Anh bước vào căn phòng mật thấy Sakura đang thϊếp ngủ trên bàn làm việc, có lẽ nó đã quá mệt mỏi với công việc này. Anh bước thật nhẹ đến bên nó, anh vừa chạm nhẹ vào mái tóc màu nâu đỏ mượt mà của nó, nó liền nhắm nòng súng ngay mi tâm của anh. Anh tiến tới gần hơn, súng được lên đạn phát ra 1 tiếng "cạch" , không khí bây giờ trở nên ngột ngạt khó chịu. Marry bước vào ngay sau đó, cô thấy vậy liền hốt hoảng chạy tới.
- Đứng yên!!! – Sakura nói to
- Lùi lại đi Marry – anh lên tiếng Marry liền lùi ra sau
- Sakura, em đang làm cái gì vậy ?– Marry mất bình tĩnh liên tục hỏi Sakura
Sakura dần bước tới, họng súng chỉa thẳng vào thái dương bên trái của anh. Ngón tay nó từ từ bóp cò, anh hoàn toàn không chống cự hay ngăn cản nó lại. Nó lùi lại nòng súng vẫn chỉa về Syaoran bóp cò "ĐÙNG".
- SYAORAN.... – Marry hốt hoảng la lớn tên anh.
- Anh cần cẩn thận hơn với những người bên cạnh anh... kể cả tôi. – nó vứt khẩu súng lên bàn rồi quay lại bàn làm việc.
- Này, cô đang làm cái trò gì vậy, Sakura ? Có biết làm vậy ... – Marry lo lắng chạy đến bên Syaoran.
- Anh tin em – Syaoran khẳng định 1 cách chắc chắn.
- Tôi chỉ nhắc nhở anh thôi. – Sakura vẫn dán mắt vào màn hình nói.
- Mọi việc ở đây giao lại cho chị, Marry. – nó đột nhiên nhớ lại việc gì đó đứng lên về phòng đi được vài bước thì ngất xỉu.
Syaoran chạy lại đỡ nó, cơ thể dường như không còn sức lực nó nằm gọn trong vòng tay anh. Anh liền bế nó về phòng, lớn tiếng kêu Souji đi gọi bác sĩ.
2 phút sau, bác sĩ và y tá liền hấp tấp chạy tới vì ông sợ nếu chậm trễ phút giây nào thì công việc của ông bị đe dọa ngay lập tức. Không ai dám chống lại lời của Syaoran, cũng chưa để anh phải chờ đợi bất kỳ ai. Nếu làm phật ý anh thì coi như người đó chuẩn bị đi gặp Diêm Chúa là vừa.
Bác sĩ bước vào khám cho nó, Syaoran đứng ngoài lo lắng cứ đi đi lại lại lòng bồn chồn không yên. Marry liền chạy đến phòng nó, thấy Syaoran cô lo lắng hỏi:
- Anh Syaoran, Sakura sao rồi anh ?
- Bác sĩ đang khám cho cô ấy.
- Syaoran... vai của anh – Marry lo lắng nhìn vai Syaoran
- Ta không sao – Syaoran lấy tay ôm vai, mắt vẫn nhìn cửa phòng Sakura, lòng anh bồn chồn không yên sợ rằng cô gái nhỏ này sẽ biến mất.
Bác sĩ bước ra, Syaoran và Marry liền hớt hải tới hỏi:
- Cô ấy sao rồi ?
- Cô ấy không sao, chỉ bị suy nhược cơ thể do làm việc căng thẳng, ăn uống không điều độ. Cậu nên cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn đừng để cô ấy làm việc quá sức, để tinh thần cổ được thoải mái và ăn uống điều độ.
- Cảm ơn bác sĩ. – Syaoran thở phào nhẹ nhõm, bước vào ngồi cạnh mép giường nắm lấy nó.
- Để tôi tiễn bác sĩ. – Marry tiễn bác sĩ ra cửa rồi trở lại phòng Sakura. Nhìn thấy Syaoran ân cần chăm sóc nó bên trong, Marry chỉ đứng ngoài không bước vào.
Em ngốc thật đó, Sakura. Em đâu cần phải dốc hếtsức làm mọi việc như vậy, em cứ như vậy ta lo lắm biết không ? - Nhìn khuôn mặtthiên thần của nó đang ngủ say, trong lòng như bỏ xuống được tảng đá to đè nặngkhông còn lo lắng nó sẽ gặp chuyện bất trắc nào nữa. Anh vuốt nhẹ trên khuôn mặtđó rồi đặt 1 nụ hôn nhẹ trên trán nó.