Chương 8
NGÂN PHIẾU HAI TRIỆU
Tôi mở điện thoại khi ngồi trên tắc-xi, màn hình hiển thị hơn mười cuộc gọi nhỡ, trong đó có một số điện thoại lạ gọi mấy lần liền.
Tôi gọi cho Lưu Hân trước, cô ta nói ngày mai là lấy được hai triệu ngân phiếu của Khoa Đạt, tôi nghe thấy thế, tâm trạng lập tức sáng sủa hẳn lên. Lâm Thăng nói bên Songyang lại gọi điện tới hỏi tiến độ, ngoài ra tiền của bên Khoa Đạt sắp thu được rồi. Tôi nói chuyện tiền của bên Khoa Đạt tôi biết rồi, đã bảo Cảnh Phú Quý đi lấy. Tôi nói như thế là để Lâm Thăng biết mặc dù tôi ở ngoài nhưng không lúc nào quên chuyện của công ty, hơn nữa chuyện gì cũng sắp xếp rất thỏa đáng. Sau đó tôi gọi điện cho Cảnh Phú Quý nói phải đi Thuận Đức, mai Vương Diệu cũng phải mang hàng sang cho Khoa Đạt, hay nhân tiện bảo nó lấy luôn? Tôi nói được, cậu cứ sắp xếp là được. Gọi xong cú điện thoại này, tôi thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái, xem ra cú điện thoại đó của tôi là đúng, việc gì cần rắn phải rắn, nếu không làm gì được trả hai triệu tệ sớm như vậy, có khi chờ hoa tàn rồi cũng không lấy được một đồng về. Thế là tôi nhắn một cái tin cho Hoàng Lực, nội dung rất đơn giản, súc tích: Cảm ơn! Tối mai gặp ở chỗ cũ!
Dương Hồng Năng nói trong điện thoại, rằng: “Cha này có phải là đi sung sướиɠ với em nào rồi không? Cả tuần nay không thấy anh tổ chức hoạt động gì?”
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trước mặt nhân viên tôi nghiêm mặt giả bộ, trước mặt khách hàng tôi cười cợt, nịnh nọt, với đám người Dương Hồng Năng, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, nói chuyện tự do, không cấm kỵ, thích gì nói nấy, mọi người đều là người có thân phận, có giá trị, mặc dù nói năng dỗ sàng nhưng không phải là không có nguyên tắc, không giống bọn lang thang đầu đường xó chợ. Làm việc gì cũng coi thường pháp luật, chưa nói với nhau được một câu đã cầm dao đâm chém, không hề có chút gì gọi là “hàm lượng văn hóa”. Kết giao với bọn bụi đời này sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, bị bắt cóc nếu ngày nào đó chúng thiếu tiền, lưỡi dao của chúng sẽ hướng vào những người giàu có xung quanh, mà người đầu tiên chúng nghĩ đến chính là bạn. Mẹ thường chửi tôi chê nghèo ham giàu, nhưng bà không hiểu, thực ra tôi cũng không muốn như thế, quan trọng là vì nếu yêu nghèo sẽ gặp nguy hiểm quá lớn mà thôi.
Dương Hồng Năng vừa nói thế, miệng tôi đã buột tiếng chửi bậy, nói:
- Sung sướиɠ con mẹ gì? Đi Thanh Đảo làm hòa thượng, đi nhận tội, chịu phạt! Hôm nay và ngày mai lịch trình của tôi sắp kín rồi, hay là ngày kia tổ chức họp?
Dương Hồng Năng cười cười, nói:
- Được thôi, được thôi, tôi tiếp chiêu, ngoài ra cũng phải cảm ơn anh, anh kiếm được hai triệu ở Khoa Đạt, làm theo cách anh dạy, tôi cũng đòi được năm triệu, hình như lần này tổng cộng chỉ có năm nhà lấy được tiền thôi thì phải. – Nghe thấy thế tim tôi thắt lại.
Tôi thường không thể hiểu nổi tính cách của mình, tôi thường nghi ngờ sự tốt đẹp của kẻ mạnh, nghĩ là sau lưng hắn có động cơ gì đó, còn với yêu cầu của kẻ yếu, tôi thường nghĩ theo hướng tích cực. Dương Hồng Năng nói phải cảm ơn tôi, tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, chắc chắn hắn có việc gì đó cần nhờ vả tôi, hắn giúp tôi gặp được Lôi tổng, sớm muộn gì tôi cũng phải trả hắn món nợ này.
Còn đối với cô gái yếu đuối, một mình chạy tới Châu Hải để mưu sinh như Lưu Hân, cô ta thích tôi, thậm chí có làm gì với tôi, tôi đều có thể hiểu được, huống hồ cô ta chưa từng yêu cầu tôi điều gì. Cảnh Phú Quý luôn nói cô ta có âm mưu, động cơ không trong sáng, một người con gái đối xử tốt với tôi một chút thì lừa được gì ở tôi? Lừa sắc? Lưu Hân không phải một nữ đại gia và tôi không phải là trai bao, giữa chúng tôi không tồn tại khả năng này. Lừa tiền? Tôi không phải là một ông chủ lớn đáng giá bạc tỉ, cô ta không những chưa bao giờ mở miệng ra đòi một đồng tiền, ngược lại còn tặng tôi một chiếc bút máy Montblanc đáng giá.
Hơn nữa, trước mặt mọi người, cô ta hạ thấp tôn nghiêm của mình để đối xử tốt với tôi, người khác làm được thế không? Cảnh Phú Quý thì sao? Không thể, hắn không biến tôi thành trò hề đã là may lắm rồi. Lâm Thăng thế nào? Giữa chúng tôi không cần thiết phải vậy. Đối với người như cô ta, ai nỡ nhẫn tâm chỉ trích! Con người cần được khẳng định, ai chịu giao tiếp với một người suốt ngày bới móc khuyết điểm của mình? Người đâu phải thánh hiền, làm gì có ai không có nhu cầu gì? Trung ngôn thì nghịch nhĩ, nghe nhiều ai không bực? Lời nói ngọt ngào tuy là giả dối, nhưng lại khiến người ta thấy mát lòng mát dạ, chẳng hại đến ai, chẳng hại đến công ty, không hại đến xã hội, có gì là không tốt?
Đi vào trung tâm thành phố, tôi về thẳng công ty, Lâm Thăng nói:
- Sao không gọi điện trước để chúng tôi ra sân bay đón anh.
Tôi nói:
- Ngồi tắc-xi cho tiện, vừa tiết kiệm tiền bạc, lại tiết kiệm sức lực. Cảnh Phú Quý cố ý nói trước mặt Lưu Hân:
- Còn tưởng là cậu ở lại cái tổ ấm hạnh phúc ở Thanh Đảo không muốn quay về nữa.
Lưu Hân không đếm xỉa gì tới hắn, nói:
- Lý tổng, anh vừa xuống máy bay chắc chưa kịp ăn cơm, em mua ít bánh quy và bành mì để trong phòng anh rồi.
Tôi thoáng run trong lòng, cố làm ra vẻ thoải mái, nói với Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý:
- Thấy chưa, các cậu chỉ được cái mồm, chỉ có Lưu Hân là người thực việc thực, chuyện gì cũng sắp xếp chu đáo.
Cảnh Phú Quý cười lạnh một tiếng:
- Đúng, đúng là việc gì cô ta cũng làm chu đáo!
Tôi nói:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
Cảnh Phú Quý đáp:
- Chẳng có ý gì, tôi chỉ thấy khâm phục cô ấy, phục sát đất luôn. – Tôi liếc xéo cái bộ dạng khoa trương của hắn, suy đoán dụng tâm của hắn qua câu đó.
Thấy fax Hoàng Chính Long gửi tới, tôi bèn đưa cho Cảnh Phú Quý:
- Nhìn xem, nhìn cho kỹ vào, trước khi tới gửi thư, quay về lại gửi thư tiếp, làm việc gì cũng có đầu có cuối! Nhìn lại đám người ở phòng Bán hàng của các cậu xem, cả ngày chỉ biết ăn với uống, làm việc gì cũng đầu voi đuôi chuột, đúng là vô dụng.
Cảnh Phú Quý lại kêu oan:
- Việc này không thể trách chúng tôi được, chúng tôi đâu được tham quan học tập các công ty quốc tế bao giờ, tầm mắt hạn hẹp. Làm sao giỏi giang được như người ta?
Tôi nói:
- Được rồi, được rồi, cậu lại đang kiếm cớ để đòi ra nước ngoài chơi chứ gì, chiều nay các bạn lớp MBA của Lâm tổng tới công ty chơi, họ đều là cán bộ trung và cao cấp của các doanh nghiệp lớn, người nào cũng là tinh anh, phòng Bán hàng của cậu chuẩn bị một số câu hỏi để thỉnh giáo người ta..
- Còn nữa, - Tôi dừng một chút, - Cậu sắp xếp để thứ Sáu sang Khoa Mỹ một chuyến, tới lúc đó nhớ mang theo cả tiền đảm bảo, thể hiện thành ý của chúng ta với Lôi tổng.
Cảnh Phú Quý nói sang đó nói việc gì, tôi bảo bất kể là việc gì, còn hơn là không lộ diện, ít nhất cũng để chị ta biết thành ý của chúng ta. Cảnh Phú Quý cầm tờ fax vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Không biết người ta có thấy bực mình hay không, đúng là tự nhiên mua dây buộc mình.
Sắp xếp xong công việc của Cảnh Phú Quý, tôi bảo Lưu Hân là lấy được ngân phiếu thì lập tức đem ra ngân hàng đổi tiền, rút ra trước một triệu để nộp tiền bảo đảm. Lưu Hân nói tiền mặt không nhanh được như thế, phải chuẩn bị hợp đồng, hóa đơn, ngân hàng còn phải kiểm tra, ít nhất là mất một tuần, tôi bảo tôi không quan tâm, tóm lại ba ngày sau nhất định phải mang tiền tới cho Lôi tổng! Nghĩ bụng, Lưu Hân này đầu óc nhiều khi cũng như chạm mạch, chỉ biết mấy cái quy định chết tiệt về mặt tài vụ, nếu không thể mang tiền tới gặp Lôi tổng, mặt mũi tôi biết để vào đâu? Gặp mặt có ý nghĩa gì không?
Khẩu khí kiên định của tôi khiến mọi người ngỡ ngàng, không khí trầm xuống, một lát sau Lâm Thăng mới ngẩng đầu lên nói:
- Hay là thế này, chúng ta mang ngân phiếu hai triệu đi, rồi lấy ngân phiếu một triệu ở Khoa Mỹ về, như thế chẳng phải đã để một triệu ở chỗ họ rồi sao?
Tôi đập bàn, nói:
- Đúng lắm, đúng là Lâm tổng thông minh, không hổ danh là học viên MBA.
Lâm Thăng nói chiều nay các bạn học cùng lớp MBA của hắn sẽ tới công ty tham quan, tôi lập tức nói với vẻ khoa trương:
- Được thôi, hoan nghênh, hoan nghênh! Cầu còn không được nữa là, nhân thể để họ dạy bảo thêm đám người bên phòng Bán hàng, tối nay đãi tiệc họ ở Kim Duyệt!
Lúc ra cửa, Lâm Thăng còn giả bộ tình cờ nhắc tôi:
- Bộ comple lần trước mua với giá mười tám nghìn tệ ở quảng trường Raffles, chưa thấy anh mặc lần nào.
Tôi hiểu ý của hắn, nói là hôm nay sẽ mặc. Sau đó lại đùa:
- Mà hình tượng của tôi càng có thể phản ánh được sự sang trọng của anh còn gì.
Lâm Thăng xì một tiếng:
- Tôi không cần anh làm thế, nếu anh ăn mặc quê mùa, người khác sẽ cười bạn tôi không ra gì.
Tôi làm mặt hề:
- Tôi biết rồi, đùa với anh thôi.
KHÁCH MBA
Bạn Lâm Thăng có bốn nam, hai nữ, người nào cũng đeo kính, nam ăn mặc đường hoàng, nữ mặc đúng kiểu công sở, trang điểm đơn giản, thanh tú, nho nhã, nhìn là biết họ có dáng của các quản lý cao cấp của các công ty đa quốc gia, rất giống như những gì tôi nhìn thấy ở phố Wall. Thậm chí tôi còn cảm thấy ánh mắt tôi nhìn thương trường có sự lệch lạc rất lớn, Trung Quốc không phải không có những người thế này, chỉ là tôi không nằm trong số những người đó, hàng ngày thi thoảng gặp qua mà thôi. Tôi bắt tay rồi trao đổi danh thϊếp với họ, sau màn làm quen và ngồi xuống ghế, một người đàn ông có mái tóc chải hất ngược về sau, trán hói bóng, kiểu tóc rất giống Michael Douglas lên tiếng trước:
- Lý tổng, đã nghe tiếng tăm của anh từ lâu, Lâm tổng nhắc tới anh nhiều lắm, nói anh là một thiên tài trong lĩnh vực bán hàng! – Những lời này khiến tôi toát mồ hôi, nếu nói trước mặt các nhân viên viên không sao, nhưng trước những con người tài giỏi này chẳng khác nào dồn tôi vào thế bí? Tôi nhìn danh thϊếp của anh ta, tổng giám đốc chi nhánh công ty tại Quảng Châu của Tập đoàn Kỹ thuật mạng Baba, La Thanh Tài. Tôi bật cười hai tiếng:
- La tổng, chuyện này tôi không dám nhận, các vị ngồi ở đây ai cũng là nhân tài, tôi với Lâm Thăng bình thường trêu nhau vậy thôi.
Lâm Thăng mỉm cười:
- Khiêm tốn quá, tôi nói thật lòng đấy.
Tôi lập tức nói với người bên cạnh:
- Chẳng phải các cậu có rất nhiều vấn đề cần hỏi sao, còn không mau nắm lấy cơ hội?
Bành Tiền Tiến là người đầu tiên đứng lên, đặt một câu hỏi mà hắn đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng, lúc trao đổi danh thϊếp, tôi nhớ có một người làm về thiết bị, nhìn kỹ lại, là tổng phụ trách Bán hàng khu vực Hoa Nam của công ty trách nhiệm hữu hạn Thiết bị điện Đông Môn Tử, Tôn Quốc Ấn. Tôi biết người làm về lĩnh vực thiết bị chắc chắn là một cao thủ trong việc dùng người, rất muốn nghe kiến giải của anh ta, nên chủ động nói:
- Có thể mời Tôn tổng giải thích được không?
- Được, không vấn đề gì?- Tôn tổng thoải mái đáp lời. – Thế này nhé, tôi dùng một bức tranh để giải thích cho mọi người. – Nói rồi anh ta vẽ một vòng tròn lên tấm bảng trắng sau lưng, trong đó viết một chữ “A”, sau đó xung quanh lại vẽ thêm nhiều vòng tròn, trong đó lần lượt viết cấp trên, cấp dưới, vợ, con, bố mẹ, đồng nghiệp, bạn bè, đối thủ. Ở cái vòng cuối cùng, anh ta dừng lại một chút, viết hai từ: người tình. Quay người lại, anh ta nói với Bành Tiền Tiến:
- Giả sử người cậu nói là “A”, xung quanh đều là các mối quan hệ của “A”, những thứ bên trong vòng tròn cạnh “A” đều là các tình cảm khác nhau của “A”, trách nhiệm, áp lực, tình thân, tình yêu, phẫn nộ hoặc là du͙© vọиɠ, trong thế giới này, không có ai là độc lập, tình cảm của anh ta ít nhất cũng phải thuộc một trong số những loại trên, hơn nũa vòng tròn càng nhỏ, tình cảm bao hàm trong đó càng mãnh liệt, ở đó tất nhiên sẽ có một lối thoát, không phải anh ta không có, mà là anh ta chưa tìm ra. Cậu phải dùng kính lúp để phát hiện ra nó, còn nữa, thậm chí cậu còn phải bồi dưỡng sở thích và hứng thú như của anh ta, làm được điều này cậu sẽ trở thành người bán hàng xuất sắc.
Giữa chừng lúc đi vệ sinh, Cảnh Phú Quý tỏ ra khó chịu:
- Y như Lâm Thăng, toàn bộ giả dối, mặt người dạ thú!
Tôi nói:
- Cậu xem Tôn tổng người ta nói hay như thế, nói từ thực tế tới lý luận, không có gì là sáo rỗng, dù sao cũng là công ty lớn nên không giống chúng ta, cậu phải học theo sở trường của họ, ít nhất cái diện mạo lấp lánh bên ngoài cũng còn hơn vẻ lếch thếch của cậu.
Cảnh Phú Quý ừm một tiếng:
- Có điều cái gã họ Tôn đó nói về việc bồi dưỡng hứng thú và sở thích rất đúng, mở đường cho tôi.
Tôi gật đầu:
- Thế mới đúng chứ.
Cuộc họp tiếp tục, Tôn tổng nói:
- Lý tổng, chúng tôi rất hâm mộ anh, anh cũng nói gì đi.
Tôi vội vàng xua tay:
- Thế đâu được, mọi người là công ty tầm cỡ quốc tế, toàn làm những vụ buôn bán hàng tỉ đồng, chúng tôi là công ty nhỏ, sao dám so sánh.
Tôn tổng không buôn tha, nói:
- Nhưng không giống nhau, anh với Lâm tổng đều là ông chủ, bọn tôi chỉ là làm thuê, một là đầu gà, một là đuôi phượng, áp lực và phương thức tư duy không giống nhau, đương nhiên thu nhập càng không giống nhau, đúng không, Lâm tổng? – Anh ta chuyển ánh mắt sang hướng Lâm Thăng, Lâm Thăng lập tức tiếp lời:
- Đương nhiên là khác rồi, các người đều ra vào những khách sạn năm sao đẳng cấp quốc tế, đi máy bay chỉ ngồi khoang hạng nhất, chúng tôi ở khách sạn phải so đi so lại, chỗ nào rẻ hơn, đi máy bay cũng phải chọn chuyến nào rẻ nhất, đương nhiên là khác rồi!
Một người phụ nữ có vẻ không nhịn được nữa:
- Hây a, bọn tôi tới đây có phải để nghe mọi người khen ngợi nhau đâu, Lâm tổng, anh cũng đừng khiêm tốn quá, yên tâm, chúng tôi không “chém” anh hôm nay đâu, các anh nói đúng không?
Điều này cô ta đã nói đúng, trước mặt đồng tiền và thể diện, Lâm Thăng sẽ chọn cái thứ nhất, mục đích hắn nói câu này chỉ có một, đó là tiêu ít tiền, hoặc là không mất tiền. Còn tôi chọn vế sau, thứ tôi muốn là cả cảm giác và thể diện, còn về tiền bạc, hết lại kiếm, nếu không có tiền, tôi vẫn phải giữ thể diện của mình, Tôn tổng tỏ ra vô cùng thành khẩn:
- Lý tổng, những lời tôi nói đều là thật lòng, chúng tôi đi làm thuê nên áp lực chắc chắn không thể so sánh với anh, anh là cao thủ bán hàng, tôi muốn thỉnh giáo một vấn đề, anh cho rằng việc bán hàng trong một công ty có phải là quan trọng nhất không? Cảm nhận lớn nhất của anh khi làm nghề này là gì? – Những câu nói trang trọng mà vẫn thể hiện sự chân thành khiến tôi không thể không trở nên nghiêm túc, người khác đã coi trọng tôi, tôi không thể không coi trọng chính mình.
Ánh mắt của mọi người nhất tề đổ dồn về phía tôi, khiến tôi thấy ngượng ngùng:
- Chuyện này… Tôn tổng đề cao tôi quá, tôi không dám nhận mình là cao thủ, nhưng miễn cưỡng có thể nhận là đã lăn lộn nhiều trong nghề, còn về bán hàng, đối với những người dựa vào nghề này để kiếm bát cơm như chúng tôi, đương nhiên là quan trọng nhất, tôi tin là với nghề của anh cũng vậy, cái thời cứ thoải mái ăn của chùa đã qua rồi. Về bản chất của bán hàng… - Nói tới đây tôi dừng một chút, nhớ lại cách lý giải của tôi về hai từ “bán hàng”, thế là lại đem mớ lý luận này ra thao thao bất tuyệt một hồi, khiến họ gật đầu như bổ củi:
- Đúng là tinh túy, Lý tổng, khâm phục, khâm phục.
Tôi chắp hai tay chào họ:
- Đa tạ, quá khen rồi.
Lúc ăn cơm, Lâm Thăng mở hai chai XO một lít rưỡi, tôi gọi Cảnh Phú Quý đi cùng, mục đích là vì gần đèn thì rạng, hy vọng hắn nhiễm được tí khí chất cao quý của đám người này. Tôn tổng nâng ly lên đi đến trước mặt tôi:
- Lý tổng, tôi thực lòng khâm phục anh và Lâm tổng, làm ông chủ công ty tư nhân không dễ dàng gì, tôi cảm thấy chỉ có làm một ông chủ một công ty tư nhân mới có thể thể hiện được giá trị của một người đàn ông. Trong “Quản Tử” có nói, sĩ nông công học thương, theo như thứ tự mà nói, thương nhân xếp cuối cùng, địa vị xã hội thấp nhất, thương nhân dễ bị thương nhất, đây là quan niệm mấy ngàn năm nay của Trung Quốc nên cũng có lý, nhưng xét trên góc độ khảo nghiệm một người đàn ông, thứ tự này hoàn toàn nên đảo lại. Thế nên người tôi khâm phục nhất chính là người làm ông chủ, ông chủ không phải ai cũng làm được, tôi thực lòng kính anh một ly!
Tôi thấy hơi cảm động, cứ như thể hàng trăm năm tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được bạn tri âm, khóe mắt tôi ươn ướt, không biết phải nói gì:
- Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn vì đã hiểu chúng tôi! – Sau một hơi uống cạn ly rượu, tôi dùng tay lau khóe miệng, bỗng dưng nhớ ra cách giải thích của mình về ba từ MBA, sau đó tôi nói với Lâm Thăng:
- Lâm tổng, thật là khâm phục bạn học của anh, giờ MBA nên đọc thành “không so được”.(Trong tiếng Trung, âm đầu của ba từ “không so được” là MBA)
Tôi uống hơi nhiều, lời nói bắt đầu ríu vào nhau, lúc xuống lầu, tôi khoát vai Tôn tổng:
- Người anh em, tri âm, tri âm khó tìm, phải thường xuyên sang chỗ chúng tôi, thăm tôi nhé! Nghe chưa?
Tôn tổng cũng nắm tay tôi:
- Nhất định, nhất định, anh tới Quảng Châu cũng phải gọi điện thoại cho tôi!
Sau đó tôi vẫy tay:
- Các anh em, lên… lên bar Thủy Loan, đêm nay, không say không về… - Mấy từ cuối cùng gần như là tôi hát lên, từ “về” còn căng cứng, bèn loạng choạng đi qua đường, tới chỗ lan can ngăn biển ở con đường đối diện, mặc kệ xung quanh có ai đi qua đi lại hay không, tôi vạch khóa quần ra tè xuống biển, tôi lúc này thật đúng là “hướng mặt ra biển, cởϊ qυầи giải quyết”. Sau một hồi tự giễu cợt chính mình, nướ© ŧıểυ ào ào tuôn ra, dưới ánh đèn neon nhấp nháy của những tòa nhà sau lưng, tôi vạch thành một đường cong đầy màu sắc mang theo hơi ấm xuống mặt đường. Tôi ngẩng đầu lên, đối diện là Macao lộng lẫy, cây cầu Hữu Nghị, các khu vui chơi, đường bờ biển uốn lượn, những ánh đèn phát ra ánh sáng đầy màu sắc cám dỗ, trong bóng tối có gì đó như hư ảo. Một cơn gió thổi tới làm tôi rùng mình, đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút. Mười năm trước tôi tới Châu Hải, cũng đứng trên bờ biển để nhìn về phía trước, tưởng tượng về tương lai, hơn ba nghìn ngày đêm, đã qua mấy mùa xuân hạ thu đông, tuổi thanh xuân, sự nhiệt tình, mồ hôi, nước mắt đều rơi ở nơi này. Châu Hải, ngươi là một hòn ngọc, tự nhiên, tự tại, trong sáng, cho dù ta ở đây có bao nhiêu niềm vui và chịu bao nhiêu tổn thương, ta cũng sẽ trân trọng mọi thứ ta đã trải qua, ta yêu ngươi không hối hận!
HOÀNG LỰC TẮM SUỐI NƯỚC NÓNG
Nếu bạn là người thân của tôi, hoặc là đã từng có ơn với tôi, hoặc chúng ta từng cùng nhau về quê lao động, vậy thì tôi có thể nhường một vụ làm ăn cho bạn, nếu bạn không phù hợp với các điều kiện ở trên, “I’m sorry”, bạn định cho tôi những lợi ích gì?
Trong khách sạn Hoàng Phi sang trọng, trong một quán cà phê mà xung quanh đều chỉ thì thào to nhỏ, trên chiếc sô-pha ở trung tâm thẩm mỹ, trên thảm cỏ của một sân golf cao cấp, từng vở kịch hay được trình diễn, chỉ thay đổi khung cảnh và nhân vật, thứ không thay đổi là trình tự và vai diễn, không ai nói câu này ra, nhưng ai cũng từng ám chỉ tới nó.
- Phi Thăng trở thành đối tác số một của Khoa Đạt toàn là nhờ một mình Lý tổng, làm việc phóng khoáng! Rất nghĩa khí, giữ chữ tín! Tôi thích người như vậy, không giống như gã họ Dư làm bao bì, lần nào ngồi xuống cũng ca thán lợi nhuận ít, ý của hắn là hắn chỉ ăn mà không thanh toán, mặt dơi mắt chuột, tính toán chi li, loại người này không phát tài cũng đáng đời! – Hoàng Lực nâng ly rượu lên khen ngợi tôi trước đám bạn bè, mặt tươi như hoa, nước bọt văng tứ tung, một hạt cơm trong miệng bay ra, tạo thành một đường vòng cung rất đẹp rồi rơi xuống đúng bát canh đang bốc khói nghi ngút đặt ở giữa bàn, mọi người đều giả bộ như không nhìn thấy, dù sao sau đó cũng chẳng ai đυ.ng đũa vào bát canh đó. Tôi cầm khăn ăn lên lau miệng, trong bụng cười thầm: Đương nhiên rồi, chữ tín có phải bốc phét là ra được đâu, đẳng cấp mời khách của tôi chỉ có cao chứ không có thấp, về tiền hoa hồng cũng ở cấp độ 5A, đã hứa trả cho người ta bao nhiêu thì không bao giờ thiếu một xu, mà cũng không chậm một ngày.
Triệu Hữu Tài sau một bữa ăn quay về công ty đã đập bàn chửi:
- Con mẹ nó, lòng người sao đen thế, đã nói là hai phần trăm mà hắn còn lấy một đống hóa đơn đến đòi thanh toán, trong đó lại còn có cả giấy vệ sinh với bαo ©αo sυ
Tôi nghiêm túc chỉ ra:
- Anh chơi trò tà môn ngoại đạo là không đúng, chẳng lẽ không thể dựa vào chất lượng và thái độ phục vụ của chúng ta để họ buộc phải mua sản phẩm của mình sao?
Sự kích động của Triệu Hữu Tài giảm bớt, sau khi bình tĩnh lại, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, một lúc lâu sau mới bắn ra một câu:
- Người anh em, cậu nói đúng quá, tôi tin là tôi dựa vào bản lĩnh của cậu có thể làm được.
Sau đó tôi hiểu khi Triệu Hữu Tài nói câu này chỉ là muốn lấp liếʍ, giễu cợt tôi, hắn không muốn lãng phí nước bọt để giải thích cho một thằng mù tịt về bán hàng như tôi, như thế chẳng khác nào gảy đàn tai trâu. Trên thế giới này không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cũng không có nỗi hận nào vô duyên vô cớ, vì sao phải dùng sản phẩm của anh, vì sao chỉ thanh toán cho anh, tất cả đều có nguyên nhân, cho dù là một lý do vô cùng thuyết phục, giống như lần đầu tiên tôi gặp mặt Hoàng Lực, cái nhân vật quan trọng chỉ hút thuốc lá Trung Hoa này đã nói với tôi:
- Đồ tốt nhiều lắm, việc gì tôi phải dùng của anh.
Cho tới hôm nay, lời nói ấy vẫn vang vọng bên tai.
Trong bể nước nóng bốc hơi nghi ngút của trung tâm thẩm mĩ, tôi và Hoàng Lực tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi đối diện với nhau. Nơi này là do hắn chọn, nói là thời tiết lạnh lẽo, tới đây ngâm mình một lát cho thoải mái.
Cái gã này cả người nung núc những thịt, quá nửa người ngâm trong nước, mặt nước chỗ ngực hắn sóng đánh qua đánh lại, hắn ngồi sát bờ, vừa xoa mặt vừa thở hổn hển. Tôi dùng khăn bông lau cổ, nói:
- Chuyện tiền nợ vất vả cho cậu quá, nhưng một việc tốt lành như thế sao không đích thân thông báo cho tôi, hình như không mấy phù hợp với tác phong làm việc của cậu.
- Tôi gọi điện thoại cho anh nhưng nó chuyển sang chế độ trả lời tự động, mà tôi lại dùng số khác gọi.
Tôi nhớ ra hôm qua lúc ngồi tắc-xi thấy có thông báo mấy cuộc gọi nhỡ từ một số lạ, thằng cha này dạo này cẩn thận quá, còn ý thức đề phòng nữa, có phải hắn đã ngửi ra điều gì đó sau cú điện thoại tôi gọi cho hắn ở Thanh Đảo?
- Gần đây công ty nhiều chuyện phiền phức lắm, cấp trên điều tra rất nghiêm ngặt về chuyện tiền nong, thế nên làm việc gì cũng phải cẩn thận, sau này anh liên lạc với tôi đừng dùng số cũ nữa, gọi số ngày hôm qua ấy. – Hoàng Lực dặn dò.
Hóa ra không phải vì tôi, tôi lén thở phào nẹ nhõm. Ý của hắn tôi hiểu, cố tình nói sự việc phức tạp hơn để tôi biết khả năng và sự vất vả của hắn.
- Hình như không chỉ có một mình công ty chúng tôi lấy được tiền. – Tôi nói.
- Chuyện này ông anh lại không thông minh rồi, nếu chỉ có mỗi công ty anh lấy được tiền thì lộ liễu quá, không tốt, người mắc nợ quá nhiều, huống hồ mấy công ty kia đều làm đường ống, nguyên liệu ABS, theo quy định là trả tiền rồi mới giao hàng, bên anh là tôi cố nhét vào. – Trong lời nói của Hoàng Lực đầy sự bất mãn, giọng nói cao vυ"t.
Nhìn hắn có vẻ bực bội, tôi chẳng buồn tranh luận, chỉ cười:
- Đùa với cậu thôi cậu với tôi có quan hệ gì mà cậu còn không biết?
Tôi hỏi hắn có muốn sang phòng mát xa không, Hoàng Lực xua tay nói là thôi. Tôi hơi bất ngờ, thằng cha này từ trước tới nay lúc nào cũng rất chủ động, thái độ với tôi hôm nay lại có vẻ dửng dưng, thậm chí còn như đang phòng bị. Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của tôi, hắn ngượng ngùng nói:
- Mấy hôm trước đi bệnh viện kiểm tra thấy mắc chứng viêm tiền liệt tuyến, bác sĩ nói thường xuyên ngân nước nóng sẽ tốt hơn.
Tôi ồ một tiếng, cuối cùng hôm nay cũng gặp phải căn bệnh mang tính tiêu biểu của cánh đàn ông, chả trách hắn đòi đến đây:
- Cậu vốn là người khoẻ mạnh, lần trước ở khách sạn Quốc hội còn làm việc đó đến năm lần trong một đêm mà sao phút chốc đã kêu là không được?
- Thật sao? Tôi nói với anh là tôi làm năm lần sao? – Hoàng Lực nhìn tôi nói.
Tôi khựng lại, khẩu khí rất kiên định:
- Đương nhiên rồi, không phải cậu nói thì làm sao tôi biết được?
Một lát sau Hoàng Lực thở dài:
- Cái thứ này không làm được thì đàn ông còn gì là đàn ông nữa?
Tôi an ủi hắn:
- Đừng sợ, tịnh thân một tháng, rồi vẫn là hảo hán thôi. Mấy hôm nữa tôi mang chai rượu bổ cốt vùng Đông Bắc sang cho cậu bồi bổ, chắc chắn là có ích.
Hoàng Lực nói:
- Xin đừng, anh không muốn tôi trúng gió thì đừng mang cái thứ đó sang hại tôi.
Hiện tôi vẫn may mắn vì chưa mắc cái chứng bệnh này, cũng không biết rốt cuộc nên đối phó như thế nào, bỗng dưng nhớ ra ông chủ Hạ, mối quan hệ này vừa hay có thể sử dụng được:
- Tôi quen một người là ông chủ Hạ làm ở Khoa tiết niệu bệnh viện Hâm Quang, ông ta chuyên điều trị cái này, mấy bác sĩ dưới quyền ông ta đều là chuyên gia, mai tôi đưa cậu đi gặp, đảm bảo là chữa được bệnh!
Hoàng Lực cười nói:
- Thôi đi, toàn là lừa tiền thôi.
Tôi tiếp tục giới thiệu:
- Không đâu, cho dù có là lừa đảo thì cũng chỉ lừa người ngoài, ai dám lừa bạn bè như tôi, nếu không thì tôi chém ông ta!
Hoàng Lực dường như cũng động lòng:
- Thế… hôm nào đi khám xem.
Tôi nói:
- Được rồi, có bệnh phải chữa sớm, đây không phải là bệnh nhỏ, liên quan tới hạnh phúc cả đời của cậu đấy. – Hoàng Lực cúi đầu nhìn:
- Mắc bệnh rồi mới biết, tiền nhiều đến đâu cũng không bằng một sức khỏe tốt.
Tôi vỗ vai hắn:
- Người anh em, cứ yên tâm, không sao đâu, tâm trạng tốt là một liều thuốc tốt, mấy hôm nữa lại là một trang hảo hán!
Hoàng Lực vừa đứng lên vừa nói:
- Hy vọng, hy vọng thế!
Trong phòng thay đồ, tôi lấy di động ra xem, có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, đều là của Lưu Hân, tin nhắn nói: Giấy phép công thương của chúng ta được thông qua.
Việc này tôi đã biết từ trước, cũng không có gì to tát, tôi hiểu rằng cô ta tìm tôi tuyệt đối không phài vì chuyện này. Lúc chia tay Hoàng Lực ở bãi đỗ xe, tôi lấy một túi đồ trên xe đưa cho hắn, Hoàng Lực mở ra liếc một cái, sao đó đóng nhanh lại, giơ tay lên vẫy:
- Bye bye!
Tôi nghĩ bụng vừa nãy còn nói tiền không quan trọng, bây giờ cầm tiền nhanh thế, con người đúng là mâu thuẫn. Tôi đang định rời đi bỗng dưng nghe thấy tiếng còi, quay người lại, Hoàng Lực hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt có vẻ giận dữ:
- Lần sau nhớ phải có thái độ tốt một chút! – Chưa chờ tôi trả lời, hắn đã quay đầu xe lao vυ"t đi.
Tôi hừ một tiếng nhìn theo bóng xe của hắn, con bà nó, lấy được tiền rồi mới nói câu này, ban đầu vẫn còn khách sáo lắm, chẳng lẽ lại sợ tôi không trả tiền? tôi lên xe, không khởi động ngay:
- Thái độ tốt có lấy được tiền không? – Tôi nghĩ thầm trong bụng, sau đó cúi đầu nhìn tay mình, nắm chặt thành một nắm đấm giơ lên trước mặt:
- Thế này gọi là lúc nào cần ra tay thì ra tay!
LƯU HN TỎ TÌNH
Tin nhắn của Lưu Hân đã nhắc nhở tôi, gần đây tôi hơi xa cách với cô ta, lẽ ra tôi không muốn tiếp xúc riêng với cô ta nữa, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ yếu đuối của cô ta là tôi lại mềm lòng, theo phép lịch sự của đàn ông với đàn bà thì không nên tuyệt tình như vậy. Tôi nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới mười giờ đêm, thế là tôi gọi điện thoại cho cô ta, nói là tới quán cà phê Jake ngồi một lát.
- Trông anh hình như gầy đi. – Lưu Hân ngồi xuống sô-pha, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc cốc trên bàn, mi mắt cô cụp xuống, hình như đang thưởng thức mùi hương cà phê quyến rũ, - Có phải chuyến đi Thanh Đảo vất vả quá không?
Tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói khẽ:
- Gầy đi cũng tốt, tinh thần khá hơn.
Chúng tôi cứ ngồi với nhau trong không khí ngượng ngùng như thế, hai bên không ai nói lời nào, trước mặt Lưu Hân, tôi mất hoàn toàn dáng vẻ hưng phấn, ưa đùa cợt của mình. Tôi phát hiện mình không sở trường xuất hiện trong những trường hợp này, tôi không biết không nói những lời tuyệt tình của Lưu Hân có được tính là một sự phản bội với Châu Thanh Thanh không, trong lòng tôi, nếu vì sự bình yên của gia đình mà phải nói những lời độc ác với một người con gái khác, thật là khó khăn, huống hồ sự việc cũng chưa phát triển tới mức bắt tôi phải lựa chọn. Lâm Thăng từng nói việc gì cần cắt đứt là phải cắt đứt, nếu không chắc chắn sẽ loạn. Câu này đối với người ngoài thật đơn giản, nhưng với người trong cuộc liệu có mấy người làm được? Có thể không chỉ riêng tôi mà còn là trạng thái tâm lý của tuyệt đại đa số đàn ông, nếu không, làm gì có lắm vụ vợ chồng hục hặc nhau vì kẻ thứ ba đến thế. Khi một tình cảm này đã tê liệt, ắt một tình cảm khác sẽ xuất hiện, có mấy người giữ được sự lý trí, có mấy người giữ được đạo đức của mình?
- Lưu Hân, cô cho rằng cú điện thoại tối hôm đó là do ai gọi? – Câu hỏi này vẫn chưa tìm được đáp án, tôi suy nghĩ mãi mà không ra, muốn tìm thêm chút manh mối từ Lưu Hân.
- Em không biết, hôm đó em cũng uống nhiều, đầu nặng chình trịch, vào phòng thế nào em còn chẳng nhớ.
- Liệu có thể là bạn trai cũ của cô không? – Tôi nhìn vào ánh mắt của Lưu Hân.
- Không đâu, bọn em chia tay lâu lắm rồi, với lại làm sao anh ta biết hôm đó chúng ta ở hộp đêm Kim Bích được?
- Chẳng phải hắn vẫn cứ bám lấy cô sao? Hay là hắn theo dõi cô? Hoặc là hôm đó hắn cũng ở đó chơi?
- Không thể nào, anh ấy không hút thuốc, không uống rượu, mấy cái hộp đêm cao cấp như thế, anh ấy không vào được đâu.
- Thế thì đúng là kỳ quái. – tôi cúi đầu lẩm bẩm.
- Hay là Thanh Thanh theo dõi anh? – Lưu Hân hỏi ngược lại tôi.
Tôi nói không thể nào:
- Sau đó tôi hỏi lại cô ấy, cô ấy bảo là một người đàn ông gọi điện tới.
- Thật không? Chẳng lẽ chị ấy không biết lừa anh? Anh tin là do một người đàn ông gọi đến thật sao?
Tôi sững lại nhìn Lưu Hân, cảm giác tâm lý cô ta có điều gì đó không bình thường, mặc dù cô ta từng nói sẽ không làm ảnh hưởng tới tôi, nhưng con người dù sao cũng rất ích kỷ, nhất là trong chuyện tình cảm.
Lưu Hân hình như cũng ý thức được sự bất thường của mình, vội vàng nói:
- Thực ra con người chị Thanh Thanh rất tốt, em cũng không có ý gì khác.
Tôi nói không có gì, suy nghĩ đó của cô ta cũng là bình thường.
- Ngoài ra… - Lưu Hân định nói gì đó lại thôi.
- Ngoài ra cái gì? Cô cảm thấy còn ai đáng nghi nữa?
- Hôm đó trưởng phòng Cảnh tới quầy lễ tân lấy thẻ phòng, anh ấy biết anh ở phòng nào, huống hồ anh ấy luôn có thành kiến với em, hay là… - Nói tới đây Lưu Hân lại dừng lại, thăm dò phản ứng của tôi, tôi cau mày, Lưu Hân lập tức ngừng lại. – Ôi, xem cái miệng của em, toàn nói linh tinh! – Rồi cô ta vội vàng dùng tay che miệng lại.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ Cảnh Phú Quý, Lưu Hân nói thế, trực giác đầu tiên của tôi là không thể, Cảnh Phú Quý tuyệt đối không thể hại tôi, nhưng thẻ phòng là hắn lấy, hắn lại hận Lưu Hân tận xương cốt, chẳng nhẽ vì một phút báo thù mà hắn gọi cú điện thoại đó? Huống hồ gần đây tôi thường chửi hắn, hắn uống rượu say rất có thể cũng bất chấp cảm nhận của tôi. Nghĩ tới đây trong lòng tôi bắt đầu lung lay, thậm chí còn có một ý nghĩ đáng sợ nảy sinh, ngoài lý thuyết cơ bản trong tội phạm học, còn có một lời cảnh sát hay nói: Người không có khả năng nhất lại thường là người có khả năng nhất.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy quả thật không thể nào, hắn có thành kiến với tôi, nhưng không đến mức phải báo thù Lưu Hân và kéo cả tôi vào, ở điểm này chắc chắn hắn có thể giữ được bình tĩnh.
Câu chuyện không thể tiếp tục được nữa, khi tình huống trở nên gượng gạo bất chợt điện thoại di động để trên bàn đổ chuông, tôi vồ lấy nó như vớ được phao cứu tinh, chưa đầy năm giây sau, mặt tôi đã biến sắc.
HỐI PHIẾU MẤT RỒI
Suy nghĩ của tôi không được thấu đáo, làm việc có lúc vô tâm, chuyện lấy hối phiếu lần này cũng vậy. Chúng tôi từng gửi công hàm cho Khoa Đạt, việc nhận tiền chỉ giao cho Cảnh Phú Quý, từ trước tới nay vẫn làm việc như thế, chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì, nhưng lần này Cảnh Phú Quý đi Thuận Đức, mà Tiểu Đổng của phòng tài vụ bên Khoa Đạt mấy lần thấy Cảnh Phú Quý đến lấy tiền đều đưa Vương Diệu đi cùng, đôi bên cũng quen nhau, thế là giao hối phiếu cho Vương Diệu, Vương Diệu cũng ký nhận.
Nhưng chuyện này đều không có vấn đề gì, vấn đề là Cảnh Phú Quý gọi điện tới bảo Vương Diệu làm mất hối phiếu rồi!
Tôi giận điên người, quát lớn:
- Cậu gọi điện thoại cho Vương Diệu, tôi thông báo cho Lâm tổng và Lưu Hân, mọi người lập tức tới công ty gặp nhau!
Lưu Hân ngồi cạnh lập tức hiểu ra chuyện gì, nói là hối phiếu này ai nhặt được cũng có thể mang đi đổi thành tiền mặt, chẳng khác gì so với nhặt được tiền mặt, điều đó càng làm tôi nổi trận lôi đình.
Vương Diệu so vai ngồi co mình trên sô-pha thuật lại sự việc: Chiều nay theo lời dặn của Trưởng phòng Cảnh đi lấy hối phiếu, lúc ở phòng Tài vụ đi ra đã là giờ tan sở, nên đã gọi Tiểu Đổng cùng tới nhà hàng Hạ Loan dùng cơm, ở đó rất đông người, hai người ngồi ở giữa phòng ăn, túi xách để ở ghế ngồi bên cạnh, cả hai đều uống rượu, lúc đi quên cầm túi, về tới nhà tìm chìa khóa để mở cửa mới phát hiện không thấy túi đâu, vội vàng quay lại nhà hàng để hỏi, hỏi hết, tìm hết nhưng không thấy tung tích cái túi. Cuối cùng bất đắt dĩ đành gọi điện thoại cho Cảnh Phú quý, sợ bị tôi chửi nên không dám gọi cho tôi.
Ba năm trước Vương Diệu và một số người khác tới công ty thi tuyển, tôi thích cái tính kín miệng và trung thực, thật thà của hắn, nói theo kiểu hiện đại là “khả năng chấp hành cao”, cho nên tôi giao khách hàng quan trọng nhất – Khoa Đạt – cho hắn, để hắn làm trợ thủ của Cảnh Phú Quý, và cũng luôn tin tưởng hắn. Làm nghề này sợ nhất cái cảnh “ăn cây táo, rào cây sung”, trong tay tôi có mấy khách hàng, nếu kiểm soát không tốt, hắn âm thầm giới thiệu nhà cung ứng khác cho họ, sau đó lấy phí môi giới, chuyện này không phải ai cũng làm, nhưng đề phòng sẽ giúp tôi ở vào thế chủ động, chắc chắn còn hơn mất bò mới lo làm chuồng. Vương Diệu thực sự không phụ lại sự tin tưởng của tôi, mấy năm nay làm việc không có một sai sót gì.
Nhưng phiền phức vẫn cứ tới.
Tôi ngồi trên ghế nghe Vương Diệu kể chuyện, hắn vừa nói xong tôi đã nhảy dựng lên, chỉ vào mặt hắn mà chửi, đồ phế nhân, đồ xúi quẩy… tất cả những từ khó nghe nhất tôi đều đã dùng, sau đó chốt lại một câu:
- Công ty bây giờ đang cần gấp khoản tiền này, nếu không tìm về được, mọi người đều sẽ chết trong tay cậu.
Từ đầu đến cuối Lâm Thăng không nói một lời nào, chỉ nhìn Vương Diệu trân trối, dáng vẻ vô cùng khủng bố.
Cảnh Phú Quý nói sẽ báo cảnh sát, tôi đồng ý, nửa tiếng sau tôi và cảnh sát tới nơi xảy ra sự việc, Vương Diệu thuật lại một lần nữa diễn biến sự việc, sau đó hai viên cảnh sát lấy ra một quyển sổ, gặp ông chủ và nhân viên nhà hàng tìm hiểu tình hình trong vụ án này có một nhân chứng rất quan trọng là Tiểu Đổng thì lại tắt máy, cảnh sát hỏi nơi làm việc của hắn, tỏ ý ngày mai sẽ tới công ty tìm hắn hỏi thăm, tôi nói hôm nay đã muộn mà còn phiền các anh đi làm việc thế này thật là ngại quá, ngày mai không dám phiền hai anh nữa, tôi sẽ bảo cậu ấy tới đồn tìm các anh. Cảnh sát nhìn tôi một cái, nói được, trước chín giờ ngày mai bảo anh ta tới. Vương Diệu lập tức bị đưa đi lấy khẩu cung, tâm trạng tôi buồn bã tới cực điểm, thất thiểu đi ra, tôi đá mạnh chân ở gốc cây vào trước cửa, các ngón chân lập tức đau buốt. Cảnh Phú Quý ném một điếu thuốc cho tôi, định nói gì đó lại thôi, nhân lúc hắn châm thuốc cho tôi, tôi nói:
- Nói đi, làm thế nào?
Cảnh Phú Quý rụt tay cầm bật lửa về:
- Ngộ nhỡ không tìm được thì làm thế này, chúng ta từng gửi công hàm cho Khoa Đạt, nhưng họ lại giao tiền cho Vương Diệu, chúng ta không nhận được không?
Tôi khựng lại:
- Như thế được không? Đúng là có lý nhưng rõ ràng Vương Diệu là người của công ty chúng ta, nếu không nhận hình như hơi khốn nạn quá! – Tôi quay đầu nhìn Lâm Thăng, Lâm Thăng cau mày suy nghĩ:
- Cách làm này về lý là được, nhưng Khoa Đạt là khách hàng của chúng ta, nếu làm căng lên sau này làm ăn thế nào?
Tôi gật đầu, nhất thời cũng chưa đưa được ra kết luận.
- Chuyện này phải suy nghĩ cho thật kỹ, phải thận trọng.
Lâm Thăng lại gần nói:
- Thực ra hối phiếu có thể báo mất, bên Khoa Đạt vẫn còn giữ lại số liệu, sáng sớm mai tra được tôi sẽ lập tức tới ngân hàng báo mất, cho dù người khác nhặt được cũng không thể đổi được thành tiền.
Tôi như bừng tỉnh, gật đầu, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ngày kia là ngày hẹn Lôi tổng, trong vòng ba ngày mà không nộp được tiền bảo đảm là coi như tự động từ bỏ tư cách đấu thầu. Trên xe, Lâm Thăng lại lên tiếng, gần đây hắn không nói thì thôi, nhưng đã nói là toàn trúng yếu huyệt, không biết có phải học MBA là học được những điều này không, nếu mà học được thật, chắc tôi cũng đi học một cái.
- Tôi cảm thấy việc này hơi kỳ lạ, biểu cảm của Vương Diệu không bình thường, bên ngoài hắn có vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại hoảng hốt, hình như có chuyện gì giấu chúng ta, mấy người không có cảm giác này sao?
Từ lúc Cảnh Phú Quý gọi điện thoại cho tôi, tôi luôn ở trong trạng thái căng thẳng, nóng nảy, không quan sát để ý được điểm này, câu này đã nhắc nhở tôi, tôi dừng xe bên vệ đường, nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
- Đúng là có một chút, nói suy nghĩ của anh xem.
Sau một hồi phân tích, tôi nhận ra một vài nghi vấn, về tới nhà tôi bèn gọi điện thoại cho Vương Diệu, sau đó không thể nào ngủ được, tới năm giờ sáng, tôi ngồi bật dậy, thay quần áo rồi đi bộ từ đường Thạch Hoa tới đường Tình nhân ở bên bờ biển.
Trời đã vào cuối tháng Mười một, ở quê tôi mấy ngày trước đã có tuyết, mẹ gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi Tết có về nhà không, bà đang chuẩn bị quà Tết. Tôi nói vẫn chưa biết, nếu về cũng có xe, đi lúc nào cũng được. Mẹ không đồng ý, nói là đường núi tuyết trơn lắm, lái xe không an toàn, hoặc là đi máy bay, hoặc là đi tàu hỏa. Tôi cười nói, không phải lo, con trai mẹ lái xe giỏi lắm. Mẹ thở dài một tiếng trong điện thoại:
- Phi này, nghe mẹ đi, thời gian này lòng mẹ lúc nào cũng hoảng hốt, mí mắt phải cứ giật liên tục, mơ thấy con gặp tai nạn!
Tôi cười:
- Mẹ yên tâm đi, con trai mẹ số thọ lắm, không sao đâu. Mấy cái tai nạn mẹ nói con trải qua hết rồi, máy bay suýt bị rơi, bây giờ chẳng phải an lành đó sao?
Mẹ tôi vẫn không yên tâm:
- Hình như mẹ mơ không phải chuyện đó, con với Thanh Thanh vẫn ổn chứ?
Tôi thầm thấy may mắn vì tôi vẫn còn tỉnh táo, lúc ở Thanh Đảo có bảo Đô Đô gọi điện thoại về cho bà nội, nhưng chỉ nói vài câu là cúp máy để nó không nói lộ chuyện gì, mẹ tôi vẫn tưởng cả nhà đang ở Châu Hải, đương nhiên cũng không biết tôi và Thanh Thanh đang cãi nhau to. Tôi nói bọn con vẫn bình thường, còn tốt hơn cả ngày trước! Mẹ tôi thở dài:
- Con đang lừa mẹ, có phải mẹ không hiểu con đâu, con đó, đối tốt với Thanh Thanh một chút, ở ngoài cũng phải cẩn thận, mẹ thường nói với con, gặp chuyện gì nếu nhịn được thì nhịn, nếu không con sẽ chịu thiệt đấy.
Tôi nói vâng ạ, đảm bảo là con sẽ thực hiện đúng chỉ thị của mẹ. Trước khi cúp máy, mẹ tôi còn noi:
- Tóm lại cho dù thế nào, Tết các con cũng phải về, mẹ nhớ Đô Đô rồi.
Nếu không tìm được hối phiếu có nghĩa là không lấy được gói thầu bên Khoa Mỹ, vậy chắc chắn lần này sẽ phải về quê – không giữ được công ty, ở lại Châu Hải có ý nghĩa gì?
Trời tờ mờ sáng, cảnh biển sáng sớm của Châu Hải mang lại cho người ta cảm giác sảng khoái, gió biển thổi tới mang theo mùi tanh của biển, bộ quần áo ướt mồ hôi của tôi đã được hong khô. Trên ghềnh đá giáp biển, một ông lão gầy gò với khuôn mặt nhăn nheo đang ngậm điếu thuốc lá và ung dung bắt cá, trước mặt ông một tấm lưới dần dần được trải rộng ra, cho tới khi nó chìm vào mặt nước biển, chỉ nhô lên bốn góc, hút hết một điếu thuốc, ông lại nhấc lưới lên, chiếc lưới chầm chậm nhô lên khỏi mặt nước, nhưng chỉ lưa thưa vài con cá, dẫu vậy nhưng ông lão không có vẻ gì buồn bã, vẫn tiếp tục thả lưới, vài phút sau lại chầm chậm nhấc lên, cứ như thế lặp đi lặp lại.
- Cuộc sống này thật tuyệt. – Giây phút đó, tôi thật sự ngưỡng mộ ông, quay người lại, đối diện là thành phố Macao đang bị che phủ bởi màn sương sớm trên mặt biển, đừng nói tới những con đường vành đai chạy quanh thành phố, ngay cả cây cầu Hữu Nghị và khu giải trí Kim Sa cũng trở nên mờ ảo trong màn sương dày đặc, nếu là một buổi trưa hè rực rỡ, chắc chắn chúng sẽ lặng lẽ nằm ở nơi đó, cảm giác đứng ở đây cũng có thể chạm tay vào chúng, bây giờ sương mù dày đặc, mọi thứ đều trở nên mờ ảo, mơ hồ, giống như tâm trạng của tôi lúc này.
VƯƠNG DIỆU TỰ THÚ
Tối qua tôi hỏi Vương Diệu tình hình tới sở cảnh sát lấy khẩu cung, trước khi cúp điện thoại, tôi còn dặn hắn nghỉ ngơi cho tốt, tám giờ sáng mai tới công ty, tôi muốn nói chuyện riêng với hắn. Trước đó tôi còn làm một việc, tôi nghĩ ra khả năng Vương Diệu chạy trốn, thế là Cảnh Phú Quý chủ động nói sẽ tới nhà hắn để canh chừng một đêm, tôi biểu dương tinh thần làm việc của hắn, sau đó nói:
- Bây giờ là thời đại nào rồi, gϊếŧ người còn phải tự mình ra tay sao? Năm ngoài ở quê tôi có một cô gái đi làm thuê ở xa về nhà ăn Tết, trên xe bị gã đàn ông ngồi cạnh quấy rối, cậu đoán xem cô gái làm gì? Không phản kháng, không khóc lóc, cũng không gọi 110, móc mấy đồng tiền ra nói:
- Ai tát hắn một cái giúp tôi, tôi cho một trăm tệ!
Lập tức có người lao lên tát gã kia tới mức nằm bất động, lúc thanh toán, người đàn ông kia nói:
- Em gái, thực ra tát một cái chỉ năm mươi tệ là đủ rồi, em bỏ ra một trăm tệ nên anh phải khiến hắn dở sống dở chết mới xứng với số tiền này, anh làm việc gì cũng có nguyên tắc!
Tôi với Cảnh Phú Quý tìm bảo vệ khu nhà của Vương Diệu, đưa cho anh ta xem ảnh của Vương Diệu, rồi trả cho anh ta một trăm tệ, nói với anh ta là nếu gã này nửa đêm xách hàng lý bỏ đi hãy lập tức gọi điện thoại thông báo cho chúng tôi, sáng sớm mai chúng tôi sẽ trả thêm một trăm tệ nữa. Vì vụ hối phiếu bị mất mà tôi không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào nữa, tôi đã nghĩ rồi, làm như thế hoàn toàn có thể đảm bảo việc anh ta sẽ thông báo thông tin cho chúng tôi, thứ nhất vì hai trăm tệ cao hơn giá thị trường rất nhiều, thuê một dân công đứng xếp hàng lấy số cả đêm chỉ có năm mươi tệ, tôi đưa ra mức giá cao gấp bốn lần bình thường, mà đây lại đúng là ca trực của anh ta. Thứ hai, kinh doanh nhiều năm, tôi ghét nhất là hàng chưa vào tay mà đã thanh toán toàn bộ, không phải không trả nổi khoản tiền này, mà là nếu giao tiền toàn bộ ắt sẽ gặp nguy hiểm, tôi có thể mất ngủ cả đêm, bởi vậy tôi cho rằng một cái giá cao cộng với việc thanh toán nhiều lần sẽ giúp tôi mua chuộc được bất cứ ai. Gần đây tôi ngày càng thích phá vỡ quy luật ngầm, cái niềm vui này không phải người nào cũng hiểu được, tôi thích nhìn bộ dạng cảm kích của người khác, cho dù tất cả những thứ đó đều được mua bằng tiền, với lại, anh không cho nhiều một chút đến cuối cùng sẽ vì tiếc số tiền nhỏ mà làm hỏng việc lớn.
Bảy rưỡi sáng tôi tới công ty, nằm trên sô-pha nghỉ ngơi, không nhận được điện thoại có nghĩa là bình an vô sự. Một lát sau Vương Diệu xuất hiện, thần thái hoảng hốt, chắc là hắn cũng không ngủ được, cả đêm thấp thỏm suy đoán không biết tôi định làm gì. Tôi gọi hắn tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm không nói. Một lát sau, Vương Diệu không chịu nổi nữa, bất an hỏi:
- Lý tổng, anh… sáng sớm anh gọi em tới có việc gì?
- Vương Diệu, cậu tới công ty làm việc từ tháng Ba năm 2003 phải không? – Tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn, mà quyết định đi hướng vòng để nhử mồi. Vương Diệu cúi đầu suy nghĩ một lát:
- Dạ, vâng ạ.
- Như vậy sắp được bốn năm rồi, cậu nói xem tôi đối với cậu thế nào?
- Chắc chắn là không còn gì để nói rồi, Lý tổng rất coi trọng em, còn cho em phụ trách khách hàng quan trọng nhất là Khoa Đạt, tiền lương và cả đãi ngộ với em đều tốt.
Đây là điều mà tôi muốn nghe thấy:
- Vậy là tốt, nhưng cậu cảm thấy cậu đối với công ty thì sao?
Vương Diệu hắng giọng, ưỡn thẳng lưng:
- Dạ, em luôn trung thành một lòng một dạ với công ty, làm việc cố hết khả năng của mình.
- Vương Diệu, nếu cậu đã cảm thấy công ty đối với cậu không tệ, cậu cũng đã nỗ lực thì tốt, tôi cũng cho là vậy. Tôi nói thật lòng, luôn đối xử với cậu như với anh em trong nhà, cậu nói đúng không? – Tôi dừng lại nhìn Vương Diệu, Vương Diệu gật đầu, - Sở dĩ là tôi gọi cậu tới sớm là nhân lúc công ty không có người, ta nên giải quyết xong sự việc. Người làm anh như tôi muốn cứu cậu một lần, cậu vẫn còn trẻ, con đường còn dài, tôi không muốn cậu gánh một cái tội không thể ngẩng đầu lên được.
- Lý… Lý tổng, em không hiểu ý của anh lắm.
Tôi dừng lại, móc ra một điếu thuốc đưa cho hắn:
- Không cần căng thẳng. – Lúc châm lửa, tôi nhìn xéo hắn, tôi nói thế khiến hắn càng tỏ ra căng thẳng hơn, tôi cảm nhận được điều đó.
- Tình hình ngày hôm qua tôi đã tìm hiểu rõ, cậu ra khỏi đồn cảnh sát lúc hai hai giờ ba lăm phút, hai hai giờ năm lăm phút về tới nhà, đồn trưởng Vương gọi điện thoại cho tôi, đó là anh em của một người bạn của tôi. Chắc cậu biết sự lợi hại của cảnh sát, nếu thực sự bị để ý rồi, họ có thủ đoạn để sử dụng, chứ không văn minh như tôi đâu, nhưng tôi hy vọng chính miệng cậu nói cho tôi biết, tôi đảm bảo sẽ coi như không có việc gì xảy ra.
- Lý tổng, có phải anh nghi ngờ em nói dối, nghi ngờ em nuốt trọn hai triệu đó không? Nói thật lòng, Vương Diệu em có dã tâm ấy cũng chẳng có gan.
Tôi đứng lên đi hai bước bên cạnh cái bàn, nói rõ từng tiếng:
- Xem ra cậu vẫn không tin tôi, có mấy điểm tôi buộc phải nhắc nhở cậu. Thứ nhất, từ hôm qua sau khi hối phiếu bị mất, ngân hàng vẫn chưa hề mở cửa, thế nên chắc chắn tiền vẫn chưa lấy được đi, chín giờ ngân hàng làm việc, Lưu Hân sẽ lập tức tới đó báo mất hối phiếu, như thế cho dù ai có lấy được tấm hối phiếu này cũng chỉ coi như một tờ giấy vụn. Thứ hai, cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ai tới ngân hàng lấy tiền thì chỉ mười phút sau họ sẽ tới bắt. Thứ ba, hai triệu không phải là hai mươi nghìn, phía cảnh sát rất có hứng thú với con số này, bởi vì tôi đã hứa nếu họ phá được vụ án này tôi sẽ cho họ năm phần trăm, tức là một trăm nghìn tệ để cải thiện điều kiện làm việc của họ. Đồn trưởng Vương tối qua gọi điện thoại cho tôi đã nói, chuyện này đơn giản như con kiến, giờ chỉ chờ thái độ của tôi, cho dù có cứng miệng đến đâu họ bắt cũng phải mở. Thứ tư, tối qua ông chủ và nhân viên nhà hàng đã nhớ ra, những người ngồi xung quanh bàn cậu đều là khách quen, thế nên muốn tìm họ cùng lắm chỉ mất một ngày. Thứ năm, tôi biết mẹ cậu bị nhiễm độc nướ© ŧıểυ, cần có sáu trăm nghìn để làm phẫu thuật, cậu đang lo lắng vì việc này.
Tôi vừa nói vừa dùng ánh mắt quan sát phản ứng của Vương Diệu, khi nói đến điểm thứ ba, hắn đã bắt đầu đưa tay ra cầm ly nước, bàn tay hơi run rẩy, suýt nữa làm trào nước ra ngoài, trong lòng tôi đã nắm chắc được bảy, tám phần.
- Cuối cùng tôi còn muốn nói một điều, thực ra tôi cũng có trách nhiệm, chưa quan tâm chu đáo tới cậu, cậu hiếu thuận như thế là việc tốt, nói thật lòng tôi rất thích những người hiếu thuận, nhưng cậu có khó khăn gì tại sao không mở miệng nói với tôi? Không nhất định phải áp dụng cách làm cực đoan như thế. Cậu xem thế này được không, chỉ cần cậu đưa hối phiếu ra, tôi có thể dùng danh nghĩa cá nhân cho cậu vay năm mươi nghìn tệ, hơn nữa tôi đảm bảo chuyện này không nói cho người thứ ba biết, lập tức báo cho công an hủy vụ án, coi như chưa có gì xảy ra.
Tôi vỗ vai Vương Diệu, ngồi xuống cạnh hắn, gương mặt mệt mỏi tiều tụy của hắn không hề kém tôi hôm chơi ở Macao ba ngày liền. Ôi đồng tiền, mày đúng là vừa đáng yêu vừa đáng hận, mày có thể giúp người ta giải quyết khó khăn, cứu người ta khỏi nguy hiểm, nhưng lại có bao nhiêu con người vì mày mà ngày đêm nghĩ ngợi, vì mày mà gần như phát điên.
Vuông Diệu đặt chiếc cốc xuống bàn, bỗng dưng quỳ thụp trước mặt tôi.
Trong con đường lập nghiệp hơn mười năm của tôi, nếu tính về những sóng gió trong đời có lẽ lần làm điều khiển bị lừa hết cả vốn lẫn lãi là một lần, sự kiện hối phiếu lần này cũng được tính là một lần. Sau chuyện đó tôi nghĩ nếu khi đó tôi không thuyết phục được Vương Diệu, hắn đánh chết cũng không chịu thừa nhận, cho dù cuối cùng hắn không lấy được khoản tiền đó, có thể tôi cũng không thể nào kiếm được khoản tiền bảo đảm một triệu tệ trước khi đấu thầu. Cuộc sống có những lúc thực sự biết trêu ngươi người ta, có ý hái hoa, hoa không nở, vô tình trồng liễu, liễu lại xanh. Những chuyện như thế đã xảy ra với tôi rất nhiều lần.
Mấy ngày sau tôi hỏi Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý:
- Làm người sao có thể như thế? Công ty đối với hắn không bạc, vậy mà hắn lại gây ra chuyện này! Hắn vốn là người rất trung thành, thành thực.
Lâm Thăng đưa tay búng hạt bụi trên cổ tay áo comple:
- Thế giới này không có ai là người tốt vĩnh viễn, cũng không có ai là người xấu vĩnh viễn, tất cả đầu do thời thế quyết định. Sở dĩ Vương Diệu làm như thế là vì khi đó hắn có đầy đủ điều kiện, mà hắn lại đang cần tiền gấp, hắn ý thức được rằng chỉ cần hoàn thành một động tác đơn giản là có thể dễ dàng lấy được khoản tiền này, giá thành thấp mà lợi nhuận siêu cao, rất đáng để hắn mạo hiểm.
Khi Vương Diệu giao nộp hối phiếu, tôi buông một câu: “Người anh em, cậu là người hiểu chuyện, chuyện này coi như chưa từng xảy ra”. Vương Diệu đồng thời cũng nộp đơn từ chức, tôi đọc rồi xé đi:
- Cậu nhóc, đừng buồn bã, hãy dốc hết sức mình ra, cậu mà đi như thế chẳng phải chưa đánh đã khai sao? Tôi không đuổi cậu vậy cậu còn sợ gì!
Nước cờ này của tôi là học ông chủ Vạn, sự thực đã chứng minh là tôi đúng, mặc dù vì việc này mà tôi và Lâm Thăng cãi nhau to một trận.