy.”

Alvin không hài lòng:

“Không gọi là anh thì thôi, cậu… cậu nào chứ. Có thể gọi bằng tên kia mà.”

Kiều Linh mỉm cười:

“Vâng. Alvin nhà ta thật tài giỏi.”

Trong lúc Kiều Linh ngụp lặn trong bát mì siêu cay khổng lồ, Alvin đã gửi đi một tin nhắn tới máy Thiên Minh.

“I did it.” (Em làm được rồi.)