Chương 14: Lì lợm la liếʍ chính là nghề của cậu

EDIT: HẠ

Lâm Duyên mới vừa nói chuyện xong, hắn tựa hồ cảm nhận được tầm mắt đang nhìn mình, cho nên ngẩng đầu nhìn qua.

Từ vẻ mặt không cao hứng của Lâm Duyên, Cảnh Nguyên Châu mơ hồ đoán được một chút: “Bị cự tuyệt?”

Lâm Duyên có chút kỳ quái nhìn Cảnh Nguyên Châu, thực mau đã hiểu rõ: “Anh cũng biết lai lịch của tên nhóc này?”

Cảnh Nguyên Châu cũng không giấu giếm: “Vừa rồi đội ngũ chúng ta gặp phải một chủ bá, Khố Thiên Lộ nhìn thấy ID kia sau đó gọi cho tôi, cho nên ít nhiều biết một chút.”

Lâm Duyên có chút bất đắc dĩ thở dài, có chút đau đầu nhéo giữa mày: “Chuyện năm đó dù sao cũng nháo rất lớn, tuy rằng Liên Minh vì một điều nhịn chín sự lành, cuối cùng chỉ gạch tên Abyss khỏi Thanh Huấn Doanh, nhưng việc này cũng chặt đứt tâm tư muốn mời chào cậu ta của các câu lạc bộ khác. Những năm gần đây ngay cả phát sóng trực tiếp trên các nền tảng cậu ta cũng không làm được, chỉ có thể làm bồi chơi trên mấy app không lên được mặt bàn, thật sự khó có thể chịu được.”

Cảnh Nguyên Châu cười: “Tôi lại cảm thấy cậu ta rất chịu được. Nghe Khố Thiên Lộ nói, hai năm qua, cậu ta vẫn chưa từng đổi ID không phải sao?”

“Đâu chỉ không đổi! Tất cả các tài khoản bồi chơi của cậu ta đều dùng cái tên này, trừ bỏ thay đổi một số ký hiệu, ngoài ra tất cả đều giống nhau như đúc!” Nhắc đến chuyện này, đáy lòng Lâm Duyên cũng không khỏi bội phục, “Người trẻ tuổi sao, đại khái muốn phát tiết cảm xúc, muốn để mọi người biết năm đó chính mình không sai, muốn dùng phương thức này để kháng nghị với thế giới bên ngoài. Cách làm này thoạt nhìn rất ngầu cũng rất quật cường. Phàm là sửa ID trò chơi lại giấu mặt đi, như vậy cách một internet, ai còn biết cậu ta là ai? Dù sao trước kia cũng từng được công nhận là ngôi sao mới thiên tài, lấy thực lực của cậu ta, tìm một nền tảng phát sóng trực tiếp vẫn tốt hơn làm bồi chơi rất nhiều.”

Cảnh Nguyên Châu nhìn Lâm Duyên: “Cậu rất đau lòng cậu ta.”

“Đau lòng, đương nhiên không đến mức đau lòng muốn chết.” Lâm Duyên cực kỳ thản nhiên, “Có biện pháp nào đâu, tôi là người không thể trơ mắt nhìn người mới bị đạp hỏng.”

Cảnh Nguyên Châu vừa mới nghe lời ‘cảnh cáo’ của Khố Thiên Lộ, vốn dĩ anh còn có chút nghi vấn đối với vị thiên tài đánh dã này, nhưng lúc này thấy thái độ của Lâm Duyên, nghĩ đến trong chuyện này hẳn còn có ẩn tình khác, anh tức khắc đem những suy tính trước đó thả xuống.

Anh rất hứng thú mà hỏi: “Nhưng người ta không phải đã cự tuyệt cậu rồi sao? Cho nên, cậu muốn làm gì tiếp theo?”

Lâm Duyên luôn hiểu rõ thứ mình muốn là gì: “Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là phát huy ưu thế lì lợm la liếʍ của tôi rồi.”

Cảnh Nguyên Châu cười nhẹ một tiếng: “Cũng đúng, lì lợm la liếʍ chính là nghề của cậu.”

Nói đến chuyện này, anh lại nhìn chăm chú về phía Lâm Duyên: “Nhưng có hơi đáng tiếc một chút.”

Lâm Duyên: “Đáng tiếc cái gì?”

Cảnh Nguyên Châu: “Đáng tiếc, tôi cư nhiên không phải người đàn ông duy nhát cậu lì lợm la liếʍ.”

Lâm Duyên nhịn không được ho khan hai tiếng: “Cũng không cần nói giống như tôi là kẻ bội tình bạc nghĩa, tôi quả thực có hơi ‘hoa tâm’, nhưng tuyệt đối không ‘tra’.”

“Cái này phải dùng thời gian để chậm rãi chứng minh.” Cảnh Nguyên Châu ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng bâng quơ xoay đề tài trở về, “Như vậy với ưu thế của mình, cậu định phát huy thế nào?”

Nhắc đến chuyện này, tầm mắt Lâm Duyên dừng lại trên người Cảnh Nguyên Châu trong chốc lát, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thuần lương: “Thăm hỏi gia đình, có hứng thú không?”

Cảnh Nguyên Châu vừa thấy biểu tình của hắn liền hiểu rõ: “Đây là, chuẩn bị lợi dụng tôi triệt để?”

Lâm Duyên không tỏ ý kiến, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, lại hỏi lại lần nữa: “Cho nên, anh có hứng thú không?”

Cảnh NGuyên Châu trầm mặc một lát, trả lời: “Có.”

-

Người bồi chơi tên là Thần Vũ Thâm, lúc trước ở Thanh Huấn Doanh lấy ID là Abyss, bởi vì thực lực đánh dã cường thế nên chịu nhiều chú mục, mọi người đều cho rằng người này là người mới thiên tài nhất trong mấy năm nay.

Nhưng thực hiển nhiên, chuyện lúc trước đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu, thế cho nên khi nhìn thấy thiếu niên dáng người mảnh khảnh thần thái suy sút đứng trước cửa, Lâm Duyên khó có thể đem người trước mặt liên tưởng đến người trong video tư liệu, một đánh dã thiên tài có lối chơi khí phách hăng hái.

Còn Thần Vũ Thâm càng không nghĩ tới, sau khi chính mình cự tuyệt đối phương, đối phương cư nhiên bởi vì câu trả lời có lệ đến cực điểm của mình mà ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm cậu ta.

Thời điểm nhìn thấy Cảnh Nguyên Châu đứng ở bên cạnh, đáy mắt nguyên bản vốn chết lặng của thiếu niên lại có chút lung lay.

Chỉ cần là người hơi chú ý đến liên minh Chích Nhiệt, không người nào không biết đến Titans.

Huống chi, gần đây việc Titans chuyển nhượng sang câu lạc bộ GH đã nháo đặc biệt ồn ào trên mạng, muốn xem nhẹ khuôn mặt liếc mắt khó quên này thật sự là rất khó khăn.

Nhưng cho dù từ câu lạc bộ hào môn chuyển đến một chiến đội hạng ba không lên được mặt bàn, cái tên Titans vẫn như cũ là một loại tồn tại vinh quang.

Không giống cậu, kể từ hai năm trước, cái tên của cậu đã thấp kém giống như bụi bặm.

Trong nhà kho cũ nát chứa đầy tạp vật, không gian còn thừa lại cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc bàn bày một cái máy tính, cũng đã chiếm hơn phân nửa không gian.

Thần Vũ Thâm đứng ở cửa không có động tĩnh, do dự có nên mời hai người này đi vào hay không.

Lâm Duyên chú ý đến biểu tình co quắp của đối phương, khóe miệng cong lên, cực kỳ tự nhiên mà thò đầu dò xét bên trong: “Ồ, cậu ở nơi này à? Thật sự rất có bầu không khí esport!”

Thần Vũ Thâm ngước mắt nhìn hắn một cái, nghiêng người tránh ra một lối đi nhỏ: “Đi vào nói chuyện đi.”

Nhà kho vốn dĩ đã chật hẹp, lúc này lại chứa thêm ba người nên có vẻ cực kỳ chen chúc.

Bình thường chỉ có một mình Thần Vũ Thâm ở, cho nên cậu ta cũng không chuẩn bị bất cứ thứ gì để đãi khách cả.

Lúc này cậu ta để Lâm Duyên và Cảnh Nguyên Châu ngồi ở mép giường, chính mình ngồi ở ghế gamming đối diện, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ nhìn qua, bầu không khí lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Cậu hiển nhiên không thích loại cảm giác bị nhìn trộm không gian riêng tư này, hơi hơi nhíu mày, rốt cuộc vẫn mở miệng trước: “Trong điện thoại tôi đã nói qua, hiện tại tôi không có hứng thú đối với việc đi đánh chuyên nghiệp, cho nên nếu không có chuyện khác, như vậy chúng ta không cần lãng phí thời gian của nhau.”

“Đúng là trong điện thoại đã nói qua, nhưng chúng ta còn chưa đối mặt tâm sự đúng không?” Lâm Duyên vừa rồi đánh giá thần thái của Thần Vũ Thâm, thấy người này thực tế cũng không quá bài xích với việc đánh chuyên nghiệp như tưởng tượng, hắn hơi hơi rũ mi mắt, lộ ra nụ cười, “Dù sao trên đời này cũng có rất nhiều người khẩu thị tâm phi, chỉ nói chuyện qua điện thoại, ai có thể biết cậu thật sự có suy nghĩ đánh chuyên nghiệp hay không?”

Thần Vũ Thâm nhìn hắn một cái, khóe miệng rũ xuống vài phần: “Không có thật hay giả gì ở đây cả, tôi chính là…”

Lời nói đến đây chợt tạm dừng, cậu hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: “Không chuẩn bị lại đi đánh chuyên nghiệp.”

Theo lý thuyết, lời này đã tỏ rất rõ thái độ, nếu là người bình thường nhất định sẽ thức thời rời đi, cố tình Lâm Duyên lại là một kẻ mặt dày hơn bất luận kẻ nào.

Lúc này hắn không hề có bất cứ biểu tình không vui nào, ngược lại rất có hứng thú gợi lên khóe miệng: “Không chuẩn bị lại đánh? Vậy có nghĩa trước kia cậu đã chuẩn bị đánh đúng không? Cho nên vì cái gì cậu đột nhiên bỏ đi nhiệt huyết cùng lý niệm của mình, đột nhiên từ bỏ?”

Thần Vũ Thâm bị truy vấn như vậy cũng nhịn không được nhíu mày.

Không biết nhớ tới cái gì, đáy mắt cậu ta lóe lên lệ khí, khàn giọng nói ra một câu: “Cảm thấy ghê tởm.”

Cảnh Nguyên Châu vẫn luôn ở bên cạnh không nói gì, khi nghe thấy lời này, có chút duy tư mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Lâm Duyên đối với câu trả lời này cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn hiểu rõ ‘à’ một tiếng, khóe miệng không mang theo cảm xúc hơi hơi cong lên: “Cho nên, cậu ghê tởm chính là người, hay là ghê tởm với giấc mộng trở thành tuyển thủ?”

Biểu tình trên mặt Thần Vũ Thâm hơi trì trệ.

Lâm Duyên chậm rãi cúi người, mời ngón tay đan vào nhau chống dưới cằm, động tác này làm khoảng cách của hai người được kéo gần thêm vài phần.

Hắn yên lặng nhìn Thần Vũ Thâm: “Nếu thật sự nói buông liền buông, như vậy vì sao sau hai năm rời khỏi thanh huấn doanh, cậu rõ ràng có rất nhiều con đường để chọn, nhưng cậu vẫn như cũ ở lại địa phương cũ nát này, làm một người bồi chơi?”

Chuyện phát sinh năm đó, tất cả các câu lạc bộ chuyên nghiệp đều đối với cậu ta tránh như tránh tà, Thần Vũ Thâm đã sớm có thói quen với tình cảnh như vậy.

Thời điểm Lâm Duyên gửi lời mời cho cậu ta, cậu ta theo bản năng cho rằng, ông chủ câu lạc bộ này là một người mới bước vào giới, cho nên không biết những việc trước đó của cậu ta, vì vậy mới làm ra hành động buồn cười như vậy.

Hiện tại nghe Lâm Duyên nói, cậu ta không khỏi sửng sốt một chút: “Anh…. Nếu anh biết chuyện năm đó ở Thanh Huấn Doanh, vậy vì sao còn tìm đến tôi?”

Ngữ khí Lâm Duyên cực kỳ bình tĩnh: “Bởi vì, những người đó không xứng để cậu phải vứt bỏ tiền đồ của mình.”

Lời này rơi vào trong tay, thân thể Thần Vũ Thâm không khống chế được mà run lên, không biết nghĩ đến cái gì, cậu nhất thời có chút xuất thần.

Lâm Duyên nhìn sợi tóc rũ xuống của thiếu niên, ngữ điệu chậm lại vài phần: “Tôi biết có một số việc đối với cậu là cực kỳ bất công, nhưng trên đời này, không có cái gọi là công bằng vĩnh viễn. Những sự bất công đó, không nên trở thành lý do để cậu phải từ bỏ chính mình. Nếu cảm thấy ủy khuất, cảm thấy không cam lòng, như vậy cậu hẳn nên trở về đánh thẳng mặt những người đó mới đúng. So với tự sa ngã như hiện tại, tốt hơn hết không phải là lên sân thi đấu hung hăng đạp họ dưới chân sao, như vậy mới là chân chính thống khoái đúng không?”

Thần Vũ Thâm không nói gì, chỉ không ngừng chớp mắt, cậu muốn đem cảm giác chua sót nơi hốc mắt đè nén trở về.

Chuyện năm đó đã trôi qua hai năm, cậu ta đã bó hẹp chính mình hai năm.

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần cậu lộ mặt đều nhận vô số chỉ trích, từ đó tới nay, không có ai hỏi cậu một câu “Vì cái gì?”.

Vì cái gì, năm đó cậu sẽ cuồng loạn muốn gϊếŧ chết những tên súc sinh kia!

Thần Vũ Thâm lăn lộn hầu kết vài cái, thanh âm khàn khàn mở miệng: “Anh không biết cái gì cả….”

“Đúng vậy, quả thực tôi không biết gì.” Thái độ của Lâm Duyên đặc biệt thản nhiên, “Vậy chúng ta cứ bỏ chuyện cũ sang một bên, tâm sự chuyện khác.”

Hắn vẫn như cũ ôn hòa nhìn Thần Vũ Thâm, “Lý tưởng muốn đánh chuyên nghiệp, thật sự nói bỏ là có thể từ bỏ sao? Trong giới không thiếu người muốn đi trên con đường này, nhưng bởi vì khuyết thiếu thiên phú cho nên chỉ có thể đứng ở ngoài cửa. Còn có một số người, rõ ràng có đủ năng lực để chạm đến sân thi đấu, nhưng lại bởi vì đủ loại lý do không xoay chuyển được, bị bắt phải từ bỏ. Phải biết rằng, so với bọn họ, cậu đã cực kỳ may mắn.”

“Cho nên hiện tại, cậu thật sự muốn vì sự giận dỗi của mình, tự phá hỏng con đường thênh thang trước mặt sao?” Tạm dừng một lát, hắn nhẹ nhàng thở dài, “Người mới đánh dã mạnh nhất, Abyss?”

Abyss.

Ngay cả Thần Vũ Thâm đều không nhớ rõ, đã bao lâu không có người gọi cái tên này của hắn.

Nói nhẹ nhàng như vậy, lại phảng phất như một quyền cực nặng, mạnh mẽ nện vào nơi yếu nhất trong lòng đối phương.

Bên cạnh, ngón tay cầm di động của Cảnh Nguyên Châu hơi run rẩy.

Anh theo bản năng nhìn về phía Lâm Duyên, chăm chú nhìn thật lâu vào khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc này.

Đã có đủ khả năng để lên sân thi đấu, nhưng lại bởi vì đủ loại lý do không thể xoay chuyển được, bị bắt phải từ bỏ.

Đây là đang nói ai?

Không khí chung quanh lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, khóe môi Thần Vũ Thâm hơi hơi run rẩy, trong bất tri bất giác, toàn bộ hốc mắt của cậu nhịn không được hoàn toàn đỏ lên.

Cậu cúi đầu đem cả người chôn vào cánh tay, thanh âm nặng nề đứt quãng truyền đến: “Đừng hỏi tôi…. Tôi, không biết, thật sự không biết….”

Cậu đã ở trong không gian khép kín này quá lâu, mỗi một giây trôi qua, cậu lại sinh ra thêm một phần thất vọng đối với giới thể thao điện tử này.

Tích lũy quanh năm suốt tháng, cậu ta vốn cho rằng lý tưởng của mình đã sớm bị những lời thóa mạ che trời lấp đất làm cho chết lặng, nhưng thời điểm lại nghĩ đến, cậu lại đau đớn đến lợi hại.

Cho nên, đã từng tràn đầy khao khát với giấc mộng đánh chuyên nghiệp, thật sự có thể từ bỏ dễ dàng như vậy sao?

Trong căn phòng hẹp hòi, dần dần, chỉ còn lại thanh âm nghẹn ngào của thiếu niên.

Lâm Duyên bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cậu, sau một hồi trầm mặc, hắn chậm rãi đứng lên: “Cậu suy nghĩ cẩn thận đi, nếu thay đổi chủ ý, có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào. Yên tâm, tôi lấy danh nghĩa Titans cam đoan với cậu, câu lạc bộ GH chúng tôi tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất của cậu.”

Công cụ hình người Cảnh Nguyên Châu đang chuẩn bị đứng dậy : “?”

-

Từ nhà kho đi ra, bên ngoài đã xuất hiện không ít ngôi sao mơ hồ.

Cho đến khi bọn họ rời đi, thiếu niên quật cường bởi vì không muốn để lộ sự chật vật của mình, cậu vẫn như cũ chôn đầu vào giữa hai cánh tay.

Ngồi trên ghế lái, Lâm Duyên hồi tưởng đến hình ảnh cuối cùng, không nhịn được lắc đầu cảm khái: “Tuổi trẻ thật tốt, còn có thể cần mặt mũi như vậy.”

Ngữ khí không liên quan đến chuyện của mình, phảng phất người khiến nhân gia người ta xúc động mất khống chế căn bản không phải là hắn.

Lâm Duyên đợi trong chốc lát, mới chú ý đến Cảnh Nguyên Châu từ khi rời đi vẫn luôn chưa nói gì, hắn có chút nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua: “Làm sao vậy Cảnh Thần, hay là buổi phụ đạo tâm lý của tôi làm anh cảm động rồi? Lấy đẳng cấp này của anh, như thế là chưa đủ đúng không?”

Cảnh Nguyên Châu: “Có người đã có đủ khả năng chạm vào sân thi đấu, rồi lại bởi vì đủ loại lý do không thể thay đổi mà bị bắt từ bỏ.”

Độ cong trên khóe miệng Lâm Duyên hơi hơi cứng lại.

Cảnh Nguyên Châu vẫn nhìn hắn như cũ, đuôi lông mày hơi nhếch: “Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy huấn luyện viên Lâm cực kỳ hiểu biết loại tâm lý này?”

Trong xe nháy mắt yên tĩnh lại.

Ánh mắt Lâm Duyên mơ hồ lung lay một chút, một lát sau, hắn lại cười khẽ ra tiếng: “Xem ra buổi diễn thuyết của tôi rất thành công đúng không? Cảm ơn Titans đã tán thành kỹ thuật diễn của tôi.”

Cảnh Nguyên Châu cùng hắn đối mắt nhìn nhau một lát, cuối cùng hơi rũ mắt, thu lại tầm mắt nói: “Không cần khách khí.”