Sáng sớm hôm sau, khi mọi người còn đang yên giấc, nó vội vàng chuẩn bị mọi thứ cần thiết đến biệt thự hoa hồng. Chiếc mui trần màu trắng chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Li không ai hay biết, nó lao nhanh trên đường cao tốc đến ngoại ô thành phố.
Đến nơi, bước vào nhà, nó thấy Tomoyo còn đang ngủ gật trên bàn máy tính. Sakura lắc đầu lấy mền đắp cho cô bạn, ra vườn gieo giống hoa hồng nó vừa chế ra rồi tưới nước. 2 tiếng sau, hoa sẽ tự động nở rộ không cần chăm sóc gì nhiều. Đây là giống hoa đặc biệt do Sakura đặc chế để bảo vệ ngôi biệt thự này, nó là thứ vũ khí gϊếŧ người vô cùng tinh vi, phía trên vườn hoa được lắp 1 thiết bị nhỏ chứa tiêu bột, chỉ cần nhấn "kíp" tiêu sẽ được rắc đều xung quanh vườn mùi hương cực độc của nó liền lan tỏa khiến đối phương tê liệt và bất tỉnh ngay lập tức. Không có tiêu thì nó chỉ đơn thuần là hoa hồng bình thường.
Xong việc trồng hoa, nó vào nhà chế tạo thiết bị mới. Nghe tiếng "xẹt xẹt" của điện Tomoyo liền thức giấc đi qua phòng thiết bị thấy Sakura đang miệt mài làm việc, cô bước vào hỏi:
- Cậu tới sớm vậy ? – Tomoyo nói trong giọng còn ngáy ngủ.
- Tớ muốn kế hoạch hoàn thành càng sớm càng tốt. – vừa nói nó vừa làm không nhìn Tomoyo
- Vậy tớ đi rửa mặt rồi làm đồ ăn sáng cho cậu nhé.
- Cũng được, thank you cô bạn.
- Được rồi làm đi.
Tomoyo đi rửa mặt rồi ra vườn hít thở không khí buổi sáng vì đây là thói quen của Tomoyo. Cô ngạc nhiên khi thấy 1 vườn hoa hồng đang nằm trước mặt cô trong khi hôm qua cô đến đây thì không có 1 bông nào cả. Tomoyo lượn quanh 1 vòng mới nhận ra vườn hoa này là của Sakura trồng vào sáng nay, cô vào bếp làm đồ ăn sáng rồi đem lên phòng thiết bị cho Sakura. Nó nghe mùi đồ ăn liền bỏ dụng cụ xuống chạy đến bốc 1 miếng sandwich.
- Cái tật ham ăn không chịu bỏ. – Tomoyo đánh cái tay bốc đồ ăn của nó.
- Ai biểu tiểu thư Tomoyo nấu đồ ăn ngon chi. – Sakura rút tay lại cười tinh nghịch.
- Chỉ giỏi cái nịnh nọt, lại đây ngồi ăn rồi làm tiếp.
- Vâng thưa tiểu thư.
- Nè, cậu đang làm cái gì vậy ? – Tomoyo nhìn lên bàn làm việc hỏi nó
- À đây là thiết bị mới của tớ, "kính camera 3 chiều". – nó vừa ăn vừa nói.
- Nó hoạt động thế nào ? – Tomoyo tò mò
- Bề ngoài nó chỉ là chiếc kính bình thường, nhưng nó là 1 camera tinh vi đó. Phía bên gọng kính có 1 cái nút bấm, muốn ghi lại hình ảnh trước mặt và gửi toàn bộ hình ảnh về máy chủ của phòng thiết bị chỉ cần bấm nút là xong.
- Cậu giỏi thiệt, lúc trước ngốc nghếch khờ khạo bao nhiêu giờ lại thông minh tài giỏi bấy nhiêu, anh ta đào tạo cậu tốt đấy.
- Làm gì có, anh ta chỉ cho tớ học máy tính, bắn súng, lái xe, v...v... còn chế thuốc, chế thiết bị là tớ tự học đó thôi.
- Ây da, tại hạ thật là khâm phục sư tỷ quá đi đó mà. Bái phục.
- Ây da, có gì đâu, chỉ là 1 chút tài mọn, tiểu muội đã quá khen ta đi đó mà.
- Thôi ăn đi cô.
- Tớ xong rồi, làm việc tiếp thôi !!
Nó đứng dậy vươn vai rồi bước tới bàn làm việc, mở nhạc thật to, âm nhạc trần ngập cả căn biệt thự. Biết tính cô bạn mình làm việc lúc nào cũng phải có âm nhạc, Tomoyo mỉm cười rồi dọn dẹp, sau đó lên giúp nó điều tra thông tin của các báu vật còn lại. Bên cạnh đó, Sakura vừa làm vừa dạy cho Tomoyo mọi hiểu biết của mình về máy tính và chế tạo thiết bị.
Một ngày làm việc của 2 cô nàng cũng xong ai về nhà nấy. Riêng Tomoyo ghé qua cửa hàng linh kiện điện tử mua vài thứ để chế tạo thiết bị, cô bước ra khỏi cửa hàng với những mớ linh kiện lỉnh kỉnh trong tay thì đυ.ng phải 1 thanh niên ngã nhào xuống đất:
- Á tôi xin lỗi, tôi... - Tomoyo cúi mặt nhặt những linh kiện đang vương vãi trên sàn không để ý người đối diện.
- Cậu hậu đậu như vậy từ bao giờ vậy, Tomoyo ? – chàng thanh niên cũng ngồi xuống nhặt hộ Tomoyo và lên tiếng.
- Giọng nói này... Là cậu, Eriol. – Tomoyo nghe được giọng nói quen thuộc liền ngước mặt lên.
- Cậu bắt đầu tự tay đi mua những thứ này từ khi nào thế ? – Eriol cầm túi đựng linh kiện đỡ Tomoyo đứng dậy nói.
- À cũng không có gì đâu. – Tomoyo bối rối giựt lại túi đồ trong tay Eriol.
- Mấy hôm nay sao cậu không đến công ty, tớ tìm đến nhà cũng không thấy cậu đâu, hỏi ông Wei chỉ biết cậu đi ra ngoài đến tối mịt mới về.
- Chỉ là tớ có chút việc thôi, trời cũng tối rồi tớ về trước đây, gặp cậu sau nhá ! – nghe Eriol nói thế Tomoyo không biết phải trả lời thế nào đành dùng kế hoãn binh.
- Tomoyo... - anh hụt hẫng gọi theo Tomoyo nhưng cô đã nhanh chân chạy đi mất.
Em đang giấu anh chuyện gì không thể nói cho anh biết sao, được, anh sẽ tự điều tra tới lúc đó em biết tay anh. – Eriol đứng nhìn theo bóng Tomoyo rồi lên xe về biệt thự