Chương 4 (1)
Luân Đôn, tổng bộ Kỵ sĩ đoàn, Gerald bước lên thánh đường trên đỉnh tháp lâu ngày không tới, đây là điểm cao nhất khu kiến trúc này, có thể nhìn không sót cảnh vật gần đó. Càng cao càng dễ cảm thấy gió mạnh, đáng tiếc cảnh ngắm trên tháp không hùng vĩ bằng núi Athos, cũng không tự do được như chỗ đó.
Nhìn xa về hướng nội thành Luân Đôn, ước đoán vị trí hiện giờ của người nào đó. Người nọ rất lặng lẽ, làm việc lại âm thầm, hơn nữa kiêng dè nhân tố Kỵ sĩ đoàn, cho nên khả năng hắn trốn trong biệt thự của Kelly Telsen ở gần quảng trường Eaton là rất lớn.
"Ngàn vạn lần phải ngoan ngoãn, đừng để tôi nhận lệnh phải truy bắt em từ cấp trên..." Nhỏ giọng, muốn mượn gió ở đỉnh tháp truyền lời căn dặn này tới tai người nọ.
Tiếng bước chân vọng đến từ cầu thang xoắn ốc phía sau, Gerald từ nhịp chân đoán ra ai tới, lại giả vờ không nghe thấy được.
"Còn chưa quen chỗ đông người sao?" Martina ở phía sau y trêu ghẹo hỏi.
"Có lẽ." Gerald không quay đầu lại, vẫn nhìn hướng nội thành, đáp không tập trung. "Mật độ dân số lý tưởng nhất trong lòng tôi là hai người một không gian, không gian này có thể là một biệt thự nhỏ, hay trên hồ nước biếc..."
Cái gọi là "hai người" đương nhiên đại diện cho Myron cùng mình, y luôn tưởng tượng thấy mình cùng người yêu tóc bạc dạo chơi trong vườn hồng, không cần lo lắng lập trường đối địch hai bên, chỉ cần là bạn, làm gì cũng tốt. Phía sau lại lặng im, bầu không khí tràn đầy kỳ diệu, Gerald lúc này mới phát giác lời mình nói sẽ làm cô gái sau lưng hiểu lầm.
Martina quả thực hiểu lầm, lời ngầm tỏ tiếng lòng của Kỵ sĩ Bầu trời, có lẽ tới quá đột ngột, cô nhất thời cũng không biết phải làm sao trả lời, Gerald ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác để xua tan không khí lúng túng.
"Đúng rồi, cám ơn tiểu thuyết của cô, tiếc là tôi chưa đọc được bao nhiêu liền quyết định xuống núi." Cố ý không đề cập tới chuyện táo.
"Không cần khách sáo! Hôm kia nhìn thấy anh bước vào Kỵ sĩ đoàn, tinh thần bề ngoài vẫn như hồi trước, chúng tôi mới biết bị Victor lừa, ngài ấy nói lúc đến núi Athos thăm anh, tưởng rằng đυ.ng phải người Cro-Magnon."
Gerald cười gượng, Victor chính là nói thật, nếu người yêu y không bất ngờ đến thăm, y quả thực tính mang danh người rừng tiếp tục qua ngày ở trên núi, không thèm lo bề ngoài có tinh thần hay không.
Martina dù sao cũng là phụ nữ, sẽ đặc biệt chú ý ăn mặc, cô nhìn kỹ quân phục, tán thưởng. "Vẫn là đồ kỵ sĩ thích hợp với anh."
Vì uy nghi và để thuận tiện hành động, các Thần ngự Kỵ sĩ có quân phục chính quy, đặc sắc vì áo khoác ngắn nhạt màu với thánh giá bạc cài trước cổ, đai lưng, cổ tay áo và găng tay đều trang trí chữ thập màu đỏ, biểu hiện họ được ân điển của Chúa, bất cứ lúc nào cũng hy sinh hiến dâng nhiệt tình cho Chúa.
Gerald nhìn bản thân, mấy ngày nay vẫn bận bịu chuyện trình diện, phải đến yết kiến Giám sát trưởng, Quân đoàn trưởng, Mục sư trưởng và Đại đoàn trưởng, cho nên y thay trang phục chính quy, để tránh mất đi hình tượng.
"Đồng phục nhắc nhở tôi, ngày nhàn hạ đã đi xa, kế tiếp chính là chiến đấu vĩnh viễn vô thời hạn." Cười cười tự giễu, lại hỏi. "Tôi trở về mấy ngày rồi cũng chưa thấy thầy, văn phòng cũng không có ai, thầy ấy đi đâu vậy?"
"Anh không biết sao? À, cũng đúng, anh vừa mới trở lại vị trí cũ..." Martina đương nhiên cũng thoải mái đáp. "Anh biết chuyện Appleton Irons trốn khỏi ngục giam Bạch hội chưa? Bạch hội xuất động tất cả phù thủy truy đuổi, sau khi trở về từ núi Athos, Victor cũng tham gia hàng ngũ đuổi bắt."
"Thầy ấy quả thực có đề cập tới chuyện này." Gerald có thể tưởng tượng được. "Appleton Irons tương đối gian xảo, dù là cao thủ, muốn bắt hắn cũng phải tốn rất nhiều tâm sức."
"Anh hiện tại trở về đúng lúc, có thể giúp đỡ tôi làm nhiệm vụ cấp một... Hy vọng dũng khí cùng sự gan dạ sáng suốt của anh còn nhớ theo về từ núi Athos."
Gerald vỗ vỗ vũ khí bên hông. "Cứ quăng cho tôi nhiệm vụ gian nan nguy hiểm nhất, để tôi chứng minh Thương thiên kiếm vĩnh viễn không rỉ sét."
Martina cười nói. "Anh ở Luân Đôn xem như gương mặt mới, phái anh ra ngoài cực kỳ thích hợp."
Cô lại nói như vậy, là vì trong quá khứ, Gerald chủ yếu phụ trách nghiệp vụ nơi khác, trường kỳ ở Bắc Âu, hồi hương Anh quốc chỉ chấp hành một nhiệm vụ, năm năm kế tiếp thì ngó biển Aegean qua ngày, huyết tộc Luân Đôn xa lạ với tướng mạo y.
Gerald bị gợi lên lòng hiếu kỳ, hỏi tới. "Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?"
"Tham gia vũ hội." Người đẹp cười gian trá. "Danh nhân trí thức cùng quý tộc tập trung một chỗ, ma quỷ khoác da người tổ chức vũ hội hóa trang, dưới tình trạng che đậy gương mặt thật, bất cẩn một chút sẽ bị hút hồn. Nhiệm vụ khó khăn gian khổ như vậy bỏ anh còn ai nữa?"
Tim khẽ động, Gerald hỏi. "Huyết tộc?"
Martina cảm thấy kinh ngạc, Gerald lại có thể liền một cái đoán trúng. "Đúng! Tin tức đáng tin truyền đến, Appleton Irons lưu vong truyền lời thông qua tinh linh bóng tối, muốn tìm kiếm gia tộc Telsen che chở. Để che đậy mắt người, có thể sẽ thừa dịp lẫn vào ngay lúc gia tộc Telsen tổ chức vũ hội hóa trang, tránh cho Bạch hội và Kỵ sĩ đoàn chú ý."
"Là muốn chúng ta vào vũ hội bắt người?"
"Chỉ cần có thể xác nhận đối phương chính là phù thủy đen lưu vong, anh muốn đương trường gϊếŧ đối phương cũng được. Nhưng nếu không thể chứng thực thân phận, tôi nhắc nhở anh trước, huyết tộc đối với Kỵ sĩ đoàn oán hận chất chứa quá sâu, một lý do tùy tiện cũng có thể khai chiến hai bên." Đây cũng không phải bắn tiếng đe doạ, mà là kết quả tất nhiên do hận cũ tích lũy mấy trăm năm.
Gerald cũng hiểu tính nghiêm trọng, cười một tiếng, hỏi. "Cho nên chỉ có thể lén đến thu thập chứng cứ? Được rồi! Tôi rất muốn biết, huyết tộc lúc này vì lý do gì tổ chức vũ hội xa hoa?"
"Trong bốn anh em gia tộc Telsen, đứa út Myron đã bị anh... Muốn quản lý một gia tộc lớn như thế cũng không dễ, cho nên họ phải đón họ hàng xa ở Ru-ma-ni tiến vào gia tộc Telsen, vũ hội chính là một điển lễ thăng cấp 'tân sinh' thành 'phụ giả'."
Tay Gerald ấn ngực, cúi đầu hành lễ với nữ kỵ sĩ, mỉm cười. "Rất vinh hạnh tiếp nhận nhiệm vụ này, đúng, vạn phần vinh hạnh." Vạn phần vinh hạnh, vô cùng quang vinh, y đã biết vị 'phụ giả' đến từ Ru-ma-ni kia là ai.
Mới vào đêm, nhà Kelly Telsen đèn đóm sáng trưng, xe limousine tấp nập vào cổng đậu bên đường xe chạy, nam nữ trí thức mặc lễ phục tối tân của mùa, lấy tư thế tao nhã xuống xe, trên mặt mang mặt nạ vũ hội hoá trang xinh đẹp.
Quang cảnh không có gì khác biệt với dạ tiệc tỷ phú tổ chức, vài chỗ bất đồng thật sự phải bới ra chỉ có thể là tỉ lệ khách đẹp hơi cao, dù bị mặt nạ che nửa khuôn mặt, vẫn có thể nhìn ra họ đều có tướng mạo điên đảo chúng sinh, bước chân lại dị thường mềm mại, chạm đất cơ hồ im tiếng.
Đương nhiên, chủ nhân bữa tiệc là huyết tộc, hơn nữa mục đích của bữa tiệc là chiếu cáo cho huyết tộc huyết luân mới được đưa vào hoàng tộc, khách mời đương nhiên đại bộ phận là huyết tộc, đây là chuyện dĩ nhiên.
Còn huyết tộc, thế nhân đều kể rằng họ là một chủng tộc chỉ có thể sống trong bóng tối, lời đồn buồn cười này bất quá là ngộ nhận. Trên thực tế, da huyết tộc yếu ớt, quả thực ghét phơi nắng, mà chiếu nắng vào sẽ tan thành tro bụi chỉ là phép ẩn dụ, ám chỉ họ không thể đối kháng ánh sáng, là bộ tộc ma quỷ âm u.
Tất cả những thứ này đều là lý do được quang minh chính đại hóa, mà đoàn thể tự xưng là chính nghĩa dùng để truy gϊếŧ phe đối lập, vì thế, khuếch trương tội ác huyết tộc mới có thể mượn sức nhân loại diệt trừ cái gọi là "ác ma". Chiến tranh nghiêng về một phía khiến số lượng huyết tộc giảm xuống cấp tốc, cuối cùng đành phải hoảng loạn lẫn vào xã hội nhân loại tự bảo vệ mình.
Cuộc sống sẽ biến đổi, Vampire học được thích ứng, họ lẫn vào trong đám đồ ăn, chẳng những chiếm được thời gian cùng không gian nghỉ xả hơi, vẻ ngoài tuyệt mỹ ngày trước dùng để mê hoặc hút máu nhân loại càng khiến họ nhanh chóng tích luỹ nhân duyên, nắm giữ thời cơ tiếp cận người cầm quyền, địa vị cùng của cải tiện tay mà vào.
Danh hiệu quý tộc và tài sản hàng tỉ của gia tộc Telsen chính là tới như vậy, chính vì sống lâu bất tử, càng phải tích lũy tiền tài cho thời gian vô hạn, như thế mới có thể bảo đảm ngày qua dễ chịu.
Vội vàng từ taxi xuống, từ đường đối diện đi đến biệt thự, Gerald Winter ngửa đầu nhìn kiến trúc sáu tầng trị giá ngoài ba mươi triệu bảng Anh, nghĩ gì đó.
"Đừng ngẩn người!" Martina thúc khủy tay y. "Thu hồi sát khí trên mặt nạ, nhớ đó, thân phận hai người chúng ta là phù thủy đại diện của Thánh Ma bạch hội, đến để tỏ ý chúc mừng thành viên mới Ernest Myron Telsen của gia tộc Telsen, cho nên giả giống phù thủy một chút!"
"Phù thủy hẳn là nên ăn mặc kỳ quái hơn một chút, phải mang mắt kính, mặc áo chùng phù thủy, đội nón cao nhọn, đũa phép càng không thể thiếu, chẳng hạn như cậu em Harry ai ai nghe cũng biết." Gerald không cho là đúng.
"Có lẽ tôi đoán được ở trên núi anh còn xem thêm tiểu thuyết gì." Martina cẩn thận nhìn xung quanh. "Ngài tổng quản của chúng ta bố trí rất nhiều tai mắt ở xung quanh, họ phụ trách khu ngoài, chúng ta ở bên trong, mục tiêu là phù thủy đen, nhớ đấy!"
Để binh sĩ trong Kỵ sĩ đoàn đảm nhận nhiệm vụ theo dõi biệt thự Vampire? Gerald âm thầm thở dài, xem ra Kỵ sĩ đoàn thật sự thiếu người, người gia tộc Telsen cũng không tê liệt đến độ không biết gì về những kẻ bên ngoài.
"Quên đi, mọi thứ đều là Thượng đế an bài."
Trả lời qua loa, lại vô ý nhìn cách ăn mặc của hai người, hiếm khi thấy Martina mặc áo dạ hội màu đỏ không vai bó sát người, dưới quần vớ lưới đen là một đôi giày cao gót, chừng ba inch, mức độ xinh đẹp không thể kém mỹ nữ huyết tộc.
Còn chính y, chính là lấy bộ áo măng tô nhét dưới đáy hòm ra, cổ lật cao hình tam giác ngược, quần da bó sát người thêm giày da đen phối hợp trên tầm vóc nam tính mạnh mẽ hoàn mỹ của mình, thật sự hấp dẫn không ít mỹ nữ huyết tộc liên tiếp quay đầu nhìn lại.
Qua đường, Gerald nhịn không được chọc Martina.
"Nếu cô thường xuyên ăn mặc như vậy, số lần đánh nhau của Kyle cùng Taylor còn có thể tăng thêm..."
"... Miệng Victor ghê gớm thật. Tôi không phản đối quen biết người khác, nhưng đồ đần nông nỗi lại là thứ từ chối tới lui." Martina lắc đầu, lại nhìn đông nhìn tây trên người Gerald, cuối cùng nói. "Nếu đối tượng đẹp trai thông minh như anh, tôi sẽ đáp ứng."
Ám chỉ như vậy quá rõ ràng, Gerald lại thông minh mà giả ngốc.
"Tôi hoài nghi cô mưu tính sâu xa, cố ý mượn cái này làm tôi bị năm vị đồng chí khác ám sát, trừng phạt tôi làm biếng năm năm qua." Vươn tay làm động tác đầu hàng. "Tha cho tôi đi, tôi vẫn còn muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai."
Martina trầm lặng trong chốc lát, lập tức kéo cánh tay y, lấy giọng điệu không quan tâm nói. "Ít nhất đêm nay tôi là bạn gái anh, hãy quý trọng đêm nay."
"Dạ, dạ, phu nhân nói cái gì cũng là đúng hết!" Gerald qua loa có lệ.
Cùng Martina hướng tới phòng bảo vệ ở cửa biệt thự, theo thường lệ, trên thiệp mời có ghi chú rõ thân phận người tới, bảo vệ thẩm tra đối chiếu không có sai lầm rồi cho đi, hai người bởi vậy đi thông đến tiền sảnh bên trong, màn cửa cuối cùng có người hầu khác nghênh đón.
Qua cửa cuối chính là phòng lớn chuyên dùng để tổ chức đám tiệc, thiết kế rộng rãi kiểu nhà hát châu Âu, khiến người ta ở trong đó bất giác cảm thấy mình nhỏ bé, trên mặt tường xung quanh có treo tranh tường tinh xảo, khoảng gián cách có cột đá khắc hoa chạm rỗng mạ vàng dựng thẳng, khắp nơi xa hoa cao ngạo thanh lịch, đều thể hiện khí thế và tài lực của gia tộc Telsen.
Gerald vừa tiến vào liền bị đủ mùi hương vồ tới, các vị khách thơm hương nâng ly rượu pha lê tụ nhóm nói chuyện với nhau, trên sân khấu phía trước phòng tiệc, dàn nhạc cỡ nhỏ đang diễn tấu khúc nhạc nhẹ nhàng, tôn lên tiếng nói chuyện râm ran.
Gerald xoa xoa mũi, nhịn xuống cảm giác muốn hắt xì, phàn nàn. "Thật tốt, nước hoa họ sử dụng là lấy máu tươi làm cơ sở, tiền tài làm dư vị, đúng chuẩn thành thị u tối, tôi cảm thấy mình cũng cao quý lên."
Martina lấy hai ly sâm banh trên khay bồi bàn cầm đi qua, đưa một ly cho Gerald, nhẹ giọng nói. "Thu hồi luận điệu pha chế nước hoa không chút cảm tính của anh đi, trừ khi anh muốn cho người khác thấy hai ta không bình thường, sau đó chém ra một cái đường máu mà chạy trốn."
Gerald lúc này đương nhiên không có ý muốn chiến đấu, uống rượu không tập trung, ôm vai Martina tùy tiện đi lòng vòng. Đèn treo pha lê hoa lệ trên trần nhà hình vòm khúc xạ ra ánh sáng khoa trương, qua lại trong đám người mang mặt nạ, dù đối với thành viên huyết tộc đã quen biết, vẫn rất khó nhận ra ai là ai.
Lúc này, một thanh niên tóc bạc từ mấy mét bên phải phía trước vội vàng lướt qua, Gerald bất giác dừng bước, vì tóc bạc là đặc trưng của người dòng họ Telsen, ánh mắt y đuổi theo tấm lưng kia, căn cứ tỉ lệ khung xương, độ sáng tóc bạc tính ra, không phải người kia. Nói không thất vọng là gạt người, dù sao y cũng là ôm hy vọng có thể nhìn thấy người nọ mà đến.
Martina lưu tâm hỏi. "Kẻ khả nghi?"
"Muốn nói khả nghi, trong đây ai cũng khả nghi, bất quá..." Dùng ly rượu nhẹ chỉ một hướng nào đó, nói. "Tôi cho rằng người đàn ông tóc đỏ mang mặt nạ dã thú kia là thần tộc Tuatha Dé Danann ở Ireland. Còn cô bé mặc váy voan xanh lá phía sau cô, cái cánh sau lưng chắc chắn là thật..."
Martina liếc trộm ra sau, đáp. "Nữ hoàng mùa đông giới yêu tinh cũng nhận được thiệp mời, đó hẳn là con gái bà ta. Tộc Telsen quả nhiên lợi hại, có thể níu kéo được nữ hoàng mùa đông tính tình tệ số một... Hả, anh ta cũng đến!"
Ánh mắt cô sáng quắc, nhìn một người đàn ông tóc vàng ăn mặc thời thượng, chỉ dùng mặt nạ che khuất nửa bên mặt, dường như không quan tâm sẽ bị nhận ra.
"Ai vậy?" Gerald tò mò hỏi.
"Ngôi sao được xưng là nam diễn viên gợi cảm nhất thế giới, bởi mọi động tác vai chính anh ta diễn đều rất xuất sắc, sức hấp dẫn của huyết tộc quả nhiên vô biên vô hạn." Dù mê điện ảnh, Martina vẫn tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, thêm mấy câu. "Phim anh ta đóng vai chính làm đẹp quá mức cho Vampire, có thể khiến thanh thiếu niên bắt chước hành vi không tốt, chúng ta nên gửi công hàm đến Thánh Ma bạch hội, để cho bọn họ cẩn thận chú ý việc này..."
"Tại sao tôi lại cảm thấy cô thật ra là muốn tìm anh ta xin chữ ký?"
Cô gái bị nói trúng tim đen tức giận nhắc nhở. "Chuyên tâm vào nhiệm vụ, ngài Gerald Winter."
"Phải nói lại, phu nhân yêu dấu của tôi, cô không nhận thấy dáng người của kỵ sĩ bảo vệ công chúa mùa đông có chút quen mắt?"
Martina chuyển qua chằm chằm nhìn kỵ sĩ đi theo bên cạnh công chúa mùa đông. Đó là một kẻ dáng người cường tráng, áo giáp màu xám truyền đến vị sắt nồng đậm, giáo dài trên tay phát ra hào quang tử vong dưới đèn pha lê, áo giáp phủ kín toàn thân thành công che giấu gương mặt gã, cấp cho người không gian tưởng tượng vô biên vô hạn.
Trong đầu hai người đồng thời cấp tốc lướt qua tất cả tư liệu nam giới trưởng thành trong dị tộc, không ai phù hợp với vị kỵ sĩ kia.
Gerald vỗ bả vai Martina, nói. "Lúc này nên phái người đẹp ra trận. Dùng sức quyến rũ của cô chinh phục kỵ sĩ mùa đông, tra xem hắn có phải nguy cơ tiềm tàng làm hại nhân loại hay không."
Martina mỉm cười, kỵ sĩ cô thật sự muốn chinh phục chỉ có một vị trước mắt, bất quá lấy đại cục làm trọng, gật đầu đang muốn đi đến chỗ kỵ sĩ mùa đông, ánh đèn trong phòng đột nhiên tối xuống, tiếng nhạc nhẹ nhàng cũng dừng lại bất ngờ, đèn chiếu tập trung lên sân khấu, mọi người ngưng nói chuyện, toàn bộ quay đầu nhìn mấy người đột ngột xuất hiện phía trên.
Ba thanh niên trẻ tuổi mặc ba bộ âu phục đen cùng kiểu dáng, áo ghi lê đoan chính thể hiện sự uy nghi và trang trọng của chủ nhân bữa tiệc, áo choàng tây trang cố ý không cài nút lại ám chỉ tính phóng khoáng ngổ ngược bên trong ba người này, nút tay áo và kim cà-vạt pha lê lóe sáng như sao, nhưng sáng nhất lại là mái tóc bạc di truyền từ gia tộc cổ xưa của ba người, còn chói mắt hơn cả ánh sao.
"Vừa ra sân khấu liền không giống bình thường, quả nhiên là gia tộc Telsen." Martina thấp giọng tán thưởng.
"Đúng vậy." Gerald phụ họa, nhận ra thanh niên tóc dài đứng bên trái là Kelly Telsen, lại căn cứ tư liệu huyết tộc từng xem qua, tóc gợn sóng hỗn loạn chính là Ryan đứng thứ hai, còn vị bên phải kia, tóc ngắn chỉnh tề, ngay cả khóe miệng cũng mím rất chặt, là anh cả Blake.
Tựa như siêu sao, mặt nạ cánh dơi không che được dung mạo tuấn tú của họ, hiếm khi thấy anh em Telsen đồng thời xuất hiện, vì em út họ chân thành yêu thương, bỏ lại công việc bận rộn quấn thân mà tề tụ đông đủ, cấp cho em út danh phận mới nhất, như thế mới có thể kế thừa quyền lợi và nghĩa vụ của gia tộc Telsen, đây bao gồm một lượng lớn trách nhiệm cùng vô số của cải kế thừa.
Thân là anh cả, Blake tay cầm micro, lấy một loại âm nam trầm thấp chững chạc mê hoặc lòng người để mở đầu.
"Các quý cô quý ngài từ các hoàng tộc và các thế giới đến đây dự lễ, tôi xin thay mặt gia tộc Telsen biểu đạt ý cảm ơn. Như đã nói trên thiệp mời, việc này đã được các 'trưởng lão' công nhận, gia tộc Telsen hôm nay nghênh đón 'tân sinh' tiến vào hàng ngũ 'phụ giả'."
Các vị khách bên dưới lúc này thì thào nói nhỏ, có người nói kẻ may mắn được anh em Telsen ưu ái đến từ nhánh huyết mạch Telsen ở Ru-ma-ni, huyết thống gần, cũng có tóc màu bạc, tiến vào gia tộc Luân Đôn là chuyện đương nhiên.
Trong đó chỉ có mấy vị trưởng lão biết, người mới bất quá chính là người cũ, giống như mặt trăng cứ ba mươi ngày tử vong một lần, sau khi trải qua ngày mồng một vắng lặng, lại ló ra thành trăng non, tử vong bất quá là giả dối.
Gerald cũng biết chân tướng, nhưng xem đi, thề với danh Chúa, y tuyệt đối sẽ không nói ra bí mật này.
Blake tiếp tục nói. "Cậu ấy quan hệ mật thiết với anh em chúng tôi, đến từ nhánh huyết mạch cổ xưa nhất Ru-ma-ni, con trai người anh em họ Yerke Robert Telsen của Ám Đế cha tôi, các trưởng lão hoàng tộc đều đồng ý cho phép cậu ấy kế thừa tất cả danh phận cùng di sản của Myron Telsen bất hạnh qua đời năm năm trước, hôm nay xin mời mọi người làm chứng."
Lúc tên Myron Telsen được nhắc đến, bên dưới dâng lên càng nhiều tiếng thì thầm hơn, phần lớn là mắng Thần ngự Kỵ sĩ đoàn, tất cả mọi người đều đã nghe qua chuyện Myron đáng thương bị Thương thiên kiếm đoạt lấy tính mạng.
"Sau khi đứa trẻ Myron kia chết, ba anh em Telsen có năm năm không tổ chức tiệc tùng, ngay cả khi tử tước Bucce cưới cô dâu, họ cũng khéo léo từ chối tham dự, chỉ phái người đến tặng quà mừng..." Một quý phu nhân lấy quạt lông vũ che mặt, không biết tới gần khi nào, nhỏ giọng nói cho Gerald nghe.
Gerald lịch sự đáp. "Đó chứng tỏ anh em tình thâm."
Một phu nhân khác cũng xen vào nói. "Hy vọng đứa trẻ mới tới có thể an ủi bi thương tang em của họ, giới xã giao Luân Đôn thiếu mất họ càng thêm chán nản. Hừ, Kỵ sĩ Bầu trời đáng ghét kia, tôi nguyền rủa hắn chết không có chỗ chôn thây!"
"Đúng, đúng, hắn đáng chết!" Gerald đáp có lệ, làm Martina phì cười một tiếng, lập tức che miệng lại.
Lúc nói mấy câu đó, trên sân khấu lại thêm một người, quần áo đồng dạng với ba anh em Telsen, thân hình xinh đẹp phát ra phong thái quý tộc tao nhã tự tin, tóc bạc dài tới thắt lưng như thác chảy. Dù mang mặt nạ cánh dơi giống ba anh em kia, lại có khí chất thanh sạch bất đồng.
Đúng, người này! Mắt Gerald sáng rực lên! Nam giới đắm chìm trong tình yêu chính là như vậy, vừa thấy người ngưỡng mộ trong lòng, linh hồn đương trường nhảy nhót, cũng muốn cất lên giọng ca vàng.
Myron đi đến giữa sân khấu, ánh đèn mãnh liệt, hắn hơi nghiêng đầu tránh ánh sáng chói mắt kia. Ba anh trai lúc này vây người ở chính giữa, Blake dẫn đầu hôn má hắn chào hỏi, tiếp theo là Ryan và Kelly hôn, tay nắm lấy em trai cũng không thả ra, họ yêu thương người này đến bao nhiêu có thể nhìn một cái là thấy.
Blake ở trên đài lại nói. "Để tưởng niệm người đã mất, chúng tôi đã cầu người thừa kế tên em trai. Quý cô quý ngài, Ernest Myron Telsen hôm nay chính thức trở thành một phần tử của gia tộc Telsen tôi, lưng đeo danh dự gia tộc Telsen, tuyên thệ giữ gìn thanh danh gia tộc."
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, mấy người bên cạnh Gerald bắt đầu phỏng đoán.
"Người này rất giống à...."
"Giống ai?"
"Myron Telsen nguyên bản.... Dù mang mặt nạ, nhưng..."
"Không chừng...." Người nói cố ý hạ giọng. "Không chết..."
Lời vừa nói ra, không ai hỏi tiếp, huyết tộc có phép tắc bất thành văn của huyết tộc, giả chết là một thủ đoạn sinh tồn ở thế gian, thấy kỳ không lạ.
Martina nghe xong lại cười, nhỏ giọng nói với Gerald. "Có chết hay không, trong lòng anh rõ ràng nhất, phải không?"
"Đúng, trong lòng tôi hiểu rõ." Gerald đáp, si ngốc nhìn người trên đài.
Blake giao micro cho Myron, muốn hắn cũng nói mấy câu với mọi người. Myron nghe lời tiếp nhận, hắn trời sinh trầm tính, thật sự không giỏi đối mặt với tình cảnh này, im lặng một lát mới mở miệng.
"Tôi lấy tên Ernest Myron Telsen thề, tuyệt đối không làm ra chuyện hủy hoại vinh quang gia tộc, cống hiến tận lực cho các anh trai, một lòng dứt khoát."
Lại là liên tục vỗ tay, trên đài, các người hầu đưa tới rượu nho đỏ, bốn người mỗi người lấy một ly, nâng chén về phía dưới sân khấu.
"Lấy rượu này thay máu, cám ơn các vị khách quý đã làm chứng." Blake nói. "Sau khi uống cạn ly này, kế tiếp mời các vị tận hứng vui chơi, chung vui với anh em tôi."
Mọi người uống rượu trong ly, bốn anh em trên đài cúi đầu chuyển lời một lúc, lập tức tách ra xuống chào hỏi các vị khách.
Gerald có xúc động muốn chạy đến bên cạnh Myron, bất quá Kelly kè kè bám dính, dẫn em trai vào trong đám người, Gerald cũng chỉ đành từ bỏ.
Vũ hội chính là một chuyện như vậy, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, mọi người tìm bạn tùy ý nhảy, nhưng khiêu vũ không phải mục đích của Martina và Gerald, hai người họ chia ra tùy tiện đi dạo, chủ yếu vẫn theo dõi anh em Telsen và một nhân vật khác trong phòng.