Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trái Tim Ấm Áp

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
6

Trường trung học cơ sở.

Ai cũng bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, có người bắt đầu tăng cân vù vù, có người nổi mụn điên cuồng.

Còn Tần Từ thì cao và đẹp trai kinh khủng.

Giọng nói cũng trở nên rất dễ chịu, đặc biệt là ở giữa những cậu bé đã đổi giọng thành giọng vịt đực.

Khi đó, tôi là tên chạy vặt của Tần Từ.

Vì vậy, trong ngăn bàn của tôi, những bức thư tình nhỏ màu hồng dành cho Tần Từ bắt đầu mọc lên điên cuồng.

Nhưng Tần Từ đã không đọc bất kỳ cái nào trong số đó. TruyenHD

Sau đó, không biết người nào ném đá giấu tay đã lan truyền tin tức rằng Tần Từ có mối quan hệ bất thường với tôi.

Chúng tôi không học cùng lớp, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi học thể dục cùng nhau.

Các bạn nam trong lớp của Tần Từ sẽ la hét vào những dịp tôi và Tần Từ xuất hiện chung.

Tiếng la hét to đến nỗi tai tôi đau luôn rồi.

Người viết bức thư cho Tần Từ đương nhiên còn đau tai hơn tôi.

Vì vậy, vào buổi tối khi tôi đang làm nhiệm vụ, tôi bị chặn lại trong nhà vệ sinh.

Người cầm đầu là cô em gái [1] đã viết thư cho Tần Từ.

[1] Bảm gốc 小太妹: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.

Cô ta trang điểm không phù hợp với lứa tuổi của mình, đường kẻ mắt của cô ta trông giống y như hai que diêm vậy.

Cô ta nắm lấy cổ áo tôi, vẻ mặt hung ác: “Tránh xa Tần Từ ra.”

Tôi lập tức nói: “Được."

Bụng dưới chợt ùa qua hơi nóng.

Trong lòng tôi có dự cảm không lành, đang định nói gì đó thì...

Tần Từ xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ.

"Cô đang làm cái gì thế!"

Cô gái đó không ngờ Tần Từ lại liều lĩnh xông vào phòng vệ sinh nữ, sắc mặt tái nhợt.

Tôi vừa định nói thì một người bạn của cô gái đó há hốc mồm chỉ vào chất lỏng màu đỏ rất rõ ràng do tôi mặc váy đồng phục học sinh: "Cô ấy...cô ấy...cô ấy! Cô ấy bị sảy thai sao?! "

Sảy thai... sảy em gái cô ý!

Tuổi còn nhỏ mà mạch nào phát triển kiểu gì vậy!

Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Từ tái nhợt.

Không kịp tính toán với họ đã vội chạy đến, bế tôi lên và vội vã đưa đến phòng y tế của trường...

Vừa đi, vừa nói: "Giang Sênh, không sao, cố lên..."

Tôi bị treo trên vai cậu ấy, bị sốc đến mức không thể nói nên lời.

Một bên đánh cậu ấy, một bên đỏ bừng mặt không kìm được, khi đến phòng y tế của trường, tôi đã nôn thẳng vào thùng rác của bác sĩ.

Vị bác sĩ của trường nhìn thấy cảnh này đã cười phá lên, lúc này Tần Từ mới ý thức được đã xảy ra chuyện.

Mặc dù cậu ấy đã biết những kiến thức về sinh lý và vệ sinh có liên quan từ lâu, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Bác sĩ của trường là một bác sĩ nữ và đã giúp tôi lấy băng vệ sinh.

Tối hôm đó, Tần Từ thắt áo khoác của cậu ấy quanh eo tôi, tôi ngồi sau xe đạp của cậu ấy và được cậu ấy chở về nhà.

Tần Từ mặt vô cảm nói: "May mà cậu thấp."

Tôi: "Câm miệng."

Tần Từ cười trước, như bật công tắc nào đó, chúng tôi cùng cười.

Cơn gió buổi tối đầu hè thổi tung bộ đồng phục học sinh của cậu ấy, mùi xà phòng sạch sẽ tràn vào mũi tôi.

Khi tôi về đến nhà, căn nhà đúng như dự đoán, hoàn toàn tối om.

Bố mẹ tôi khởi nghiệp và mở một cửa hàng nhỏ. Công việc làm ăn phát đạt, luôn đi sớm về muộn.

Vào buổi tối, tôi đang giặt đồ.

Tần Từ gõ cửa nhà tôi, trên tay là một chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng và một chiếc túi màu đen.

Cậu ấy đứng dưới ánh đèn lờ mờ nơi cầu thang, mặt hơi đỏ:

"Cái đó, chú Giang và thím Trương dạo này bận quá... còn cậu thì ngốc quá không tự lo cho mình được, tôi vừa mới đi tìm."

Tôi chộp lấy: "Dễ dàng vậy sao?"

Tần Từ hừ một tiếng, quát: "Yên tâm đi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »