Chương 20
Cánh cửa phòng phẫu thuật đã đóng được 2 tiếng, chẳng ai biết tình hình của Ella đang như thế nào.
Sau khi nhận được tin, ông bà Zhang lập tức đến bệnh viện để gặp Angela và Hebe. Dù họ nói thế nào thì 2 người nhất quyết không chịu rời khỏi bệnh viện, tất cả đều đang hết sức lo lắng cho Ella. Vì vậy cuối cùng họ đành đi về trước. Trong khi đó, ông bà Wu thì vẫn không thấy xuất hiện, đối với họ khi biết Chun bình an thế là được.
Rầm!
Tiếng đập vào tường khiến mọi người sững sờ.
Jiro đẩy Chun vào tường, anh hét lên: “Chỉ tại anh! Cô ấy đã cứu anh.”
Mọi người vội vàng chạy đến ngăn cản Jiro, Danson kéo Jiro ra khỏi Chun và Arron tách Chun ra.
- Chun! Cậu không sao chứ? Anh ta bị điên rồi.
Arron vỗ vào vai Chun nhưng anh phát hiện Chun dường như không còn có một chút phản ứng nào. Ánh mắt của anh trở nên vô hồn kể từ khi Ella bị bắn.
- Mọi người dừng lại đi! Đây là bệnh viện.
Hebe níu lấy Jiro khi mà cô thấy anh thật sự gần như phát điên và muốn xông vào Chun.
Jiro gạt tay của Danson và Hebe ra, anh tức giận đấm mạnh vào tường.
……………………………………….
……………………………………….
………………………………………
- Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?
Một nữ y tá bước ra.
Mọi người dường như ngay lập tức có phản ứng, ánh mắt của Chun bất giác giao động, anh muốn chạy đến nói với bác sĩ anh là người thân của cô ấy nhưng….
Jiro bật dậy: “Là tôi! Cô ấy thế nào rồi?”
- Cô ấy bị mất máu quá nhiều nhưng nhóm máu của cô ấy là nhóm máu hiếm ORH-, bệnh viện của chúng tôi vừa hết loại máu này nên chúng tôi cần gặp người nhà của cô ấy.
- Tôi có nhóm máu đó.
Ngay lập tức mọi người nhìn về phía tiếng nói, Hebe đứng đó mỉm cười, cô là người mang dòng máu hiếm đó – dòng máu minh chứng cô là người của Zhang gia.
Y tá vội vàng đưa Hebe đi kiểm tra vì hiện giờ, tính mạng của Ella đang thực sự hết sức nguy hiểm.
……………………………………
…………………………………..
…………………………………….
Thời gian trôi qua dường như đang trêu tức những người ở lại, Jiro lo lắng cho Ella trong khi Arron thì lại lo lắng cho Hebe.
Đèn ở phòng phẫu thuật vụt tắt, cánh cửa phòng mở ra và theo sau đó là Ella và Hebe đang nằm hôn mê.
Jiro lao đến bên giường, anh hỏi bác sĩ: “Bác sĩ! Cô ấy không sao chứ?”
Ngươi bác sĩ tháo khẩu trang: “Rất may là cô ấy được tiếp máu kịp thời nên không có vấn đề gì. Nhưng chúng tôi vẫn phải đưa cô ấy vào phòng săn sóc đặc biệt.”
- Bác sĩ. Vậy còn Hebe?
Arron chạy về phía giường của Hebe và anh nhận ra cô dang hôn mê.
Bác sĩ mỉm cười: “Cô ấy không sao. Vì cô ấy cho hơi nhiều máu với lại đây là nhóm máu hiếm nên cô ấy cần phải nghỉ ngơi.”
Jiro và Arron thở phào nhẹ nhõm, họ đi cùng với bác sĩ và làm các thủ tục khác.
Chun như cất được gánh nặng trong lòng, cuối cùng thì Ella cũng không sao. Anh nhìn theo Ella, anh muốn đi cùng với bác sĩ, muốn được ở bên cạnh chăm sóc cô, muốn được là người hỏi thăm bác sĩ tình hình của cô nhưng anh không thể vì anh là không phải là anh ta – không phải là người thân của cô hay một điều gì đó tương tự như thế.
- Chun! Anh không sao chứ?
Angela nhìn Chun lo lắng, anh bình tĩnh nói: “Tôi không sao! Cô nên đi xem chị cô thế nào.”
Angela nhìn cái cách anh trả lời, cô biết anh không ổn chút nào nhưng cô biết anh không muốn nói với mình nên cô đành bước đi theo Arron.
Giờ chỉ còn Chun và Selena ở lại. Từ sau khi nhìn thấy Ella bị bắn, Selena không hiểu chuyện gì đang xẩy ra. Đây có phải là cái giá mà Quỷ nữ phải trả cho Ngoạ Quỷ ca của nó vì việc của 500 năm trước không hay đơn giản đó chỉ là một việc làm điên khùng của người con gái tên Ella đó. Selena ghét Quỷ nữ. Vì vậy cô có ác cảm với cô gái tên Ella. Nhưng hành động vừa rồi của Ella khiến cô lung lay. Nếu cô còn như vậy thì Chun sẽ thế nào? Cô quan sát anh từ lúc đó nhưng chỉ là một sự tĩnh lặng, anh đang dồn nén cảm xúc của mình.
- Tôi muốn đi về một mình.
Chun nói và bước đi, anh không đủ dũng cảm để nhìn thấy Ella vào lúc này. Selena nhìn theo anh: “Ngoạ quỷ ca. Chẳng nhẽ, dù có là Chun thì số mệnh vẫn sắp đặt anh yêu Quỷ nữ sao?”
Tiếng kính vỡ rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt.
Bàn tay của Chun bắt đầu chảy máu. Anh dang dùng hết sức mình đấm vào chiếc gương ở trong phòng.
Anh muốn đánh người đàn ông trong gương, anh muốn hỏi hắn tại sao lại để rmột cô gái cứu mình.
- Anh tin mình sẽ bảo vệ được tôi chứ?
Cô gái đó đã mỉm cười và nói một cách tin tưởng anh như thế. Anh cũng tin mình sẽ có thể bảo vệ được cô ấy. Vậy mà cuối cùng mọi thứ đều đảo lộn. Cô ấy nằm trên giường bệnh còn anh thì lại chẳng bị làm sao.
- Hận bản thân mình sao? Đừng hận.
Một tiếng nói vang lên khiến cho Chun giật mình. Chiếc gương bị vỡ xuất hiện hình ảnh của một người khác - một khuôn mặt xấu xí.
Chun giật mình, đó không phải là khuôn mặt của anh nhưng dường như đó lại là chính anh.
Hắn cười, cười như điên: “Đừng hận. Đó là cái giá phải trả thôi mà.”
Chun cảm giác trái tim mình đau đớn, anh cảm thấy tay của mình dường như lại nóng lên.
Khuôn mặt đó lại cười: “Đây là điều cậu muốn mà. Ah! Không! Đây là điều cả 2 chúng ta đều muốn.”
Chun hoảng sợ, anh đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó nhưng anh không thể nhớ được, hắn nói anh muốn điều gì đó nhưng anh muốn điều gì, hắn là ai. Hắn đầy tà niệm và oán khí và hắn dường như rất hiểu anh.
- Ta không muốn gì cả.
Chun hét lên và tỳ mạnh vào gương.
- Đừng nói dối. Mục đích cậu xuất hiện trên nhân gian không phải là muốn nhìn thấy cô ta chịu đau khổ sao?
Hắn nói và chỉ tay vào ngực của Chun: “Đấy! Chính trái tim của cậu bảo thế. Cậu ghét cô ta. Cậu hận cô ta nên cậu vui vì cô ta bị thương.”
Trái tim Chun đau đớn, nó dường như hưởng ứng những gì hình ảnh trong gương nói nhưng Chun hét lên: “Ta không muốn điều này.”
Nhưng hắn vẫn cười và lặp lại câu nói: “Cậu muốn!”
- Không! Ta không muốn.
Chun ôm lấy ngực mình, anh muốn nói điều đó cho hắn hiểu, muốn nói là hắn sai nhưng anh cảm giác như mình không đủ sức làm điều này. Dấu ấn của Tang gia cũng đột nhiên mạnh mẽ hơn, nó xuất hiện trở lại cánh tay của Chun.
Xoảng!
Tiếng một vật gì đó rơi xuống đất.
- Gâu! Gâu
Những tiếng động đó như làm cho Chun thoát ra khỏi ảo ảnh, Chun khuỵ xuống. Anh quay lại và nhận ra chiếc lọ đặt hoa Thuỷ tiên đã bị cún Chun làm vỡ. Còn cún Chun đang nhìn anh nhưng dường như nó lại đang nhìn vào tấm gương bị vỡ nhiều hơn là nhìn anh. Chun nhận ra những hình ảnh đó và giọng nói cũng đột nhiên biến mất.
- Ngươi đang làm gì vậy?
Chun bàng hoàng nhận ra cún Chun vừa làm vỡ lọ hoa Thuỷ tiên. Anh chạy đến thì thấy cún Chun chạy ra khỏi phòng.
Chun băn khoăn, con chó này quá kỳ lạ. Lúc nãy khi anh ra về, anh thấy nó đang ngồi ở trước cửa bệnh viện, nó bình thường rất hay cáu gắt với anh nhưng hôm nay anh nhận ra nó cô đơn và lo lắng cho Ella. Chính vì vậy, anh bất giác kéo nó đi cùng mình, nó cũng ngoan ngoãn đi cùng anh. Và giờ thì vì nó làm rơi chậu hoa mà anh mới thoát ra được ảo ảnh. Nó thực sự vô tình làm rơi hay nó cố ý làm thế để đánh thức anh?
Chun nhìn lọ hoa mà Angela đã tặng anh, vì có quá nhiều việc xẩy ra mà anh đã không hề chăm sóc nó nhưng nó đang mọc những chiếc lá nhỏ. Chun nhặt những mảnh vỡ của lọ, anh băn khoăn tại sao trong số những đồ vật, cún Chun lại làm vỡ ngay lọ hoa mà anh tưởng như mình đã quên nó.
………………………………………….
…………………………………………
…………………………………………
Khi Chun quay ra, cún Chun đã kéo theo cho anh một cái lọ thuỷ tinh mới. (không hiểu nó tìm ở đâu)
- Người muốn ta trồng lại nó sao? Vậy tại sao ngươi lại làm vỡ nó?
Cún Chun im lặng, nó không sủa mà chỉ cố gắng đẩy tay của Chun đến gần khóm hoa hơn mà thôi