Cuộc họp kết thúc, Souji mệt mỏi bước về phòng làm việc ngả lưng ra ghế xoay ra cửa sổ lớn nhắm mắt lại. Bao nhiêu trọng trách đổ dồn lên đôi vai anh, đôi khi anh chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ cùng người mình yêu chạy trốn khỏi những nơi đầy mệt mỏi thế này. Nhưng sao anh có thể làm vậy được chứ, anh là một người trọng tình nghĩa, đâu thể vì một chút ích kỷ của bản thân mà bỏ lại tất cả chứ. Đặc biệt là Syaoran, mặc dù anh đã thẳng tay gϊếŧ chết Yuno, nhưng dù sao Syaoran là ân nhân cứu mạng cũng là người bạn thân nhất của mình.
Lôi trong túi áo ra một sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền là một ngôi sao sáng khắc chữ M ở giữa. Tâm trí Souji bây giờ thật rối bời, anh cứ xoay vòng trong mớ bòng bong. Tổng giám đốc SJS đi ký hợp đồng từ hôm qua đến nay vẫn chưa về, Marry thì bị bắt đi giờ vẫn chưa có chút tin tức cũng như manh mối nào. Giơ sợi dây chuyền trước mặt anh chợt nghĩ về chủ nhân của nó:
"Tối hôm sinh nhật tròn 20 tuổi của Marry:
- Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to Marry, Happy birthday to you.
- Marry cảm ơn mọi người nha, phù ! – sau khi mọi người hát xong bài chúc mừng sinh nhật, Marry bắt đầu thổi nến.
- Ơ này, em không ước trước khi thổi sao ? – Souji thắc mắc.
- Em ước trong lúc hát rồi, đại ngốc.
- Như vậy cũng được sao, hả, em dám gọi anh là đại ngốc hả... - Souji nổi giận.
- Thôi thôi nào, hôm nay sinh nhật con bé mà. Cậu coi chừng cái miệng đấy – Syaoran cản lại.
- Hớ, nể tình sinh nhật cô, tôi mới không tính với cô đấy. Cẩn thận cái miệng coi chừng tôi cắt lưỡi bây giờ à – Souji hăm dọa.
- Hic hic. Syaoran ơi, Souji ăn hϊếp em kìa – Marry mít ướt.
- Hai cái đứa này, lớn đầu cả rồi vẫn như con nít vậy.
- Nói mới nhớ, quà của em đâu – Marry mở màn tiết mục đòi quà.
- Có đây – Syaoran cầm túi xách dưới chân đưa cho Marry.
- Wao, là thiết kế mới của Twitch, sao anh biết em thích nó vậy ? – Marry mở túi quà vô cùng vui mừng nhận được bộ đầm từ nhà thiết kế mình yêu thích.
- Em thích là được rồi.
- Còn anh, quà em đâu ? – Marry quay qua Souji chìa tay đòi.
- Không có ! – anh quay mặt đi phán câu hết sức buồn lòng cô nàng.
- Ơ tại sao ?
- Một quái vật như em thì còn thiếu thứ gì đâu chứ, hahaaaa – anh châm chọc cô rồi khuyến mãi cho một tràn cười hả hê.
- Hớ không xèm.
- Được rồi, mọi người nhập tiệc đi.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Marry một mình rời bàn đứng ngoài ban công nhà hàng. Tay nâng ly rượu uống một ngụm trông vẻ mặt vô cùng chua chát, vì Souji không có quà cho cô chăng ? Chắc không phải đâu ha, lúc này cô vẫn chưa có tình cảm gì với anh chàng mà. Souji cũng tinh ý nhìn ra được vẻ mặt thoáng buồn bã đó, khi cô rời khỏi bàn anh cũng bí mật theo sau. Một chiếc hộp màu đen nhỏ xinh được lấy ra từ túi quần anh, anh lại gần giở giọng châm chọc:
- Sao vậy, ăn nhiều quá nên khó thở sao ?
- Anh làm như ai cũng như anh vậy – giọng điệu cô lúc này không còn "chanh chua chát khế" như ban nảy nữa, thay vào đó lại trầm xuống đến mức khó tin.
- À...ừm. Anh hỏi cái này nhé ?
- Ờ, sao lịch sự quá vậy ?
- Kệ đi, để ý quá cô nương. Em buồn vì Syaoran phải không ?
- Sao anh lại nói thế ?
- Nó hiện lên trên mặt cô rồi kìa, mọi năm người đón sinh nhật cùng em còn có chị gái em. Nhưng từ khi cô ta phản bội Syaoran rồi bỏ đi, năm nào Syaoran cũng vẽ lên một cái mặt nạ em nhìn thấy điều đó nên cũng không tránh khỏi buồn rầu như bây giờ. Đơn giản vì... em yêu cậu ấy phải không ?
- Ha, anh... anh phán như đúng rồi ấy nhỉ, em...em nhớ anh đâu phải là Conan đâu ta – Marry gượng cười che cái điệu bộ lúng túng.
- Nói trúng tim đen rồi nên mới ấp a ấp úng như vậy chứ gì, em có giấu Syaoran nhưng không thể qua mắt anh được đâu.
- Vậy thì đã sao chứ, anh là đại ngốc.
- Anh là tên đại ngốc... - Souji bước lại gần rồi Marry – nhưng tên đại ngốc này luôn ở bên cạnh em – anh vuốt tóc cô lấy ra một sợi dây chuyền hình ngôi sao có khắc một chữ M.
- Đẹp quá, cám ơn đại ngốc nha
- Đại ngốc anh hái cho em một ngôi sao, mong em lúc nào cũng mỉm cười và soi sáng như ngôi sao này, chúc em sinh nhật vui vẻ
- Arigatou,đại ngốc".
Trở về với thực tại, sau khi Marry bị bắt. Anh liên tục tìm dấu vết trong phòng mật thì phát hiện sợi dây chuyền của Marry bị đánh rơi gần két sắt cất giấu bảo vật. Nghĩ đến những lời Sakura nói hôm đó, anh không thể phủ nhận cô nhóc nói không có căn cứ. Từ hôm đó, Souji không ngừng suy nghĩ đến chuyện này, anh cố chứng minh Marry hoàn toàn vô tội mặc dù không ai nghi ngờ cô ấy là chủ mưu hay lý do gì khác. Tại sao anh luôn cố tìm bằng chứng để chứng minh điều đó chứ ?
Khuôn mặt Souji đăm chiêu ngả lưng suy nghĩ, một cú điện thoại vang lên, giọng nói ở đầu dây bên kia phát ra:
- Syaoran đang ở trong một cái hang dưới chân núi Oiikiji ở Shibuya, cậu nên lập tức đến đưa anh ấy về nếu không muốn anh ấy rơi vào tình trạng nguy kịch.
- Khoan đã, cô là ai ? Tại sao cô lại ở cùng với Syaoran ?
- Bíp...bíp...bíp – điện thoại đã bị ngắt.
Nghe hung tin, Souji lập tức với lấy áo khoác rồi lái xe đến địa điểm trong cú điện thoại lúc nảy. Vừa lái xe vừa suy nghĩ: "Có khi nào đây là một cái bẫy không ? Tại sao lại có thể trùng hợp như vậy được ?"
Trong khi đó, Sakura đứng dậy sửa quần áo chỉnh tề, bỏ tất cả mọi thứ vào trong balo. Syaoran vẫn còn chưa tỉnh lại, cô kiểm tra thân nhiệt anh lại lần cuối. Cơn sốt không còn hoành hành anh nữa, nhiệt độ cơ thể anh đã trở lại bình thường. Sakura mỉm cười nhìn khuôn mặt lúc ngủ say:
- Cũng may mình có đem một ít đồ dùng được, nếu không cả anh và em đều đã bỏ mạng ở đây.
Chắc ăn hơn, cô cho Syaoran uống thêm một liều TL869 rồi sau đó rời khỏi hang nấp trên ngọn cây cổ thụ gần đó. Bấm số Eriol lái xe đến đón cô, nghe giọng Tomoyo có vẻ háo hức khi biết tin cô vẫn an toàn liền cùng Eriol lái xe đến nơi được thông báo.