Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trại Tập Hợp Của Ma Vương Thi Đấu Điện Tử

Chương 5: Nam đoàn esport.

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: HẠ

Hai ngày đấu luyện gần đây, Cảnh Nguyên Châu đều không tham gia.

Anh ngồi trên sô pha trong phòng huấn luyện, tầm mắt dừng ở màn hình lớn đang chiếu một trận đấu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lâm Duyên ở trong khách sạn đang đánh giá những sai lầm của chiến đội BK.

Mấy năm gần đây, biểu hiện của chiến đội BK trong giải đấu đặc biệt ưu dị, với việc ký thêm mấy thành viên mới, hình thức vận hành mới của chiến đội đều cho thấy hiệu quả.

Ngay cả truyền thông cũng nói, nếu trong ván cuối của trận chung kết không xảy ra sai lầm trong đoàn chiến, bọn họ có lẽ đã có thể ôm một chiếc cúp quán quân nữa về nhà.

Rất nhiều người tiếc nuối, tiếc hận, nhưng có rất ít người biết, ẩn trong sai lầm thoạt nhìn như ngẫu nhiên này, lại che giấu một tai họa ngầm rất lớn bên trong chiến đội.

Theo sự trưởng thành nhanh chóng của các tuyển thủ trẻ tuổi, tổ huấn luyện viên của BK đã dần không theo kịp bước chân của họ.

Trên thực tế, trong trận thi đấu kia, ngay từ phân đoạn cấm chọn đã xuất hiện sai lầm.

Không sớm cấm tướng trung tâm trong hệ thống chiến thuật của đối phương, lúc chọn tướng đường trên lại bị đối phương cướp mất vị tướng mấu chốt của đội hình.

Còn chưa bắt đầu đánh, cũng đã trú định đây là một trận thi đấu cực kỳ khó khăn.

Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy các tuyển thủ đang hừng hực nhiệt huyết trước đài, lại thường xem nhẹ tầm quan trọng của tổ huấn luyện viên, thời điểm ánh sáng trước đài và bóng tối phía sau màn không thể cân bằng, như vậy chẳng khác gì đem một chiến đội đẩy đến vách núi chênh vênh, lung lay sắp đổ.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, ban đầu ban quản lý của BK còn do dự, rốt cuộc sau khi kết thúc thi đấu bọn họ mới đưa ra quyết định —— chính thức để tuyển thủ Lam Mân ở đội hai trở thành thành viên chính thức của đội một, cùng Cảnh Nguyên Châu đồng thời đảm nhiệm vị trí đường trên.

Chính Cảnh Nguyên Châu là người đã đề bạt Lam Mân từ thanh huấn doanh lên đội hai, bọn họ trên danh nghĩa có thể xem là thầy trò, thiếu niên vừa mới tròn mười tám tuổi đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của kiếp sống tuyển thủ, cũng là tuổi tốt nhất để thành danh.

Cảnh Nguyên Châu là một tuyển thủ đi đường trên có danh vọng cao trong giới, không ai dám nghi ngờ thực lực cá nhân của anh, nhưng cái tuổi 23 này đã chú định, anh không thể tồn tại trên sân thi đấu này quá lâu.

Một người là chiến thần sắp phải giải nghệ, một người là ngôi sao mới đầy hứa hẹn trong tương lai.

Sau một thời gian cân nhắc, cuối cùng ban quản lý BK vẫn quyết định đem tiền vốn đặt trên người Lam Mân, muốn xây dựng một tương lai tươi sáng cho câu lạc bộ.

Còn về Cảnh Nguyên Châu, lúc ấy giám đốc Vương nói với hắn thế này: “Titans, cậu đã đạt được đủ vinh quang khiến tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp đều phải hâm mộ, cho nên cậu nên vì tương lai của chính mình mà suy xét một chút. Dù sao việc huấn luyện cùng thi đấu đã ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của cậu, vẫn nên giảm bớt số lần lên sân khấu, như vậy cũng có lợi cho cậu trong việc bảo trì trạng thái tốt nhất. Hiện tại bình xịt trên mạng nhiều như vậy, trong thi đấu ngẫu nhiên mắc một sai lầm thôi đã dễ dàng bị thêm mắm dặm muối rồi phóng đại hậu quả, nếu bởi vì vậy mà lưu lại vết nhơ trong kiếp sống tuyển thủ của cậu, vậy thì quá không đáng giá. Hiện tại Lam Mân được chuyển lên đánh chính, vừa lúc có thể chia sẻ gánh nặng với cậu. Cứ như vậy, chờ đến lúc chính thức tạm biệt sân thi đấu, cũng có thể lưu lại cho fans một Titans hoàn mỹ, kết quả này đối với ai cũng là chuyện tốt.”

Nói đến cực kỳ uyển chuyển, ẩn ý cũng biểu đạt vô cùng rõ ràng.

Thực hiển nhiên, cao tầng câu lạc bộ đã quyết định muốn đẩy Lam Mân lên đánh chính, mặt khác bọn họ cũng không muốn anh thi đấu cho chiến đội khác. Kết quả bọn họ muốn nhất chính là anh có thể ở lại chiến đội hộ giá hộ tống trên con đường thành danh của Lam Mân, ở thời khắc mấu chốt cũng có thể đứng ra làm hậu thuẫn cho đội, anh sẽ làm những việc này cho đến khi kết thúc kiếp sống tuyển thủ của mình.

Nói càng trắng ra chính là, muốn anh làm một tuyển thủ dự bị.

Cảnh Nguyên Châu đương nhiên biết một khi mình treo biển chuyển nhóm sẽ tạo thành phong ba lớn bao nhiêu, nhưng có một chuyện ban quản lý BK đã nghĩ sai về anh.

Vinh quang cùng thanh danh tích lũy trong nhiều năm qua đối với anh mà nói không đáng một đồng, thứ khiến anh chân chính quyến luyến, chỉ là nhiệt huyết khi được đứng trên chiến trường thi đấu.

Ngồi trên sô pha trong chốc lát, Cảnh Nguyên Châu cảm thấy miệng có chút khó chịu.

Mắt thấy trận đấu luyện đã kết thúc, anh tùy tay sờ bao thuốc trong túi quần, lấy ra một điếu thuốc rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Tựa lưng lên vách tường hành lang, anh thả lỏng nhìn theo làn khói.

Trong bầu không khí ngập tràn khói thuốc, ánh mắt người đàn ông trở nên thâm thúy hơn so với bất luận thời điểm nào trong quá khứ.

Cửa phòng huấn luyện bỗng nhiên mở, ngay sau đó một đầu tóc vàng nhạt thò ra.

Sau khi thấy Cảnh Nguyên Châu, cậu ta sửng sốt trong chớp mắt, chần trờ một lát mới có chút ngượng ngùng mà chạy lại gần.

Hốc mắt Lam Mân thoạt nhìn có chút đỏ lên, cứ như vậy không hề chớp mắt mà nhìn Cảnh Nguyên Châu, dáng vẻ muốn mở miệng lại không biết nên nói từ nơi nào.

Cảnh Nguyên Châu rũ mắt liếc nhìn cậu ta một cái, ở trong lòng nhẹ thở dài một hơi: “Đã biết?”

Lời này vừa xẹt qua tai, Lam Mân nháy mắt có hơi không kiềm chế được: “Sư phụ, anh nói cho tôi, bọn họ nói không phải là sự thật đúng không!”

Tuy rằng Cảnh Nguyên Châu đã từng nhắc nhở cậu ta vô số lần, đừng gọi anh là ‘sư phụ’, nhưng đối với thiếu niên mà nói, ơn tri ngộ nặng như núi, cậu ta vẫn luôn thích đi theo Cảnh Nguyên Châu làm một cái đuôi nhỏ, cách xưng hô này mãi vẫn không sửa được.

Đối với Lam Mân mà nói, Titans như một tín ngưỡng mà tồn tại, là ánh sáng duy nhất trên con đường tuyển thủ của cậu ta.

Thời điểm biết chính mình trở thành tuyển thủ chính thức, cậu ta đã hưng phấn liên tục mấy ngày đều không ngủ yên.

Tuy rằng khi vào đội một, có xác xuất rất lớn cậu sẽ trở thành dự bị cho Cảnh Nguyên Châu, nhưng đối với Lam Mân mà nói, có thể làm dự bị cho thần tượng đã là một việc vô cùng vinh quang.

Nhưng vừa rồi, cư nhiên có người nói cho cậu ta, muốn để cậu đảm nhận vị trí đường biên chính thức trong chiến đội BK.

Nếu cậu ta đánh chính, vậy Titans thì sao? Làm dự bị cho cậu ta?

Lam Mân cảm thấy chính mình hoàn toàn không thể tiếp thu.

Cậu biết rõ thực lực của chính mình.

Cậu không xứng, cũng không có tư cách này.

Cảnh Nguyên Châu rũ mắt nhìn thiếu niên tùy thời có thể khóc trước mặt, không khỏi có chút đau đầu.

Trầm mặc một lát, anh lặng yên không tiếng động bóp tắt tàn thuốc.

Lam Mân thấy Cảnh Nguyên Châu không phủ nhận, hốc mắt lập tức ướt hoàn toàn: “Nhất định là có sai lầm ở chỗ nào rồi! Sư phụ làm sao có thể làm dự bị cho tôi? Tôi sẽ đi nói với giám đốc Vương, nói cho ông ấy tôi không có thực lực này, để ông ấy đem tôi triệu tập về đội hai một lần nữa đi! Tôi rất rõ ràng chính mình có mấy cân mấy lượng, tuyệt đối không thể bởi vì tôi….”

Bởi vì quá mức sốt ruột, cậu nói chuyện có chút không lựa lời, thời điểm mơ màng hồ đồ xoay người muốn đi, kết quả bị người kéo lấy cổ áo.

Cảnh Nguyên Châu giống như đang xách một con gà con đem thiếu niên trực tiếp nhấc về trước mặt, có chút vô ngữ nhìn cậu ta: “Tính tình cậu khi nào mới có thể sửa? Chỉ như vậy đã kìm nén không được, còn đánh đường biên thế nào?”

Đôi môi Lam Mân nhấp chặt, không chế không được bắt đầu khóc nức nở: “Nhưng là, nhưng là tôi thật sự không thể tiếp thu!”

Cậu ta duỗi tay hung hăng lau mặt một phen, yên lặng nhìn về phía Cảnh Nguyên Châu: “Sư phụ anh mạnh như vậy, đi làm dự bị cho tôi thật sự chính là…. Quả thực chính là, bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!”

Khóe miệng Cảnh Nguyên Châu mơ hồ giật giật một chút.

Rốt cuộc anh vẫn không sửa câu nói sứt sẹo này, hơi hơi nâng đầu ngón tay ý bảo Lam Mân đứng yên, sau đó lại dựa vào vách tường: “Tóm lại, câu lạc bộ sắp xếp thế nào thì cậu làm thế đó, chuyện khác không cần cậu đi quản, cũng không phải việc cậu có thể quản. Đem cảm xúc thu lại một chút, nói thế nào cậu cũng là người tôi chọn ra từ thanh huấn doanh, để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, mất mặt.”

Vì khống chế cảm xúc, cả khuôn mặt Lam Mân đã hoàn toàn nhăn thành một đoàn: “Nhưng là…”

“Không có nhưng nhị gì cả.” Cảnh Nguyên Châu thật sự không thích dỗ trẻ con, giữa mày hơi nhăn lại, “Hơn nữa, tôi nói sẽ làm dự bị cho cậu lúc nào?”

Lam Mân ngẩng đầu mở to mắt nhìn, thần sắc trong mắt lóe lên tia phức tạp.

Cậu ta mơ hồ bắt giữ được thâm ý trong lời này, nhưng trong lúc nhất thời lại không hỏi ra được.

Về chuyện Cảnh Nguyên Châu có khả năng sẽ chuyển đội, cậu ta không phải không nghĩ tới, nhưng khi chính chủ thật sự nói ra, cậu ta lại có cảm giác không giống lúc đầu.

Không thể phủ nhận, chuyển đội đi câu lạc bộ khác tiếp tục quét ngang liên minh, thấy thế nào cũng tốt hơn ở lại làm dự bị cho một hoàng mao tiểu tử như cậu. Nhưng tưởng tượng đến chính mình đã ‘đá’ Cảnh Nguyên Châu đi, tâm thái của Lam Mân nháy mắt lại hỏng mất, rối tinh rối mù mà nói: “Nếu không tôi trờ về đội hai đi? Kỳ thật, tôi thật sự không muốn đánh chính!”

Không thể không nói, lời nói dối này của thiếu niên thật sự quá vụng về, Cảnh Nguyên Châu nghe một câu này, rốt cuộc nhịn không được cười nhẹ một tiếng.

Đều nói binh lính không muốn lên chiến trường không phải binh lính giỏi, đồng dạng, tuyển thủ chuyên nghiệp làm sao có thể không muốn đánh chính?

Tuy rằng cách làm của ban quản lý BK xác thật có chút không hợp tình, nhưng về lý có thể tha thứ.

Nếu anh tiếp tục chiếm vị trí chính thức, chẳng lẽ Lam mân thật sự phải chờ đến khi anh giải nghệ mới được lên sân sao? Kiếp sống tuyển thủ chuyên nghiệp, không hoang phí nổi một hai năm như vậy.

Anh tận mắt nhìn Lam Mân từ thanh huấn danh đi lên, hiện tại ban quản lý đã mạo hiểm đem cậu ta cất nhắc lên đội một, như vậy cũng đủ chứng minh tiềm lực của thiếu niên này là vô hạn.

“Cậu không phải đã nói, tôi mạnh như vậy, đi nơi nào đều sẽ như đang ngược cùi bắp sao?” Cảnh Nguyên Châu duỗi tay xoa xoa mái đầu vàng của cậu ta một chút, ngữ điệu mang theo vài phần trêu chọc, “Cậu thì không phải. Thật vất vả mới có cơ hội tốt như vậy, qua lần này liền sẽ không có cơ hội nữa. Về sau nếu hối hận, khóc cũng không khóc lại được.”

Lam Mân mạnh miệng: “Tôi sẽ không hối hận, cũng sẽ không khóc!”

Cảnh Nguyên Châu cười mà không nói.

Sau một hồi đối thoại, khúc mắc trong lòng Lam Mân cũng coi như nới lỏng không ít.

Tuy rằng vẫn không tình nguyện, trầm mặc một lát, cậu ta vẫn chần chờ hỏi: “Cho nên sư phụ, anh đây là, đã chọn được nơi muốn đi rồi?”

Trong đầu Cảnh Nguyên Châu mơ hồ hiện lên một bóng dáng, khóe miệng anh cong thêm vài phần: “Đại khái đi.”

Không chờ Lam Mân nói thêm cái gì, anh chậm rãi đứng thẳng người: “Được rồi, đấu luyện còn chưa kết thúc, đừng lảng vảng bên ngoài nữa, trở về đi.”

Nháy mắt Lam Mân đứng theo tư thế quân đội: “Vâng, sư phụ!”

Thời điểm hai người trở về phòng huấn luyện, những người khác đang vây quanh bàn nhìn cái gì đó.

Vừa rồi Lam Mân hốc mắt phiếm hồng chạy đi, mọi người đều biết nguyên nhân, lúc này thấy cảm xúc cậu bình tĩnh không ít bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng hiểu rõ cũng không nhắc lại.

Khố Thiên Lộ vẫy tay với bọn họ: “Đội trưởng, Mini, mau tới đây xem đi, giới esport của chúng ta cư nhiên muốn làm gameshow tuyển chọn! Các cậu nói xem mấy người đứng đầu liên minh có phải điên rồi không, thật sự cái gì cũng dám chơi, đây là đang muốn kéo thể thao điện tử tiến quân vào giới nghệ sĩ sao?”

Lam Mân ba bước đi thành hai bước nhảy qua đó, chờ thấy được nội dung trên trang, cũng sững sờ tại chỗ: “Show tuyển chọn esport? Đây là cái gì?”

Khố Thiên Lộ: “Ai biết được?”

Phụ trợ cười nói: “Không thấy mấy bình luận ở dưới sao? Nói là liên minh muốn lập ra một nam đoàn esport, đến lúc đó không cần thi đấu, chỉ cần đứng trên đài đã có thể dựa vào mặt nhất thống fans liên minh.”

Xạ thủ vẻ mặt không cho là đúng: “Thể thao điện tử từ trước đến nay đều nói chuyện bằng thực lực, tuyển chọn một đội bình hoa để làm gì, tấu hài sao?”

Lam Mân phản bác: “Cũng không ai quy định người có diện mạo tốt khẳng định không có thực lực? Các người xem sư phụ của tôi, vừa đẹp trai vừa có tài, là người đàn ông đứng trên đỉnh giới esport!”

Mọi người đã sớm tập thành thói quen việc Lam Mân thổi Titans, trầm mặc một lát, bọn họ phối hợp mà vỗ tay mấy cái: “Bài phát biểu này, quá sâu sắc!”

Khố Thiên Lộ đứng ở một bên cười xem mấy đứa nhỏ đùa giỡn, thấy Cảnh Nguyên Châu vẫn luôn không nói gì, hắn nửa đùa nửa thật hỏi: “Sao thế, cậu có hứng thú với loại gameshow này à? Không thể nào?”

Cảnh Nguyên Châu: “Đúng là rất thú vị.”

Theo Cảnh Nguyên Châu lâu như vậy, Khố Thiên Lộ sau khi nghe được câu này trong nháy mắt cứng đờ: “?”

Đây tuyệt đối không phải là Titans mà hắn nhận thức.

Mẹ kiếp, tuyệt đối có biến!
« Chương TrướcChương Tiếp »