Chương 22
BÔP!
Trên má Jiro hằn vết ngón tay nhưng anh vẫn mím chặt môi không nói một lời. Anh biết thầy anh đang tức giận nên điều duy nhất mà anh có thể làm là im lặng chịu phạt.
- Cha! Sao cha lại đánh Jiro?
Ella ở trên giường bệnh cố gắng vươn người ra phía trước mặc kệ vết mổ đang làm cho cô đau nhức, bà Cao vội vàng đỡ lấy cô và ra hiệu bảo cô nên nằm yên.
- Nếu ta không vế sớm thì liệu anh sẽ định giấu ta đến khi nào?
Ông tức giận nói với Jiro. Khi vừa về đến nhà ông nhận ra không khí trong võ đường hết sức căng thẳng. Sau khi biết hết mọi chuyện ông lập tức chạy đến bệnh viện. Cảnh đầu tiên đập vào mắt ông là đôi mắt đỏ ngầu của Jiro và khuôn mặt bình an của Ella. Bỗng nhiên trong lòng ông cảm thấy chua sót. Từ bao năm nay, ông luôn chỉ quan tâm đến võ đường, rất ít dành thời gian cho Ella. Nhờ có Jiro mà ông có thể yên tâm những lúc ông đi vắng nhưng từ lúc nào cả 2 đứa trẻ này đều không còn cần sự quan tâm của ông nữa. Chúng lớn lên, có việc gì cũng tự giải quyết.
Vì thế khi biết Jiro giấu mình, ông hiểu nó sợ ông lo lắng nên mới làm thế. Nhưng ông cảm thấy mình bất lực, ông rùng mình nghĩ đến nếu như cả Ella và Jiro đều gặp nguy hiểm thì ông sẽ ra sao. 2 đứa trẻ này nghĩ rằng chúng có thể tự lo liệu nhưng chúng làm sao hiểu được ông cũng lo lắng khi nhìn theo những bước chân của chúng.
Jiro biết thầy tức giận là vì lo lắng cho mình và Ella nên anh chỉ biết nói: “Con xin lỗi!” trong khi đó, Ella lại khóc, Bà Cao hốt hoảng vì thấy Ella khóc, Jiro vội vàng chạy đến cầm lấy tay cô, ông Chen thì tỏ ra hết sức lúng túng. Mọi người có biểu hiện thế cũng phải thôi vì Ella chưa từng khóc vậy mà giờ cô lại dễ dàng rơi nước mắt.
- Ella! em sao vậy? Sao lại khóc? Đau ở đâu àh?
Jiro tiến đến và lau nước mắt cho Ella, cô lắc đầu. Cô cảm thấy có điều gì đó khiến cô đau thắt khi nghe Jiro nói lời xin lỗi.
Ella đã tỉnh dậy vào lúc trời gần sáng, trong ký ức của cô mọi thứ dường như vẫn còn đó – Ariel, Quỷ sứ, người con trai tên Bạch Vô Thường. Chính vì vậy, khi nghe Jiro nói đến lời xin lỗi bỗng nhiên Ella nhớ đến Bạch Vô Thường, anh cũng nói lời xin lỗi như vậy, cô giận bản thân mình vì mọi người có làm gì sai đâu. Người sai là cô mới đúng, là cô khiến mọi người gặp nguy hiểm, là cô khiến cho mọi người lo lắng. Người nên nói lời xin lỗi là cô mới đúng.
- Con bé này! Sao tự nhiên lại khóc?
Bà Cao vuốt tóc và an ủi Ella và bà không nhận ra chính mình cũng đang khóc. Đó là lần đầu tiên bà nhìn thấy đứa cháu gái rơi nước mắt, bà nên vui hay nên buồn đây. Ngay từ khi mới nhìn thấy nó, bà đã thắc mắc tại sao nó khóc mà không có giọt nước mắt nào? Bà chưa từng thấy trường hợp nào kỳ lạ như nó. Jiro và ông Chen lo lắng nhìn Ella và Bà Cao, cả 2 người đều không hiểu trong lòng họ thực ra nghĩ gì.
Tiếng gõ cửa phòng làm cho mọi người bình tĩnh lại. Thì ra là Arron dìu Hebe đến thăm Ella.
Ông Chen được nghe Jiro kể về việc truyền máu nên ông vội vàng cảm ơn Hebe trong khi cô thì cảm thấy hơi ngại vì hành động của ông. Lúc này chẳng ai để ý vẻ mặt của bà Cao bỗng chốc hơi căng thẳng, bà vội vàng đứng lên và nói có việc bận nên cần phải đi về nhà luôn.
- Để tôi đưa bà về. tôi cũng có việc cần đi.
Ông Chen nói và đứng lên. Hebe và Arron chào ông và Bà Cao. Bà Cao hơi cúi đầu khi đi ngang qua Hebe, mãi khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Hebe bỗng cảm thấy người phụ nữ vừa rồi dường như rất quen.
Arron và Jiro quyết định đi ra ngoài để cho 2 cô gái thoải mái tâm sự với nhau.
Sau khi 2 chàng trai đi rồi, Ella cảm ơn Hebe nhưng Hebe chỉ cười và lắc đầu.
- Em đừng nói thế. Nhưng cũng thật là trùng hợp khi mà chúng ta cùng nhóm máu.
Ella mỉm cười khi nghe lời Hebe nói: “Em là một người may mắn nên mới gặp được mọi người.”
Khi 2 người đang nói chuyện linh tinh thì Arron với vẻ mặt tức giận bước vào phòng: “Tôi đưa cô về phòng bệnh.” Arron nói và không chờ sự đồng ý của Hebe, anh xốc người cô lên, Hebe không hiểu có chuyện gì nhưng thấy anh tức giận như vậy nên cô chào Ella và đi về phòng. Khi đi ngang qua chỗ Jiro đứng, cô thấy không khí giữa họ hình như có gì không ổn.
- Anh đã nói gì với anh ý sao?
Ella hỏi Jiro nhưng cô chỉ thấy anh lảng tránh ánh mắt của mình: “Không! Có gì đâu.”
- Đau quá!
Hebe kêu lên khi bị Arron kéo đi nhanh như vậy, Arron vội vàng buông tay, anh đã quá tức giận khi thấy thái độ của Jiro dành cho Chun, anh chỉ muốn nói cho cậu ta hiểu là mọi việc này không phải là lỗi của Chun, Chun cũng cảm thấy rất áy náy nhưng dưòng như anh chàng Jiro đó lại quá có thành kiến với bạn của anh, anh ta nói rằng sẽ không bao giờ đồng ý cho Chun vào thăm Ella.
Hebe nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Arron liền bật cười.
- Sao cô lại cười?
Arron đột nhiên nhận ra lâu rồi Hebe không cười như thế, Hebe lúng túng, cô không nói gì cả.
Lúc cô ở trong bệnh viện, cô biết là Arron rất lo lắng cho mình, khi cô đột nhiên tỉnh giấc đều thấy anh đang ngủ gục bên cạnh. Cả lúc mọi ngưòi bị bắt cóc, cô cảm giác mình và anh gần nhau hơn bao giờ hết như trở lại trước khi anh đi du học.
Nghĩ đến đây trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy đau nhói. Đã 2 năm trôi qua nhưng cô mãi không quên cảnh cô nhìn thấy anh ôm Angela trong vòng tay mình.
Khi biết anh đột nhiên trở về nước vì có một buổi biểu diễn của trường tại Đài Loan, cô đã hết sức vui mừng chạy đến nhà anh. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt cô khiến cô không đủ khả năng đẩy cánh cửa đó rộng hơn. Cô thấy anh ôm Angela và hét lên trong tuyệt vọng: “Nếu như không có hôn ước đó em sẽ yêu tôi chứ?” Mặt đât dưới chân của Hebe sụp đổ, cô đóng cánh cửa đó lại rất khẽ nhưng đó cũng là cách cô đóng cửa trái tim mình. Cô đã nói với bố về việc muốn huỷ hôn ước, cô yêu anh nhưng cô không muốn sống với người mà trong tim có hình bóng một người khác, mà người đó lại là em gái mình. Cô tưởng là anh sẽ vui khi nghe cô thông báo điều đó nhưng ngược lại anh tức giận, anh nói dù thế nào anh cũng không huỷ hôn. Cô không hiểu tại sao anh lại muốn hôn ước đó nếu như anh không yêu cô hay anh sợ rằng nhà anh sẽ bị mất mặt khi cô đòi huỷ hôn. Kể từ đó họ thay đổi, cô lao vào công việc, không còn đánh bản nhạc mà anh thích, anh thì bắt đầu với những cuộc phiêu lưu tình ái và kết quả cuối cùng là chia tay.
Liệu giờ đây, cô có nên cho mình và anh một cơ hội không?
Cô quay ra nhìn Arron và nhận ra anh cũng đang nhìn cô.
- Hebe! Cô mệt sao?
Cô mỉm cười lắc đầu, Arron nghe thấy trái tim mình đập nhanh như mấy năm trước nhưng sao anh thấy cô buồn thế.
Bỗng chốc hành lang của bệnh viện tràn ngập ánh nắng cũng giống như buổi chiều trong phòng nhạc hôm đó.
Cuối cùng thì Ella cũng thuyết phục Jiro về nhà nghỉ ngơi vì cô biết đã nhiều ngày nay anh không được nghỉ một chút nào. Trước sự cứng rắn của Ella, Jiro đành phải về nhà, nhưng anh không quên bắt mấy sư đệ của mình ở lại bảo vệ Ella. Nếu bệnh tình của cô có biến chuyển gì phải nói cho anh nghe.
Ella nằm trên giường và nghĩ đến những chuyện trong giấc mơ, cô biết đó không phải là mơ, dù lúc đó cô muốn ngăn cản người con trai đó nhưng cô không đủ khả năng, cô nhớ đến Ariel và ngay lập tức cô chỉ muốn khỏi bệnh và đến gặp Joe. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho Joe vô cùng, còn người thanh niên tên Bạch Vô Thường đó nữa, anh ta có sao không khi chống lại lệnh của Diêm Vương và anh ta là ai mà lại giúp đỡ cô.
Cốc!
Ella giật mình vì tiếng gì đó đập vào cửa kính, ban đầu cô tưởng nghe nhầm nhưng ngay sau đó lại một tiếng động nữa vang lên. Kèm theo nó là một giọng nói rất khẽ.
- Ella Chen!
Chun đang cố gắng bám vào bệ cửa sổ để vào phòng của Ella. Ella không tin vào tai mình, cô vừa nghe thấy tiếng của Chun nhưng sao anh lại ở bên ngoài cửa sổ.
- Cô mau mở cửa cho tôi vào. Tôi sắp hết chịu nổi rồi.
Ella vội vàng kéo cánh cửa, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng chạm đất rất khẽ, cô biết anh đang đứng ở ngay bên cạnh cô.
- Sao anh lại leo cửa sổ?
Ella ngạc nhiên hỏi. Còn Chun thì lại đang cố gắng lấy lại sức sau hơn 30 phút trèo tường.
- Vì cô chứ còn vì ai.
Chun hậm hực trả lời. Anh muốn vào thăm Ella nhưng Jiro lại luôn bên cạnh cô nên anh không thể vào, ngay cả đến lúc anh ta về cũng cử người ở lại bên cạnh Ella nên anh chẳng còn cách nào khác là trèo tường. Nếu chuyện anh - một giám đốc lại phải trèo tường như tên trộm mà đồn ra ngoài chắc là cũng chẳng ai tin.
Ella bật cười: “Không ngờ anh lại vì tôi mà leo cửa sổ, anh thật sự là một tên trộm rồi.”
Chun vẫn chưa hết bực mình, anh liền nhíu mày: “Nếu trộm thì tôi trộm cô đi chắc?”
Một thoáng lúng túng, Ella và Chun cảm giác như họ vừa đánh thức một điều gì đó.
………………………….
………………………….
Chun nhìn quanh quẩn để che dấu sự ngại ngùng, anh khẽ hỏi: “Cô khoẻ chưa?”
Ella mỉm cười gật đầu, anh thở phào nhẹ nhõm, anh vẫn muốn chính cô khảng định với anh điều đó chứ không phải ai khác.
- Giám đốc Wu! Anh khoẻ chứ?
Ella hỏi Chun với giọng lo lắng khi cô thấy anh dường như có gì đó không ổn.
Chun lạnh lùng nói: “Tôi không khoẻ chút nào.”
Ella hơi sựng lại trước câu trả lời của anh.
Chun quay mặt ra phía cửa sổ, cái lạnh của ban đêm khiến Chun cảm thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết: “Ella Chen! Tôi không khoẻ chút nào. Cô khiến tôi không hiểu chính mình.”
Ella thật sự ngạc nhiên trước câu nói của Chun, cô giơ bàn tay của mình ra, cô không biết mình muốn nắm lấy gì.
Chun cảm thấy có ai đó đang nắm lấy tay áo của mình, anh biết đó là Ella, Chun mỉm cười và khẽ nói: “Cám ơn cô. Ella Chen.”
……………………………………
………………………………………
Trước khi, Chun ra về (tất nhiên là vẫn phải leo cửa sổ), anh đột nhiên hỏi Ella: “Nếu việc đó xẩy ra lần nữa thì…”
Chưa để Chun nói hết câu, Ella đã trả lời thay anh: “tôi vẫn sẽ làm thế.”
Nụ cười của Ella khiến Chun đột nhiên cảm thấy đau nhói ở ngực.
- Cô không được làm thế. Nếu có lần sau, tôi sẽ là người làm điều đó. Nhất định như thế.”
Chun bỏ đi để lại Ella với những băn khoăn trong lòng mình về người đàn ông tên Wu Chun và cả về chính cảm giác của cô lúc này.
- Tại sao ngài lại làm như thế? Không phải là ngài nói rằng sẽ cho tôi cơ hội để sửa lỗi lầm của 500 năm trước sao?
Bạch Vô Thường tức giận nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt anh. Trước phản ứng của anh, ông vẫn giữ được thái độ bình tĩnh và chỉ im lặng.
Ông ta đưa tay ra làm xuất hiện Thuỷ kính, trong đó là hình ảnh lần đầu tiên Chun và Ella gặp nhau tại nhà hàng Secret – đó cũng là lần đầu tiên tà niệm của Ngoạ Quỷ thức tỉnh. Tiếp đó là hình ảnh tại kho hàng khi Chun giải phóng sức mạnh của Ngoạ Quỷ để cứu Ella.
- Ngươi hiểu tại sao ta lại muốn đưa cô ấy về rồi chứ?
Ông bình thản nhìn Bạch Vô Thường nhưng anh vẫn không hề nguôi ngoai, anh vẫn tức giận nói: “Vậy thì sao? Đúng là tà niệm của Chun đã thức tỉnh nhưng nó vẫn còn có thể kiềm chế. Chẳng phải đây là điều ngài dã tiên đoán từ trước hay sao. Chính vì thế mà ngài mới cho phép tôi và Tiểu Quỷ xuống đó giúp họ còn gì. Vậy thì tại sao ngài lại không giữ lời hứa?”
Người đàn ông lắc đầu, hình ảnh trong Thuỷ kính lại thay đổi, đó là hình ảnh của Chun và Ella đang mỉm cười tại phòng bệnh: “Hãy nhìn họ xem. Họ đã đến gần nhau quá rồi. Ta buộc phải làm điều đó trước khi mọi chuyện đi quá xa so với những điều mà ta có thể đoán.”
Lần này, Bạch Vô Thường hơi khựng lại, khi anh nhìn những hình ảnh đó anh cũng biết có lẽ mọi thứ không như ban đầu anh tưởng, anh xuống trần vì muốn ngăn cản 2 người gặp nhau, anh đã cố gắng bảo vệ Ella, dập tắt tà niệm của Chun nhưng nếu họ ở gần nhau hơn thì anh không biết điều gì sẽ xẩy ra.
Bạch Vô Thường nhìn hình ảnh Ella cười trong gương, anh bỗng nhiên hạ giọng: “Hãy cho tôi thêm chút thời gian nữa. Tôi sẽ làm cho tà niệm của cậu ta biến mất. Ngài đã hứa với tôi rồi đúng không?”
Người đàn ông thở dài: “Được rồi! Vậy thì ta sẽ tiếp tục chờ đến lúc đó. Nhưng nếu như cậu không thể làm được gì ta sẽ phải đưa cô ấy trở về đây.”
Bạch Vô Thường gật đầu khẳng định anh sẽ làm được điều mà anh nói.
Người đàn ông nhìn theo Bạch Vô Thường bước đi, ông quay lại nhìn vào Thuỷ Kính trong đó vẫn là hình ảnh của Ella và Chun.
- Vạn vật đều có tình.
Một tiếng thở dài khẽ làm cho khuôn mặt vốn bình thản của “người đó” bộc lộ cảm xúc sót xa.