Chương 1: Trường đình oán

Convert + Edit + Beta: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

Tác giả có lời muốn nói:

Đầu tiên nói vài lời không liên quan đã: Thấm thoát tôi đã viết được bốn bộ tiểu thuyết rồi, truyện tôi viết đều đơn giản nhẹ nhàng..., có thể khiến mọi người vui vẻ, tôi đã hết sức hài lòng rồi. Hi vọng mọi người sẽ thích câu chuyện này. Có thể vui sướиɠ, có thể bi thương, đây là đời người. Có lẽ có người đọc mấy chương đầu, sẽ cảm thấy nữ chính yêu một người khác quá nhanh, thật ra không phải, từ đầu tháng mười một đến tận giáng sinh hôm đó Ôn Tâm mới thật sự yêu Thạch Mục Hàn, thật ra mất hai tháng chữa lành, thậm chí thời gian chữa lành vết thương của cô vừa bằng một học kì. Thật ra gặp đúng người rồi, quên đi phong cảnh trên đường cũng không khó như vậy.

--- ------ ------ ------ ----

Đoàn người lui tới cửa tàu điện ngầm không một ai chú ý tới một bóng dáng nhỏ xinh đang cuộn mình một bên, hai tay vòng qua đầu gối, vùi đầu trên gối, bờ vai run run như có như không.

Mọi người đều quá bận, vội sống, vội chết, làm sao có thời giờ ngoảnh lại nhìn tâm trạng của một cô gái không hề quen biết.

Anh đã chọn rời khỏi, vì sao không chọn một ngày mưa, vậy thì không ai có thể thấy được nước mắt em tuôn rơi rồi.

Thật lâu sau, Ôn Tâm mới chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú đáng yêu nhưng đã đẫm nước mắt, cô lấy ra một chiếc khăn tay trong chiếc giỏ trên vai, lau nước mắt trên mặt, nhưng hốc mắt vẫn còn hồng hồng, rõ ràng là dấu vết đã để lại khi khóc.

Cô có mái tóc dài qua vai, ngũ quan ưa nhìn, mặc áo lông màu sáng sáng, lại không hề mập, trái lại nhìn nhỏ xinh hơn, thân dưới mặc quần bò bó sát, vừa thấy liền biết đó là một cô gái tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi lấy tai nghe màu trằng trên tai xuống, trong tai nghe vừa mới phát xong “Giống như tình yêu” của Tiêu Á Hiên.

Vì sao Ôn Tâm lại khóc nức nở ở góc này như vậy, đó là vì nghe được câu hát kia trong bài hát này, em băng qua đường, anh ở nơi đâu. Nghĩ đến người thương đang ở trên độ cao 30000 feet, trong lòng cảm thấy mất mát.

Trước đây khi qua đường, Quách Phi Nhiên luôn dịu dàng dắt tay cô, nói với cô: “Tâm Tâm, không phải sợ, em chỉ cần đi theo anh là được.” Chuyện cũ từng chút từng chút một tích tụ trong l*иg ngực, cuối cùng nước mắt không ghìm được rơi xuống.

Khi cô đang bàng hoàng, nhạc chuông điện thoại “ốc sên” yếu ớt vang lên. “Tôi muốn từng bước một bò lên trên, bay về phía trước từ chiếc lá trên điểm cao nhất...”

“Tâm Tâm, trở về từ Thượng Hải rồi sao? Mấy giờ cậu về kí túc xá?” Giọng nói êm tai của bạn cùng phòng Trần Nhược Khê vang lên.

Cô gái lấy lại bình tĩnh, dùng giọng nói có chút khàn khàn nói, “Tiểu Khê, mình ở cửa ga tàu điện ngầm, đang chờ xe buýt, trở về trường ngay đây.”

“Ừ, cậu không sao chứ, gặp mặt lần cuối chưa?” Giọng nói thân thiết của Tiểu Khê truyền đến.

Ôn Tâm khẽ thở dài, trên mặt lộ vẻ cô đơn nặng tình, môi mỏng hé mở, “Không có, yên tâm, mình chính là người có hai trái tim, mọi chuyện đợi mình trở về kí túc xá rồi nói sau.” Khi cô nói chuyện lộ rõ vẻ yếu ớt. Khóc vì đau lòng là việc cực kì tốn sức, có thể khiến người ta mất hết sức lực.

Bởi vì tên là Ôn Tâm, nên cô luôn nói bản thân có hai trái tim, thế nên nếu một trái tim tan vỡ, sẽ dùng trái tim khác tu tu bổ bổ, may vá lại cho hoàn chỉnh là được.

Trần Nhược Khê nghe ra sự mệt mỏi từ giọng nói của cô, vì thế không hỏi nữa, “Được rồi, cậu đi đường cẩn thận, điện thoái, ví tiền đều giữ cho kĩ.”

“Ừ, biết rồi.” Ôn Tâm cúp điện thoại, để điện thoại vào túi trước của áo lông. Từ từ đi về chiếc xe buýt đang đứng ở trạm, ngồi xuống ghế sau gần cửa sổ xe buýt.

Cô lười biếng dựa đầu trên cửa sổ thủy tinh, mắt không chớp, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đám bạn anh nói sau khây giờ anh đi Luân Đôn, sau này có lẽ sẽ không trở về nữa.

Thành phố đầy ắp kỉ niệm và bóng dáng của người từ nay sẽ không còn xuất hiện nữa, sẽ không còn hơi thở của anh, hương vị của anh, tất cả của anh nữa. Anh bỗng biến mất hoàn toàn trong thế giới của cô, ngay cả một lí do bỏ đi cũng không nói cho cô biết.

Anh thậm chí còn không nói ra lời chia tay, cứ thế đi tới thành phố Luân Đôn bên bờ kia lục địa với tốc độ ánh sáng.

Dường như tất cả người trên thế giới đều biết chuyện anh rời đi này, mà cô lại là người cuối cùng được biết, ngay cả cơ hội tiễn đưa cuối cùng anh cũng không chịu cho cô.

Hoàng hôn từ từ buông xuống, ánh đèn làm nhòe đi cả thành phố, cũng làm mờ đi trái tim lạnh lẽo của cô.

Đại học S là trạm xe buýt cuối cùng, Ôn Tâm xuống xe, hiện trước tầm mắt chính là trường học mang lối kiến trúc châu Âu của mình, trường học này xây trên một sườn núi nhỏ, cho nên cách một đoạn đường sẽ có một con dốc, đi ở đó, giống như đi vòng quanh núi vậy.

Dòng suối nhỏ và hàng liễu rũ đan xen uốn lượn quanh mọi ngóc ngách của trường học, cây ngô đồng trên sân thể dục cũng là cảnh đẹp, cộng thêm gạch đỏ hòa lẫn ngói lam theo phong cách của trường St.John [1], không thể không nói, trường đại học này được xưng tụng là một cảnh quan xinh đẹp độc đáo.

Thật ra từ đầu, đại học S là trường đại học Ôn Tâm và Quách Phi Nhiên đều thích và hẹn nhau cùng đăng kí, bọn họ hẹn nhau cùng tới thành phố Nam Kinh này, trải qua quãng thời gian đại học tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.

Nhưng khi đăng kí nguyện vọng anh lại gạt cô không điền vào đại học S, trường đăng kí cũng không nằm trong thành phố Nam Kinh này, toàn bộ đều là trường ở Thượng Hải. nếu khi đó bản thân đã phát hiện ra anh không thích hợp, có lẽ sẽ không có kết quả ngày hôm nay, Ôn Tâm nhìn ngôi trường trước mặt, trái tim càng thêm lạnh lẽo.

Cũng không biết bản thân làm sao trở lại ký túc xá lầu sáu. cô chỉ cảm thấy mỗi bước đi đều rất mệt mỏi. Cầu thang dường như dài dằng dặc không có điểm kết thúc, cô thật sự vô cùng mệt mỏi. Hoảng hoảng hốt hốt mở cửa kí túc xá, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa đến...

Chỉ thấy bạn cùng phòng Triệu Tiểu Mẫn và Trần Nhược Vũ đều túm chặt lấy Thang Mỹ Gia, mà Thang Mỹ Gia đang vùng vẫy muốn đi ra ban công, còn cao giọng hét lớn “Nhảy lầu thì nhảy lầu, mình không sợ. Các cậu đừng cản mình.”

Ôn Tâm vẫn đứng nguyên, Triệu Tiểu Mẫn mắt sắc phát hiện Ôn Tâm vừa mới trở về, lo lắng kêu lên với Ôn Tâm: “Tâm Tâm, cậu mau khuyên nhủ Mỹ Gia, bọn mình khuyên thế nào cậu ấy cũng không nghe.” Đương nhiên bọn họ biết chỉ Ôn Tâm mới có thể trị được Mỹ Gia tính tình cao ngạo mà quật cường.

“Đúng đó, đúng đó.” Trần Nhược Vũ cũng hùa theo, tay vẫn vây chặt Thang Mỹ Gia.

Bộ dáng Thang Mỹ Gia không có chút khuôn phép nào, tiếp tục la lớn: “Các cậu buông ra, Tâm Tâm, mau nói với bọn họ để cho mình đi nhảy lầu, Vương mạo nói mình không dám nhảy, mình cho anh ta thấy cuối cùng mình có dám nhảy hay không.”

Ôn Tâm vừa thấy tình hình này liền hiểu ra, nhất định là Thang Mỹ Gia cãi nhau với bạn trai Vương Mạo, giận dỗi muốn đi nhảy lầu.

Con gái ngày xưa cáu gắt động một tí hở ra là một khóc hai nháo ba thắt cổ, bản sửa đổi của con gái hiện đại chính là tiết mục một khóc hai nháo ba nhảy lầu.

Cô để balo xuống, bước nhanh đến trước mặt Thang Mỹ Gia, lạnh lùng mở miệng, “Các cậu buông ra.” Nghe vậy Triệu Tiểu Mẫn và Trần Nhược Khê nghi ngờ nhìn Ôn Tâm, lại cùng nhìn nhau, mới lo lắng buông tay.

Ôn Tâm làm phấn chấn lại, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ, môi mỏng hé mở, “Mỹ Gia, cậu mau đi nhảy lầu đi, đây là lầu sáu, không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ chết. Hậu sự của cậu không cần lo lắng, bọn mình sẽ giúp ba mẹ cậu xử lí tốt.”

Cô dừng một lát, lại tiếp tục nói, “Đúng rồi, nói không chừng lần này cậu nhảy lầu, nhà trường vì bịt miệng, sẽ giúp toàn kí túc xá chúng ta được bảo vệ... Vậy cậu thật sự đã có một cống hiến vĩ đại, mình thay mặt nhân dân bày tỏ lòng cảm lời cảm ơn từ đáy lòng với cậu.

Triệu Tiểu Mẫn và Trần Nhược Khê vốn mang vẻ mặt nghi ngờ lúc này cũng hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Ôn Tâm, không kìm được che miệng cười rộ lên.

“A..., đúng rồi, nói chông chừng Vương Mạo sẽ tìm được một bạn gái mới xinh đẹp hơn cậu, yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, bọn mình nhất định sẽ đến trước mộ phần của cậu nói cho cậu biết, đương nhiên, bọn mình nhất định sẽ mua cho cậu một bó hoa thật đẹp, cũng sẽ mang ảnh của hồ ly tinh kia tới cạnh bia mộ để cậu nhìn rõ.” Ôn Tâm tiếp tục nói không nhanh không chậm, chậm rì rì, nói xong, trên mặt hiện lên ý cưới như có như không.

“Ôn Tâm... Cuối cùng cậu có phải cô gái vùng sông nước không vậy.” Thang Mỹ Gia kéo giọng cực kì dài, đôi mắt trừng thật lớn, rõ ràng đang nổi giận, hét lớn với Ôn Tâm, “Cậu không muốn sống nữa, phải không?”

“Tiểu nữ tử tuy là cô gái Tô Châu, nhưng không biết dịu dàng, cũng không biết tâm tình, qua trọng hơn là rất sợ chết, không thông nghĩ nhiều như cậu, muốn nhảy lầu thì nhảy lầu, đại tiểu thư phóng khoáng.” Ôn Tâm không nhanh không chậm nói lời này xong, mọi người đều bật cười, kể cả người đẹp Thang Mỹ Gia đang tức giận.

“Phục cậu rồi.” Lúc này Thang Mỹ Gia không còn tức giận, ngồi lên giường của mình, bình tĩnh lại, nhớ tới Ôn Tâm mới trở về từ Thượng Hải.” Cậu không sao rồi à? Gặp anh ta chưa?”

Ôn Tâm lắc đầu, mỉm cười, “Không, nói không nhừng như vậy cũng tốt.” Sau đó nhìn về phía Tiểu Mẫn và Tiểu Khê bên cạnh, “Mình đi tắm trước. Buổi tối nói chuyện phiếm thâu đêm, thế nào?”

Mọi người cùng nhau gật đầu, ngày mai là chủ nhật không cần đi học, đối với người trẻ tuổi bây giờ mà nói, thức đêm là chuyện bình thường.

Khi tắm, Ôn Tâm để cột nước lần lượt cọ rửa từ dưới lên trên, dường như như vậy có thể cuốn đi hết bi thương.

Sao khi tắm xong, đúng lúc gặp Lục Ngư phòng bên cạnh, cô lắc lắc cái đầu lớn, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Ôn Tâm, Ôn Tâm thấy bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm của cô nàng liền bật cười, “Làm gì vậy, chưa từng thấy người khác thất tình à.”

Lục Ngư lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Tâm Tâm, nghe giọng chị là biết, chắc chị không sao đâu.”

“Tất nhiên, chị đây yêu nhiều người như vậy, cũng được nhiều người yêu như vậy, chuyện nhỏ này, đã là gì?” Ôn Tâm nói rất dũng cảm, có khí khái anh hùng của nữ tướng xuất chinh trên sa trường lâu ngày. Nhưng mà lời này không biết là nói cho người khác nghe, hay là lấy cớ an ủi chính mình. “ “Không thèm nghe em nói nữa, chị đi sấy tóc.” Nói xong cô liền đi nhanh về ký túc xá của mình.

Nhìn đi, giả vờ không quá khó, cô cũng có thể giả vờ không chê vào đâu được. Cô là người có hai trái tim, cho nên rất mạnh mẽ.

“Ừ, mau đi đi, đừng để cảm lạnh.” Tuy Lục Ngư nhỏ tuổi nhất, nhưng giỏi nhất là quan tâm người khác.

Đây là kí túc xá lớn của mười sáu người, bốn người một phòng, ba phòng liền nhau, cách nhau một bức tường, chỉ có một phòng ở phía đối diện, cách một hành lang, mà căn phòng đơn độc này luôn quay về hướng Bắc, cực kì yên tĩnh, quanh năm không đón được ánh mặt trời, đây là kí túc xá của bốn người bọn Ôn Tâm. Mọi người chung một phòng rửa mặt và nhà vệ sinh, nơi này có hai vòi hoa sen, cho nên mười sáu người dùng cũng không chen chúc.

Bời vì đều là nữ sinh ban Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, tuy là sinh viên năm nhất, dẫu sao cũng đã ở chung ba tháng, cho nên quan hệ đều cực kì tốt.

Cửa phòng nào cũng chưa đóng, mọi người đều biết Ôn Tâm đến Thượng Hải xa ngàn dặm theo đuổi bạn trai, ai cũng nhìn chằm chằm Ôn Tâm, dường như muốn tìm ra một chút manh mối từ trên mặt cô.

Ôn Tâm cầm chậu rửa mặt, giả vờ như không có gì trở về ký túc xá của mình.

Tiếng máy sấy vang lên, giữa tiếng ồn ào, Thang Mỹ Gia vẫn rống to cãi nhau với Vương Mạo phía bên kia điện thoại như cũ, Trần Nhược Vũ nằm trên giường thong dong lướt web mua sắm, mà Triệu Tiểu Mẫn lại chuyên tâm đọc sách tiếng anh trên tay.

Trạng thái như vậy của ba người vẫn duy trì đến khi Ôn Tâm sấy xong tóc, giặt xong quần áo, phơi xong quần áo... Hình ảnh như vậy dường như bất động, chỉ có một mình cô là cảnh động.

Khi Ôn Tâm rửa mặt xong, an toàn bò lên giường, vừa tắt đèn, “Khỉ thật, tắt đèn sớm vậy.” Triệu Tiểu Mẫn vốn đang nghiêm túc đọc sách tiếng anh lên tiếng trước, cấm nói tục ở đại học là chuyện bắt buộc, bí mật kêu vài tiếng cho hả giận. Nhưng vui sướиɠ mắng người, qua rồi sẽ tổn hại tinh thần.

“May mà hôm nay không rớt mạng.” Trần Nhược Khê cũng tham gia vào, kế hoạch mua sắm lớn của cô vẫn chưa hoàn thành mà.

“Cậu mua được gì rồi?” Ôn Tâm cởϊ qυầи áo, thay áo ngủ, nằm trong chăn, cô đã không còn hơi sức mở máy tình lên mạng nữa rồi.

Trần Nhược Khê trả lời, “Thật ra chưa mua gì cả...” Ôn Tâm và Triệu Tiểu Mẫn đều cười ha ha, Trần Nhược Vũ có thể dạo chợ thật lâu mà không mua đồ, bỏ rất nhiều thứ vào giỏ hàng nhưng không mua vội, nếu thứ gì đó giảm giá rồi mua mua không muộn.

“Chia tay thì chia tay.” Hổn hển rống xong cầu này, Thang Mỹ Gia lấy khí thế như nữ vương cúp điện thoại, có lẽ do hắng giọng ầm ĩ quá lâu, giọng cô có chút khàn khàn.

Nghe câu này, ký túc xá liền yên tĩnh lại, giống như chết lặng.

Khi cãi nhau con gái luôn lấy chuyện chia tay để nói, thật ra con trai vĩnh viễn không hiểu, có thể nói hai chữ chia tay đa số là còn muốn cứu vãn, nếu con gái thật sự muốn chia tay, cô ấy sẽ không muốn nói với bạn một lời nào.

===

Chú thích:

[1] Trường St.John: một trường đại học ỡ Mỹ.