Chương 6

9

Tần Từ không có thời gian để ăn bữa ăn mà tôi đã hứa với Tần Từ sau khi phạm tội ở đài phát thanh.

Cậu ấy có vẻ khá bận rộn.

Tham gia các lớp học, làm bài tập về nhà, quay phim bán thời gian.

Nếu tôi là cậu ấy, có lẽ tôi đã bắt đầu trốn học rồi.

Nhưng Tần Từ nếu có thể không trốn học liền không trốn, trông cậu ấy rất căng thẳng và mệt mỏi. Như thể cậu ấy không muốn buông bỏ bất cứ khả năng nào vậy, cậu ấy phải nắm giữ mọi thứ trong tay.

Thời gian đó tôi cũng rất bận rộn.

Bận đấu với trí thông minh và lòng dũng cảm tôi mang theo từ cấp 3.

Cũng giống như lần này.

Khi đến nhà Thẩm Tụng, tôi không đi qua cửa chính, mà trực tiếp chặn đường cậu ta định trốn học từ cửa sổ phía sau...

Thẩm Tụng nhìn thấy tôi liền phát điên: “Làm sao chị biết tôi ở đây?”

Tôi nheo mắt: “Trong buổi học lần trước, trung bình mỗi phút cậu nhìn vào cửa sổ đó 10 lần, như thể đang nói với tôi rằng 'ha, lần sau tôi sẽ chạy trốn từ đây'..."

“Tôi phục chị rồi.” Thẩm Tụng suy sụp, ngoan ngoãn quay vào phòng.

Mẹ của cậu ta, dì Cố, không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn vui vẻ chia sẻ với tôi rằng Thẩm Tụng đã tăng thêm 20 điểm trong bài kiểm tra toán, cuối cùng cũng vượt qua mốc 80, mà không quan tâm đến điểm toàn phần là 150...

Thẩm Tụng đang ăn đĩa trái cây chán ngắt.

Thấy cậu ta ngồi ngay ngắn, dì Cố có chút an tâm: "Biết ăn mặc gọn gàng, tôn trọng gia sư rồi?"

Tôi và Thẩm Tụng nhìn nhau, thấy vẻ mặt thất thần của cậu ta thì suýt nữa bật cười thành tiếng.

Thẩm Tụng rất đẹp trai và hào hoa, cậu ta là kiểu người rất nghịch ngợm.

Nhân duyên với người khác phái rất tốt, thư tình trong túi còn nhiều hơn sách vở.

Chỉ là không thích học.

Rất không thích học.

Dì Cố vừa đi, Thẩm Tụng liền bắt đầu lộ ra bộ mặt thật: "Cô giáo sao lại ra ngoài làm việc vậy, chị rất thiếu tiền sao? Tôi đưa tiền cho chị, hôm nay chúng ta không học nữa được không?"

“Tiền thì không thiếu.” Tôi lạnh lùng lấy tờ đề toán cơ sở ra: “Chủ yếu là muốn xem người ta đau khổ thôi.”

Sinh nhật của Tần Từ đang đến gần.

Bố Tần đã làm việc trong nhà máy kể từ khi mẹ Tần rời đi, ông ấy cũng bị bệnh cách đây vài năm, gia đình vẫn luôn chật vật.

Ban đầu sinh hoạt phí của Tần Từ không nhiều, lại cãi nhau với bố Tần, sau khi điện thoại bị rơi, chiếc điện thoại mới mua mấy trăm tệ cũng không bền.

Cách đây một thời gian, lúc học online đều bị đơ.

Tôi muốn... mua cho cậu ấy một chiếc điện thoại di động nhân ngày sinh nhật của cậu ấy.

Không phải vì tôi thích cậu ấy.

Mà vào ngày sinh nhật của tôi, Tần Từ tình cờ nhận được tiền lương. Cậu ấy dùng một nửa số tiền mua một bộ mỹ phẩm mà tôi yêu thích từ lâu. Nửa còn lại mua một chiếc xe điện cho bố.

Bộ mỹ phẩm đó không hề rẻ, sinh hoạt phí của tôi không nhiều nên cũng không định mua.

Tần Từ đã mua nó mà không thèm chớp mắt.

Tôi hỏi làm thế nào cậu ấy biết tôi muốn bộ này.

Tần Từ tùy ý nói: "Năm ngoái đưa cậu đến kí túc xá thì nhìn thấy taobao của cậu..."

"Nhìn thấy trong điện thoại của cậu."

Tôi sửng sốt: “Lỡ tôi mua rồi thì sao?"

Tần Từ hung ác uy hϊếp: "Dùng cái tôi tặng trước."

Ồ.

...

Thẩm Tụng cảm thấy khó chịu khi nhìn bài toán: "Tôi không muốn học."

Tôi đặt bút xuống: "Vậy cậu muốn làm gì?"

Thẩm Tụng nhướng mày: "Tôi muốn chơi nhạc, tôi muốn hát. Tôi hát rất hay."

"Ok, so?"

"Chị không tin?"

"Không liên quan đến tôi."

"Sao lại không liên quan đến chị?"

"Định lý Pitago, hoán vị và tổ hợp, giới thiệu về giải tích..."

“Dừng, dừng, dừng!” Thẩm Tụng đầu hàng: “Nghe có vẻ to tát đấy, điểm thi đại học môn toán của chị là bao nhiêu?”

Tôi bình tĩnh nói: "146."

"Má ơi." Thẩm Tụng giật mình, nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ.

Tôi thở dài: "Cậu thích ca hát như vậy sao không thi vào nghệ thuật?"

"Tôi muốn thi là thi được chắc? Nói như kiểu tôi không muốn đến Đại học thanh Hoa bởi vì tôi không muốn vậy... Mẹ tôi không cho phép tôi."

Thẩm Tụng có chút bận tâm: "Có phải chị cảm thấy tôi rất viển vông không?"

Tôi chợt nghĩ đến Tần Từ.

Tôi không cảm thấy gì cả, không cảm thấy những người này viển vông.

Ngược lại, tôi không biết có phải vì Tần Từ hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy con người có nghị lực đi theo hướng mình thích thật đáng khâm phục.

"Không có... Chỉ cần làm tốt những chuyện này, đợi đến khi cậu được nhận vào một trường đại học tốt, làm vua một làng hơn làm quan một nước [3] ai quản cậu được nữa? Đến lúc đó việc hát hay ra mắt đều do cậu quyết định."

[3] Bản gốc 山高皇帝远

"Yo" Thẩm Tụng nói: "Nói đúng mấy câu tôi thích nghe đấy."

Tôi gật đầu: "Chúng ta tiếp tục chứ?"

Thẩm Tụng nhìn tôi thật sâu: "Tiếp tục."

Vào tháng Tư, tôi đã hoàn thành lớp dạy cuối cùng của mình.

Còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật Tần Từ.

Sau khi nhận lương, tôi đi thẳng đến trung tâm thương mại, mua chiếc điện thoại di động mà tôi đã tìm kiếm từ lâu.

Vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại.

Ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tần Từ.

Theo sau cậu ấy là Hạ Thanh Thanh.

Sắc mặt Tần Từ không được tốt lắm, Hạ Thanh Thanh đang đuổi theo cậu ấy nói cái gì đó.

Cũng không biết nhận được chỉ dẫn gì, nhưng trong giây tiếp theo, Tần Từ đã nhìn về phía tôi...

Tôi đã bị sốc và ngồi xổm xuống tại chỗ.

Có một thùng rác trước mặt tôi!

Một mùi thúi bốc lên khiến tôi suýt ngất.

Cam [4], tôi trốn cái gì chứ!

[4] Bản gốc 淦

10

Tôi đến văn phòng của người hướng dẫn để nộp tài liệu.

Khi ra ngoài, tôi tình cờ gặp Hạ Thanh Thanh.

Cô ta nhìn thấy tôi, mãi mãi không học được cách phớt lờ: "Sao ở chỗ này mà vẫn gặp phải cô thế? Thật là xui xẻo."

Tôi cạn lời: “Cô có thể đừng giống như một con ngỗng lớn tung cánh khi gió thổi không?”

Hạ Thanh Thanh bị tôi chọc tức.

Tôi chỉ vào bàn tay đang nắm chặt của cô ta cảnh cáo: "Tôi khuyên cô đừng làm gì cả. Lần trước tôi không truy cứu, lần này có camera giám sát. Cô đã đủ 18 tuổi và có đầy đủ năng lực hành vi dân sự rồi, sẽ phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình đấy.”

Hạ Thanh Thanh nhìn theo hướng nhìn của tôi và thấy camera giám sát, đành cắn môi một cách bất lực.

Một giây tiếp theo, không biết cô ta nghĩ gì, lại kiêu ngạo nói: "Giang Sênh, đừng quá kiêu ngạo."

"Cô cho rằng cô có thể ở bên Tần Từ bao lâu? Các người đã định không cùng một thế giới rồi."

"Đồ điên, cậu ấy còn có thể ra ngoài vũ trụ chắc? Toàn thế giới này chỉ có Tần Từ là người đàn ông duy nhất trên thế giới à, thiếu cậu ấy cô không sống được sao?"

"Cô……"

Hạ Thanh Thanh nói nhưng tôi vẫn thích nói.

Tôi không muốn lãng phí thời gian nên quay người bỏ đi.

Vào buổi chiều, tôi gửi cho Tần Từ một tin nhắn hỏi cậu ấy về kế hoạch sinh nhật của cậu ấy.

Đến buổi tối Tần Từ mới gọi lại cho tôi: “Muốn tổ chức sinh nhật cho anh trai sao?”

"...Coi như không có chuyện gì đi."

Tần Từ không khỏi cười nói: "Nhưng ngày đó tôi bận rồi, lần sau anh bù cho cậu được không?"

Nói như kiểu là tổ chức sinh nhật cho tôi vậy.

Tôi tưởng Tần Từ có thông báo.

Nhìn chiếc điện thoại cỏ trong ký túc xá, tôi nghĩ gửi lúc khác cũng vẫn thế thôi.

Nhưng vào ngày sinh nhật của cậu ấy, tôi nhận được tin nhắn của Hạ Thanh Thanh