Chương 17: Hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương

EDIT: HẠ

Thời điểm Cảnh Nguyên Châu tìm được Lâm Duyên, huấn luyện viên đang dựa vào vách tường ngoài ban công.

Đầu ngón tay hắn kẹp một điếu thuốc, trong khói thuốc lượn lờ, đôi mắt dài hẹp của hắn hơi nheo lại, ngắm nhìn phong cảnh nơi xa.

Một trận gió ngẫu nhiên lướt qua, ánh lửa trên đầu thuốc lập lòe một chút.

Rõ ràng ánh sáng tỏa ra rất mong manh, nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy vô cùng chói mắt.

Đại khái là nghe được tiếng bước chân, Lâm Duyên nghiêng mắt nhìn lại.

Thấy Cảnh Nguyên Châu đến, hắn cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Lâm Duyên thành thạo lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi đứng thẳng thân mình: “Làm một điếu không?”

Cảnh Nguyên Châu nhận điếu thuốc ngậm vào trong miệng: “Tôi mượn bật lửa.”

Lâm Duyên vừa mới lấy bật lửa ra, Cảnh Nguyên Châu đã cúi người tới gần.

Thời điểm rũ mắt, anh vừa lúc có thể nhìn thấy từng sợi lông mi dài đang rũ xuống cùng đường cong khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo của Lâm Duyên.

Sau khi châm thuốc xong, Cảnh Nguyên Châu không nhanh không chậm dựa vào lan can ban công, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lâm Duyên trong chốc lát, không hề có lý do mà hỏi: “Thế nào?”

Lâm Duyên lắc đầu: “Không có việc gì.”

Sai lầm vừa rồi thật sự quá rõ ràng, đối phương có thể phát hiện điều này, hắn không hề cảm thấy kỳ quái.

Tuy rằng không hiểu vì sao Cảnh Nguyên Châu lại bỏ qua cơ hội lúc đó, nhưng trong lòng Lâm Duyên vẫn rất biết ơn anh, dù sao, với tình trạng này của hắn không thể tiếp tục đánh thêm trận thứ ba.

Nói đến cũng do hắn quá tự tin, cho rằng 3v3 sẽ không ảnh hưởng gì lớn, kết quả còn không tới một giờ, liền không thể trụ được nữa.

Cảm giác lạnh lẽo bao phủ khi nãy thật sự quá rõ ràng, thế cho nên hiện tại cho dù hắn đã dần khôi phục bình tĩnh, thời điểm gió thổi qua, hắn vẫn cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Lâm Duyên nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Cảnh Nguyên Châu: “Trước kia không phải anh từng hỏi tôi, vì sao không đánh chuyên nghiệp sao?”

Đáy mắt Cảnh Nguyên Châu mơ hồ lung lay một chút, không nói gì.

Thanh âm của Lâm Duyên vẫn đạm nhiên như ban đầu, tiếng nói theo gió thổi qua tai, lời nói bình dị, giống như đang kể câu chuyện của một người khác: “PTSD, hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Lỗ tai của tôi không hề có vấn đề gì, cho nên không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, nhưng chỉ cần bị vây trong không gian âm thanh kín chỉ có giọng nói của đoàn đội, thời gian dài, tôi sẽ xuất hiện tình huống ù tai, ảo giác, toàn thân tê dại. Tựa như, cái dạng này….”

Giống như muốn chứng minh lời nói của mình, hắn nâng bàn tay đang đút trong túi lên, duỗi đến trước mặt Cảnh Nguyên Châu.

Tuy rằng đã khôi phục rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra đầu ngón tay đang không chịu khống chế mà mơ hồ run rẩy.

Lâm Duyên chú ý đến thần sắc không rõ của Cảnh Nguyên Châu: “Không cần nhìn tôi như vậy, không phải chuyện lớn gì. Nhân tố tâm lý thôi, không có biện pháp chữa trị, cho nên tôi liền…. dứt khoát không đánh chuyên nghiệp. Kỳ thật làm một huấn luyện viên cũng khá tốt, tuy rằng ngẫu nhiên xác thật vẫn có hơi ngứa tay một chút.”

Nói tới đây, hắn xem như chuyện không liên quan đến mình, cười một tiếng: “Thời điểm đánh đôi thật ra tốt hơn nhiều, bất quá âm thanh ở kênh giọng nói càng nhiều càng dễ dàng ảnh hưởng đến tôi, trước kia tôi chưa từng thử đấu 3v3, tình huống hôm nay chỉ có thể thuyết minh, tôi đã đánh giá quá cao chính mình. Tóm lại, cảm ơn Cảnh Thần khi nãy giơ cao đánh khẽ, nếu lại đánh thêm ván thứ năm, phỏng chừng tôi thật sự phải quỳ, cảm tạ ân không gϊếŧ!”

Rõ ràng lời nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, Cảnh Nguyên Châu lại rõ ràng cảm nhận được đáy lòng hung hăng đau đớn.

Hắn theo bản năng nhớ tới những lời Lâm Duyên nói với Abyss trước đó, mi mắt chậm rãi buông xuống vài phần.

Rõ ràng chính mình đã đủ khiến người khác đau lòng, lại cố tình luôn đi đau lòng cho người khác.

Trong bất tri bất giác, điếu thuốc trong tay đã cháy đến hầu như không còn.

Cảnh Nguyên Châu bóp tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh, không tiếp tục đề tài này nữa, tùy tay nắm tay Lâm Duyên đi ra ngoài: “Di thôi, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tôi đi làm cơm chiều cho cậu.”

Đầu ngón tay vốn dĩ còn hơi run rẩy, khi được bao bọc bởi lòng bàn tay to rộng ôn hòa của người đàn ông, tay hắn dần dần bình ổn xuống.

Lâm Duyên bị hành động này làm cho hơi sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng chậm rãi gợi lên: “Ồ, Titans tự mình xuống bếp, đãi ngộ này không phải ai cũng có được nha.”

Cảnh Nguyên Châu nghĩ nghĩ, nói: “Xác thật là vinh hạnh của cậu.”

Lâm Duyên cười khẽ một tiếng, không nói nữa.

Chuyện quá khứ vốn dĩ đang quay vòng vòng ở trong đầu, lúc này, theo hơi ấm từ đầu ngón tay truyền tới, những ký ức kia cũng dần tiêu tán đi.

-

Năm ấy, Lâm Duyên còn chưa tới thế giới hiện tại, thậm chí mới chỉ vừa tiến vào Liên Minh.

Hắn chỉ là một người mới mới được một chiến đội chuyên nghiệp chọn ra từ Thanh Huấn Doanh, người nhìn trúng hắn, chính là đội trưởng Chương An Ninh của chiến đội WP.

Sau khi xạ thủ giải nghệ, vị trí phát ra của WP đã bị để trống rất lâu, Lâm Duyên đến đã tăng thêm máu mới cho chiến đội, Chương đội trưởng cực kỳ coi trọng hắn, từ khi nhập đội anh ấy không ngại vất vả bắt đầu dìu dắt Lâm Duyên.

Bởi vì thời điểm ở Thanh Huấn Doanh, Lâm Duyên không đánh vị trí xạ thủ, đối với việc này, Chương An Ninh cũng từng hỏi ý kiến cá nhân của hắn.

Lâm Duyên thật ra không quá để ý đáp: “Chỉ cần có thể đánh chuyên nghiệp, vị trí nào đều được.”

Việc Chương An Ninh coi trọng Lâm Duyên, toàn bộ đội ngũ đều biết, nhưng cũng bởi vì thực lực Lâm Duyên rất tốt, sau khi đánh mấy trận đấu huấn luyện, hắn rất nhanh đã được các đồng đội chấp nhận.

WP là một chiến đội lâu đời, nhưng lại có một thuộc tính vô cùng kỳ quái.

Mỗi lần chỉ cách giải quán quân một bước chân, bọn họ luôn gặp đủ loại chuyện xấu, thế cho nên, toàn bộ giới esport đặt cho bọn họ một danh hiệu là “Lão Nhị Vạn Năm”.

Chương An Ninh đối với cái tên này tự nhiên không phục, đặc biệt là sau khi có một viên mãnh tướng như Lâm Duyên, anh ta tràn đầy hy vọng đối với giải đấu kế tiếp.

Lâm Duyên cũng bị đội trưởng nhà mình lây nhiễm cảm xúc, hơn nữa lần đầu tiên tham gia giải đấu chuyên nghiệp với vai trò đánh chính, hắn tất nhiên sẽ muốn thể hiện thật nhiều trên sân thi đấu.

Sau một trận đầu nghiền ép để giành lấy thắng lợi, WP uể oải đã lâu rốt cuộc thế như chẻ tre mà tiến vào sân thi đấu trận chung kết.

Đêm trước khi thi đấu, Chương An Ninh đã nặng nề vỗ vai Lâm Duyên: “Eternal, cùng nhau hướng về phía đỉnh vinh quang!”

Nhưng Chương An Ninh cũng không nghĩ tới, một câu này đã lưu lại ở trong lòng thiếu niên một dấu vết không thể xóa nhòa.

Lâm Duyên đối với Chương An Ninh là kính trọng, cũng chỉ có hắn mới biết, hắn muốn đứng bên cạnh đội trưởng trên đài nhận thưởng để nhận chức vô địch đến mức nào.

Bởi vì trận chung kết được sắp xếp vào buổi chiều, sáng hôm đó không biết bên tài trợ phát điên cái gì, nhất định bắt Chương An Ninh phải đến studio để chụp thêm một đoạn quảng cáo.

Sân thi đấu cùng studio vừa lúc ở cùng một thành phố, Chương An Ninh không thể lay chuyển được giám đốc chiến đội đang năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ phối hợp.

Trước khi đi, anh xoa nhẹ tóc Lâm Duyên, dặn dò nói: “Tôi không có ở đây cậu cũng phải làm nóng tay, quán quân năm nay nhất định phải là WP chúng ta, ngoan ngoãn chờ tôi trở về, biết không?”

Lúc ấy Lâm Duyên đang chơi trò chơi để đề cao tốc độ tay, nghe thấy lời này đầu cũng không ngẩng lên một chút, chỉ cười nói: “Đã biết, đội trưởng anh quá dong dài.”

Chương An Ninh tựa hồ cũng cảm thấy chính mình có hơi giống mẹ già, anh cười một tiếng rồi xoay người ra cửa, ngồi xe do câu lạc bộ sắp xếp.

Nhiều năm về sau, nếu muốn hỏi chuyện gì khiến Lâm Duyên hối hận nhất đời này, hắn sẽ không chút do dự đưa ra một đáp án, hắn hối hận khi đó không nói một câu hẹn gặp lại với Chương An Ninh.

Thời điểm nghe được tin dữ, các tuyển thủ đều đang ở phòng chờ chuẩn bị thi đấu.

Một giây trước bọn họ còn nhắc đến việc sao đội trưởng còn chưa tới sân thi đấu, khi nghe tin Chương An Ninh gặp phải tai nạn xe cộ, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Lâm Duyên là người phản ứng đầu tiên, câu đầu tiên hắn nói ra chính là: “Đừng nói giỡn….”

Huấn luyện viên đến đưa tin giật giật khóe miệng, không trả lời vấn đề này, xoay người nhìn về phía thay thế bổ sung nói: “A Minh, cậu lên thay thế vị trí Chương đội.”

Giọng nói rơi xuống, toàn bộ phòng nghỉ hoàn toàn nổ tung.

Đánh dã dẫn đầu không kìm nén được: “Còn đánh?! Hiện tại đội trưởng còn đang ở bệnh viện tình huống chưa rõ, ông mẹ nó còn muốn thi đấu?!”

Hốc mắt huấn luyện viên phiếm đỏ tươi, lại gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta: “Cậu cũng nói không biết tình huống thế nào! Hiện tại đi qua cậu có thể làm gì, đi phẫu thuật cho Chương đội sao? Chiến đội chúng ta thật vất vả mới đánh đến trận chung kết, cậu nói cậu muốn trực tiếp bỏ thi đấu để đến bệnh viện? Cậu làm như vậy, Chương An Ninh có đồng ý không?!”

Đạo lý mọi người đều hiểu, nhưng thật sự làm ra chuyện này, không ai có thể đảm bảo có thể bảo trì được trạng thái thi đấu.

Trong nháy mắt, toàn bộ phòng nghỉ hoàn toàn nháo thành một đoàn.

Đánh dã phát điên muốn đi ra ngoài, huấn luyện viên gọi người ngăn lại, sống chết không cho cậu ta đi.

Xa xa có thể nghe thấy tiếng la điên cuồng của đánh dã: “Lâm Duyên tên tiểu tử thối nhà cậu, mẹ nó nói chuyện đi! Bình thường đội trưởng đối tốt với cậu nhất, thời điểm này cậu ngược lại không biết hé răng sao?!”

So với những người khác, Lâm Duyên ngược lại tỏ ra có chút an tĩnh quá mức.

Lúc nghe được lời này, hắn giống như vừa mới hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn lại, lòng bàn tay không biết đã xuất hiện vết thương khi nào, có lẽ bởi vì nắm quá chặt, móng tay đâm vào thịt quá sâu.

Đôi môi của hắn lộ ra trắng bệch không tầm thường, yết hầu lăn lại lăn, mới khàn khàn nói ra một câu: “Trận thi đấu này, chúng ta nhất định phải đánh.”

Thanh âm rõ ràng dừng trong hoàn cảnh như vậy, làm mọi người sửng sốt trong chốc lát.

Ngay sau đó, Lâm Duyên chậm rãi đứng lên: “Thời gian không còn sớm, nên đi chuẩn bị làm nóng thân thể.”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân thể hắn hơi lảo đảo, người bên cạnh sợ hãi đến mức kinh hô ra tiếng, cuống quít tay chân đỡ lấy hắn.

Bác sĩ của đội nhanh chóng khám cho hắn, đại khái bởi vì chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, dẫn đến kí©h thí©ɧ tố trong cơ thể có chút hỗn loạn.

Thần thái của đánh dã phức tạp đứng bên cạnh, muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu ta hung hăng xoa tóc, chửi nhỏ một tiếng: “Đánh! Phải đánh! Đánh con mẹ nó!”

Không có người biết tình huống cụ thể của Chương An Ninh, nhưng bọn họ cũng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa.

Nhân viên công tác cẩn thận gõ cửa phòng nghỉ, thúc giục bọn họ lên sân khấu.

Thay thế bổ sung A Minh vừa được đề bạt từ đội hai, cũng là một người mới, cậu ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới lần đầu tiên mình lên sân thi đấu đánh chính lại là sân thi đấu của trận trung kết, còn chưa bước được vài bước, hai chân cậu ta đã có chút nhũn ra: “Làm sao bây giờ…. Tôi, tôi có thể làm được không?”

Sắc mặt Lâm Duyên vẫn như cũ không quá tốt, cả khuôn mặt đều lộ ra trắng bệch bệnh trạng, nghe vậy hắn quay đầu liếc cậu ta một cái, ném xuống một câu: “Không được cũng phải được.”

Trận chung kết này, Lâm Duyên đánh cực kỳ hung tàn.

Tuy rằng vị trí dự bị rõ ràng là nhược điểm của đội, nhưng hắn dựa vào sức lực của chính mình để bù đắp chỗ trống của đồng đội, bốn trận thi đấu thể thức BO5, bọn họ cùng đối phương chia đều 2-2.

Trước trận thi đấu sinh tử, mọi người trở lại phòng nghỉ nghỉ ngơi.

Bởi vì suốt khoảng thời gian sau đó bọn họ không nhận được bất cứ tin tức nào về Chương An Ninh, cho nên bầu không khí trong phòng nghỉ thập phần áp lực.

Lâm Duyên có chút không kiên nhẫn trước bầu không khí như vậy, hắn đứng dậy đi toilet, trên đường trở về, vừa lúc nghe được thanh âm trò chuyện của huấn luyện viên đang đứng ở một góc hành lang.

Bởi vì khoảng cách khá xa, hắn không thể nghe rõ nội dung, nhưng khi câu nói ‘không cứu được’ mơ hồ truyền vào trong tai, mọi âm thanh như hoàn toàn đọng lại.

Toàn thân hắn tràn ngập lạnh lẽo, khi nhìn lại, hắn thấy huấn luyện viên đã kết thúc trò chuyện, đang đứng đỡ lan can thấp giọng khóc lên.

Lâm Duyên không rõ chính mình trở về phòng nghỉ thế nào, cũng không biết vì sau một giọt nước mắt hắn cũng không chảy ra được, mắt thấy trận đấu sinh tử sắp bắt đầu, hắn đi theo mọi người trở về sân thi đấu, tiếng hò hét vang dội ở xung quanh, nhưng những thanh âm kia tựa hồ rất xa xôi với hắn.

Những người khác không biết tình huống cụ thể, vẻ mặt nghiêm túc hoàn thành khâu kiểm tra thiết bị, từ đầu đến đuôi mọi người đều không nói chuyện, không khí như rơi vào hầm băng.

Nhưng trận này vừa mới bắt đầu, liền xuất hiện xu thế nghiêng về một phía.

Thi đấu tiến hành đến 10 phút, WP cũng đã lâm vào hoàn cảnh xấu hoàn toàn.

A Minh vốn dĩ chính là không trâu bắt chó đi cày, đánh xong bốn trận thi đấu, thần kinh vốn đã căng chặt đến cực điểm, đến trận này, đối thủ liên tiếp hành hạ cậu ta đến chết khϊếp, cậu ta rốt cuộc hoàn toàn hỏng mất.

Đánh dã vốn khuất nghẹn đã lâu, tiếng khóc của dự bị không thể nghi ngờ khiến thần kinh của hắn bị kí©h thí©ɧ.

Mắt thấy không thể thắng lợi, tuy rằng không quăng ngã bàn phím tại hiện trường, nhưng trong kênh đoàn đội mọi người đã bắt đầu bạo phát.

Sau một lúc lâu, đường giữa cùng phụ trợ cũng sôi nổi gia nhập cuộc chiến.

Trong kênh giọng nói, có tiếng mắng, có tiếng khóc rống, có tiếng khuyên can, tất cả âm thanh hỗn loạn đan xen với nhau, hình thành một bóng ma đè nặng xuống tất cả mọi người.

Lý trí cùng tình cảm bị xé rách, Lâm Duyên lúc này đã sớm đi tới điểm giới hạn của chính mình, cơ hồ tùy thời tùy khắc hắn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Hắn có thể cảm giác được chính mình bị bao vây bởi đủ loại âm thanh, chúng chôn vùi hắn, tùy theo mà đến, chính là vô số âm thanh khác hiện ra.

Đến cuối cùng, chỉ còn thanh âm ôn hòa của người đàn ông: Năm nay quán quân nhất định là WP chúng ta, ngoan ngoãn chờ tôi trở lại, biết không?

Cho nên, nếu tôi thật sự đoạt được chức quán quân năm nay, anh sẽ như ước định mà trở về sao?

Trận đoàn chiến cuối cùng, WP bị đối thủ đánh ra kết quả 4 đổi 1.

Mắt thấy đối phương hung hổ áp sát tháp phòng ngự, ở giữa căn cứ WP, chỉ còn lại một thân ảnh đơn bạc.

Tuy rằng trải qua một trận đoàn chiến bốn người đều đã tàn máu, nhưng cục diện biến thành 1v4, tất cả mọi người đều cho rằng kết cục đã định.

Thao tác của Lâm Duyên lại không hề đình chỉ.

[Eternal kill Uky!]

Theo một thông báo xuất hiện, nối tiếp sau đó là những thông báo khác che trời lấp đất mà đến.

[Double Kill!]

[Triple Kill!]

[Quadra Kill!]

[Ace!]

Đoàn diệt!

Một xạ thủ cơ hồ chỉ còn lại một tia máu dính da, đối mặt với đối thủ có trạng thái không đồng nhất, dưới sự quan sát của tất cả mọi người trên toàn thế giới, hoàn thành một trận tàn sát không thể tưởng tượng!

Quán quân cuối cùng, thuộc về WP!

Toàn trường sôi trào, toàn bộ giới thể thao điện tử cũng sôi trào.

Nhưng là, ở thời điểm ban tổ chức chuẩn bị tiến hành trao giải, bọn họ lại phát hiện toàn bộ thành viên của chiến đội WP đã rời khỏi sân thi đấu.

Mãi cho đến sau này, mọi người mới biết lý do WP để dự bị lên sân thi đấu.

Đáng tiếc chính là, Chương An Ninh cuối cùng vẫn không thể thực hiện lời hứa của chính mình.

Lâm Duyên mang theo cúp quán quân trở về, sau khi đuổi đến bệnh biện, hắn chỉ thấy một thân ảnh tái nhợt được phủ thêm một tầng vải trắng.

Những âm thanh hỗn loạn trên sân thi đấu lại tràn vào trong óc, giữa tiếng kinh hô của mọi người, hắn chậm rãi che đầu cuộn tròn ngã xuống.

Thao tác trong trận chung kết có bao nhiêu kinh diễm, dư lại cũng chỉ có tiếc nuối vô hạn.

Toàn bộ Liên Minh Chích Nhiệt đều cho rằng, khu vực Trung Quốc đã xuất hiện một thế hệ tuyển thủ thần cấp, nhưng ID Eternal lại hoàn toàn biến mất trước tầm mắt công chúng.

Đây là lần đầu tiên hắn tham gia thi đáu chuyên nghiệp, cũng là, một lần cuối cùng.

Một năm sau, Lâm Duyên lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này, hắn xuất hiện dưới thân phận người phân tích chiến thuật.

Dưới sự dẫn dắt của hắn, WP bắt đầu tiến vào vương triều của bọn họ, liên tục giành được chiến thắng.

Người trong giới không chỉ một lần bàn tán xôn xao về nguyên nhân dẫn đến một tuyển thủ thiên tài đột nhiên chuyển vị trí, chỉ có chính Lâm Duyên mới biết, có người đứng ở trên sân thi đấu sáng lên nóng lên, tự nhiên cũng cần có người đừng ở phía sau màn yên lặng duy trì.

Tiếc nuối hay không cam lòng đều không sao cả, mỗi người đều có con đường thuộc về chính mình.

Ít nhất, hắn đã hoàn thành hứa hẹn với đội trưởng, như vậy, kỳ thật cũng khá tốt.