Chương 14
Hương cà phê làm Courtney tỉnh giấc. Nàng nằm yên một lúc hưởng cái ấm áp của nắng sớm mơn man trên má, nàng chưa bao giờ ngủ ngoài trời ban đêm nên mọi thứ tạo cảm giác thích thú chiếc túi ngủ trải trên lớp cỏ dày có cái êm ái khác hẳn với chăn nệm ở nhà.
Nhưng khi cử động nàng mới thấy hết cái ê chề của buổi hành trình hôm qua. Dù mới đi có sáu giờ và khoảng hai mươi lăm cây số, các bắp thịt trong nàng đều rạo rạo. Nàng quay nhìn về phía người bạn đồng hành và thấy Chandos đang đứng cạo râu. Anh ở trần, chỉ có chiếc quần dài và giày ống, dây lưng đeo súng trễ xuống để bao súng vừa sát đùi phải. Nàng chú ý đến cái bắp thịt gồng lên và chuyển động theo động tác của anh, mắt nàng bị cuốn hút vì làn da sậm và bóng...
- Ngoan nào, chân sắt.
Anh nói với con ngựa bằng giọng dịu dàng và đầy thân ái nhưng sau đó anh nói tiếp bằng thứ tiếng gì mà nàng chẳng nhận ra. Và rồi Courtney thở hắt ra khi nghe anh nói tiếp.
- Em nên lo làm một ly cà phê đi, chúng ta sắp phải đi rồi đó. Nàng thấy má nóng bừng vậy là anh biết nàng đã thức giấc và đang nhìn trộm anh.
Courtney chầm chậm ngồi dậy các bắp thịt của nàng lại đau tê cứng nhưng nàng không dám tỏ ra ngoài mặt vì sợ Chandos lại đổi ý. Họ chỉ mới đi có một ngày, nàng tìm cách gợi chuyện.
- Anh nói tiếng Tây Ban Nha đó à?
- Không.
- Mattie nghĩ rằng anh nguồn gốc Tây Ban Nha. Tên anh bằng tiếng Tây Ban Nha hả.
- Không phải đâu.
- Bộ anh giỡn sao? Nàng cố hỏi một lần nữa.
Nếu anh không phải nguồn gốc Tây Ban Nha, thì quê gốc anh ở đâu?
- Cà phê nguội rồi đó, thưa cô! Và thế là nàng nhớ đến cà phê và cảm thấy mình đói cồn cào.
- Còn gì ăn không, Chandos?
Lúc này anh mới nhìn nàng. Mái tóc tuột sổ trong đêm, đổ xuống vai trái, trùm lên chiếc áo len. Anh nhớ cái lần anh đã lấy mấy ngón tay xoắn mớ tóc óng ả đó. Nàng đang nhìn anh bằng cặp mắt mọng vì khóc và thức dậy nhiều lần trong đêm và làm cho cặp mắt có vẻ thêm xếch hơn lên. Anh ngẩn ngơ trước vẻ đẹp chưa từng thấy và tự hỏi không biết nàng có biết nàng đẹp hay không?
- Có mấy miếng.
- Có thế thôi ư? Miếng bánh nướng ở bên bếp đó.
- Buổi sáng vì quen ăn đồ nhẹ, tối qua lẽ ra cần phải chịu khó ăn.
- Tối qua thật là nuốt không xong. Lúc ấy tôi đang... nàng im bặt "không được nhớ gì chuyện cũ nữa" và thế là nàng trả lời.
- Bánh có vẻ ngon lắm.
Chandos vừa cạo râu vừa suy nghĩ.
"Chandos ơi mày điên rồi, vì sao mày nhận đưa một phụ nữ qua vùng hoang vu dài hơn năm trăm cây số này? Có phải vì mày không thể nào quên được khuôn mặt đẹp đầy nước mắt, không quên được cặp mắt xanh như mắt mèo, cặp mắt đầy thất vọng đó không? Mày không thể mang mãi những hình ảnh đó trong lòng hay mày sợ ám ảnh vì hình ảnh đó về mai sau cũng như mày sợ ám ảnh vì đôi mắt hãi hùng của cô bé trong bốn năm vừa qua. Mày đã tha mạng cho cô ta khỏi chết, mày gắn với những khổ đau mà cô ta phải gánh chịu. Cô ta đâu có biết! Mày cũng chẳng bao giờ nên cho cô ta biết là mày đã sai lầm khi quay trở lại Rockley để xem cô bé "ngày xưa" còn đó hay không rồi mày lại quay trở lại để bảo vệ cô ta vì thấy cô ta điên cuồng nhất định ra đi. Đáng lẽ mày phải vượt ra khỏi cái ám ảnh đó, phá vỡ ràng buộc giữa mày và cô ấy. Nhưng mày lại nhận đưa cô đi Waco. Mày điên thật rồi Chandos ơi.
Anh lau mặt rồi vớ lấy chiếc áo sơ mi vừa xỏ tay vừa tiến về phía nàng. Courtney đang ngồi bên bếp lửa dáng rõ ràng của một thiếu nữ đã trưởng thành nàng nhìn ra vùng đất bằng phẳng chung quanh trải dài ngút ngàn, không một bóng cây lớn hay những bụi cây nho nhỏ. Anh biết những nổi suy tư trái ngược đang dày vò nàng và anh đứng yên chờ đợi.
Rồi anh bước qua bếp lửa khuỵu xuống bên cạnh nàng, lấy tay hất mái tóc phủ trên vai nàng, anh nói.
"Em khó làm được gì với mớ tóc này!"
"Được thôi!" nàng nói qua hơi thở – rồi dứt một sợi chỉ từ túi ngủ nàng quấn chung quanh mớ tóc màu mật ong thành một búi nhỏ sát vào gáy. Chandos yên lặng đứng nhìn nàng làm những động tác đó rồi bỗng nói.
- Tôi đi ra ngoài xa kia... gắng nhanh lên nếu không em lại phải đuổi theo tôi.
Nói rồi anh dẹp hũ cà phê, chiếc ly thiếc, dập tắt lửa và lên ngựa đi trước. Courtney thở dài nhẹ nhõm nàng có thề giải quyết những yêu cầu tự nhiên... Và nàng bỗng giật mình ý thức rằng Chandos rất tinh tế, hắn biết nàng cần gì, và nàng thấy tê tái khi phải dẹp kiểu cách trong chuyến đi lâu dài một mình với người đàn ông này anh chỉ đi trước khoảng nửa cây số, đứng nhìn về phía trước và chẳng thèm quay lại khi nghe tiếng chân ngựa của nàng đến gần. Khi nàng đã dừng ngựa ngang anh, anh mới liếc nhìn nàng, đưa cho nàng một miếng thịt khô.
- Nhai đi. Nó giúp em đủ sức đến trưa.
Vậy là hắn biết nàng đang đói. Nàng nhìn xuống đất nói nhỏ.
- Cám ơn anh.
Nhưng Chandos vẫn đứng yên. Hắn nhìn nàng thật lâu và nàng buộc phải nhìn lên. Nàng vẫn bắt gặp hai con mắt xanh bí hiểm.
- Đến đây, em vẫn còn có thể quay về đấy, em hiểu không?
- Tôi không quay về đâu.
- Em có biết mình sẽ đi vào nơi như thế nào không? Ở đây không còn dấu vết gì của văn minh cả và tôi nhắc lại. Tôi không phải là vυ" em đâu. Những thứ gì em tự lo được... thì em phải tự lo lấy, đừng mong ai giúp em đâu.
Nàng gật đầu – tôi có thể tự lo được chỉ cần anh bảo vệ tôi khi cần.
Rồi ngập ngừng một lúc "được chứ"
- Tôi sẽ gắng hết sức thưa cô.
Nàng thở dài nghĩ đến một bước đã dàn xếp xong. Chỉ cần anh đừng tự xem là kẻ bị bắt buộc phải tham gia vào chuyến đi này thì hai người mới có thể đi xa với nhau được. Nhưng hắn vẫn còn xưng hô với nàng nghiêm trang thế.
- Anh Chandos tôi có tên đó.
- Tôi biết rồi.
Hắn cắt ngay, thúc ngựa đi tới. Nàng thấy tức nghẹn, nhìn chăm chăm theo sau lưng hắn.