Chương 4: Nỗi khổ của trái tim thiếu nữ

Ngủ đến chập tối, mọi người cũng đều đã ngủ no, bởi vì còn trẻ, nên đảo lộn ngày đêm cũng không sao cả.

Vì Vương Mạo liên tục gọi điện giải thích làm lành, cuối cùng Thang Mỹ Gia cũng mềm lòng chuẩn bị xuống lầu ăn cơm với anh. Ba người khác trong kí túc xá thì rất chân chó để cô mua cơm hộ, còn các cô nàng thì tiếp tục nhàn nhã lên mạng trên giường: chơi trò chơi, săn hàng giảm giá, xem phim, vân vân...

“Mỹ Gia, mình muốn ăn trứng kho thịt bò của căn tin số 4.” Ôn Tâm đang đắm chìm trong trò phi xa vẫn xí chỗ trước. Những lúc thế nào, người nào nói trước, sẽ được ăn món mình muốn ăn nhất, bởi vì hai người còn lại bắt buộc phải nói theo căn tin của người đầu tiên, không thể để Mỹ Gia chạy từ căn tin này đến căn tin khác được.

Đại học S có tổng cộng tám căn tin, mỗi căn tin có sắc thái đặc biệt riêng, bảng giệu đồ ăn ngon có thể hấp dẫn các học sinh khác nhau chen vào.

Rất nhiều bạn học trường khác oán giận căn tin trường mình không tốt, nhưng đại học S lại khác, mọi phương diện đầu đứng đầu trong số các trường đại học ở nam Kinh, kể cả căn tin, nên đồ ăn ở đây rất ngon.

“Mình muốn cơm chiên Dương Châu.” Trần Nhược Khê suy nghĩ một lúc nói.

“Mỹ Gia, mình muốn mì sốt thịt heo bằm.” Triệu Tiểu Mẫn đang xem phim Hàn cũng gia nhập.

Thang Mỹ Gia thu phiếu cơm của từng người, "Mình đúng là bảo mẫu của ba người các cậu." Mỗi lần cô đều oán giận một câu như vậy, sau đó duyên dáng ra ngoài hẹn hò.

Trong tiếng nhạc sôi động và tiếng gõ phím không ngừng của Ôn Tâm, cuối cùng Trần Nhược Khê cũng không nhịn được hỏi, "Ôn Tâm, chi xa thực sự vui vậy sao?"

Ôn Tâm vừa mở xong một hang đá Đôn Hoàng, đứng xa dẫn đầu, ổn định chỗ ở số một. "Vui lắm, cậu muốn chơi không? Mình dạy cho cậu."

Thật ra trò phi xa này là Quách Phi Nhiên dạy cô chơi, anh còn giúp cô luyện lên cấp cao, trước giờ anh luôn mở rất nhanh, dù cô chậm hơn anh mười giây, nhưng Quách Phi Nhiên sẽ chờ cô ở điểm cuối để cô qua điểm cuối trước, sau đó mới đi qua điểm cuối. Anh đã là cấp 151, còn Ôn Tâm là cấp 120.

Vốn Quách Phi Nhiên còn dạy cô chơi Huyễn Vũ, nhưng tay Ôn Tâm vụng về chơi Huyễn Vũ kiểu gì cũng không vui, ngược lại Phi Xa lại khiến cô cảm thấy hứng thú.

Trong thế giới Phi Xa, hai người họ vẫn là quan hệ tình lữ.

Cô mở tài liệu nhân vật Phi Xa của mình lên, ngơ ngác dừng tại nhân vật trò chơi mặc trang phục hoa lệ gắn bó cận kề bên nhau, đặc biệt nhìn đến chiếc nhẫn Violet trên đầu hai người kia, trên mặt Ôn Tâm hiện lên nụ cười cô đơn.

Thật ra trong trò chơi hai người họ có khá nhiều nhẫn, sở dĩ cô chọn nhẫn violet này, là vì Ôn Tâm biết ngôn ngữ của hoa Violet là tình yêu vĩnh hằng. Nhưng làm sao cô biết vĩnh hằng của cô lại ngắn ngủi như vậy.

Bởi vì luôn hoàn thành nhiệm vụ, độ thân mật giữa họ đã sớm vượt qua 3000, chỉ cần một tờ giấy kết hôn, bọn họ có thể kết hôn trong thế giới hư cấu này, Ôn Tâm từng ngẩng mặt, duyên dáng hỏi Quách Phi Nhiên sao không mua một tờ giấy kết hôn, nhưng Quách Phi Nhiên nói đầy ý tứ: "Chưa đến lúc."

Khi đó cô không hiểu ý trong lời anh, bây giờ cô mới hiểu không phải chưa tới lúc, là anh không muốn bên cô cả đời, nực cười là cô vẫn cho rằng anh là người kia trong sinh mệnh của cô, cô vẫn ngây ngốc muốn cùng anh nắm tay đi hết phần đời còn lại.

Độc ác nhẫn tâm, cuối cùng Ôn Tâm cũng hủy bỏ quan hệ tình lữ. Khi nhấp vào, rõ ràng là tiếng chuột, nhưng cô lại nghe thấy tiếng trống rỗng mà kịch liệt, cô biết đó là tiếng trái tim vỡ vụn.

Trò chơi thiết kế rất tốt, trở thành tình lữ phải hai bên cùng đồng ý, nhưng giải trừ quan hệ, chỉ cần một bên đồng ý là được. Đời người không như vậy, Quách Phi Nhiên nói là đi, chưa từng nhận được sự đồng ý từ cô.

Thật ra Trần Nhược Khê cũng động lòng, cả ngày dạo trên Taobao, cô cũng chán đi dạo rồi, mà lúc này lại truyền đến tiếng khóc thút thít của Triệu Tiểu Mẫn, còn có tiếng "oh" và "sư mi ta" với mấy câu tiếng Hàn không rõ truyền tới từ máy tính của cô nữa, khi cô xem phim Hàn luôn rất chăm chú, khóc nức nở là chuyện bình thường, ban đầu mọi người còn dỗ dành vài câu, hay trêu chọc một chút, sau này đều coi như không có gì.

"Vậy bây giờ mình xuống, cậu dạy mình chơi, sau đó chúng ta có thể cùng chơi." Trần Nhược Khê nói xong liền nhấp vào trang chủ Phi Xa, tải trò chơi xuống cũng cần rất nhiều thời gian. Nên Trần Nhược Khê dứt khoát leo lên giường Ôn Tâm, vừa học, vừa xem cô đấu.

Mà Ôn Tâm vừa lái xe, vừa dạy Trần Nhược Khê các loại kĩ xảo, thắng mấy bàn liền, người cùng phòng đã rời phòng hết, bọn họ đợi rất lâu, cũng không có ai vào chơi cùng, cuối cùng có người điều khiển một chiếc xe A hoa lệ lộng lẫy tiến vào phòng. Ôn Tâm thấy người tới tên là Stone, đã lên cấp 180, chỉ riêng trang phục của anh thôi đã xa hoa khác thường, chưa để đến xe của anh, chính là Hắc Kim Thế Đao cool nhất, Ôn Tâm liền bắt đầu cảnh giác, thiết lập trạng thái chuẩn bị chiến tranh, dưới khung chat đối phương nói muốn xây dựng nhà máy Watt trên con đường này.

Ôn Tâm vừa sửa bản đồ, vừa khinh thường nói, "F*ck, cũng muốn mở bản đồ khó nhất này, cứ để bản cô nương tiếp ngươi, nhất định phải gϊếŧ ngươi không còn một mảnh giáp."

Trần Nhược Khê cũng đứng một bên cổ vũ: "Tâm Tâm, cố lên." Cô vừa tận mắt chứng kiến cách cô đá những người còn lại ra khỏi, cũng dẫn đầu khá xa, nên vô cùng có lòng tin với Ôn Tâm.

Sau khi bắt đầu đếm ngược, người nó lại chạy trước Ôn Tâm một bước, Ôn Tâm lợi dụng các ngã rẽ để di chuyển, ban đầu còn có thể chạy theo lưng, chạy một vòng thì không thể theo kịp nữa. "Bốc cháy đi, vũ trụ nhỏ của tôi." Ôn Tâm hô lớn, rõ ràng là có chút nóng nảy, đã lâu cô không gặp đối thủ có thực lực mạnh như vậy, hơn nữa còn trong tình huống có người theo dõi cuộc đua. vũ trụ nhỏ hiếu thắng lập tức bùng nổ toàn bộ.

Khi đối phương đến dích, đếm ngược trước 10 giây, Ôn Tâm vẫn còn đang dốc sức chạy trên đường. Khi chỉ còn cách đích chỉ còn một chút, trên màn hình xuất hiện ba chữ "Chưa hoàn thành" chói lọi, quả thực cô chẳng khác gì phải chịu nỗi nhục lớn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ngơ ngác nhìn chăm chú vào màn hình.

Ôn Tâm thay đổi suy nghĩ, cô không chấp nhận thua cuộc dám chắc là bản đồ không đúng, nhưng vì vừa rồi là đối phương thắng, nên chủ phòng trở thành anh, nên Ôn Tâm nhắn trong khung bảo anh đổi bản đồ thành tấm số 11 mà cô quen thuộc nhất. Khúc cua và đường tắt trong đó cô quen đến không thể quen hơn. Đối phương cũng ngoan ngoãn thay đổi bản đồ, khóe miệng Ôn Tâm cũng hiện lên một nụ cười.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là đối phương toàn thắng, Ôn Tâm vẫn chưa hoàn thành, điều này khiến trên mặt cô có chút không thể nén giận, vừa dỗi vừa giận rời khỏi phòng đó. Mà Trần Nhược Khê nhìn bộ dáng tức giận của cô, vội an ủi: Tâm Tâm, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Đừng giận ha..."

"Stone gì chứ, mình dám chắc anh ta là tảng đá vừa cứng vừa thối trong hầm cầu." Ôn Tâm tức giận mắng thầm, sau đó nói với Trần Nhược Khê bên cạnh, "Tiểu Khê, trò chơi của cậu cài đặt xong chưa?"

Lúc này Trần Nhược Khê mới về giường cài đặt trò Phi Xa. Đăng kí tài khoản xong, bắt đầu chơi, vì Ôn Tâm vừa làm mẫu, cô cũng học được bí quyết không tệ. "Tâm tâm, mình có thể cùng mở phòng chơi với cậu không?"

Ôn Tâm xuống khỏi giường của mình, lười biếng duỗi cái lưng mỏi, trả lời: "Bây giờ vẫn chưa được, mình có bằng lái cao cấp, chỉ có thể chơi ở kênh trung cấp và cao cấp, bây giờ cậu vẫn chưa thể thi bằng trung cấp, chờ cậu đủ cấp, thi lấy bằng trung cấp xong, chúng ta có thể cùng chơi ở kênh trung cấp."

Ôn Tâm kiên nhẫn giải thích, trong lòng lại vẫn buồn bã khó chịu, trò chơi vừa rồi vẫn khiến cô ấm ức.

Trần Nhược Khê liên tục gật đầu, sau đó bắt đầu đắm chìm trong thế giới Phi Xa, còn Ôn Tâm lại nhìn Triệu Tiểu Mẫn đang ngồi cạnh bàn đọc sách dưới giường Trần Nhược Khê.

Cô vẫn chăm chú xem phim Hàn, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở. Ôn Tâm đứng dậy, đi ra ban công, hoàng hôn đã buông xuống, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực, trong lòng lại bắt đầu nhớ tới người vô tình rời khỏi thế giới của cô kia.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua đôi má trắng mịn của cô, Ôn tâm không thể không rùng mình.

Còn nhớ mấy hôm trước cô còn nhân ngày chủ nhật đến Thượng Hải thăm anh, khi đó anh không hề bất thường chút nào, vẫn dịu dàng, vẫn cưng chiều.

Trước khi chia tay, Quách Phi Nhiên đưa cho cô một chai trà xanh, Ôn Tâm mỉm cười, hoạc câu quảng cáo kia, hé mở môi mỏng: "Chai đầy trà xanh, cũng chứa đầy kỳ vọng của em. Xe lửa của em chạy lúc ba giờ chiều, anh là lí do duy nhất khiến em ở lại."

Sau khi nghe xong, anh dịu dàng ôm cô vào lòng, mỉm cười, đẹp cực kỳ, "Tâm Tâm, em biết không, anh muốn tặng em tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này."

Cô lưu luyến không muốn rời xa vòng ôm của anh, trong lòng đầy ấm áp cảm động và lưu luyến, "Đồ ngốc, anh chính là điều tuyệt vời em muốn."

Thời gian ngắn như vậy, mọi thứ đã đi ngược lại với sự đẹp đẽ.

Thì ra đối với em, cái đẹp lại ngắn ngủi dễ mất, anh rời đi, như một cơn gió, cứ luẩn quẩn trong lòng em, rất lâu vẫn chưa chịu bay đi.

Ở ga xe lửa hôm đó, người đến người đi, cô vẫn lưu luyến không chịu rời bước. Trước giờ cô vẫn không hiểu vì sao những cặp đôi yêu xa luôn hay cách xa và đa cảm, nhưng bây giờ cô thà rằng xa cách nhiều như vậy. Bởi vì nếu vậy cô có thể biết rõ anh ở đâu, biết anh vẫn yêu cô.

"Phi Nhiên, vì sao anh lại ra đi, chẳng lẽ nơi này không có người đáng để anh ở lại sao? Em, rốt cuộc trong lòng anh em là gì?" Thầm nhớ lại, trên mặt Ôn Tâm hiện lên một nụ cười khổ không dễ phát hiện.

Thế giới lớn như vậy, em quá ngu dốt, nên đánh mất anh, đúng không?

===