Chương 3 (1)
Sau khi tiễn thầy đi, Gerald ngồi ở cửa nhà gỗ, vô cùng buồn chán cầm rìu bị thầy làm hư nhìn đông nhìn tây, thở dài thở ngắn.
"Rìu này mình cũng đã dùng năm năm, biết đi đâu đổi cái mới? Xem ra thầy ác độc hạ quyết tâm ép mình về..."
Tiện tay ném rìu qua một bên, lại cầm táo gặm, nhớ tới chuyện thầy nói.
"Đánh nhau vì Martina hẳn là Kyle cùng Taylor, họ tính tình nóng nảy, lại cùng thích một cô gái xinh đẹp, liền giống như nai sừng tấm, phải đánh nhau mới có thể có được nai cái..." Lắc đầu. "Mình đương nhiên biết Martina có cảm tình với mình, đáng tiếc, đáng tiếc."
Đáng tiếc, hoa trên thế gian ngàn xinh vạn đẹp, y chỉ một lòng hướng về bông hồng lam nào đó, mà bông hồng lam vẫn còn đang ngủ, khóa màu sắc lạnh nhất trên bản màu bên dưới mi mắt mỏng mảnh.
"Khi nào có thể gặp lại em đây?" Gerald lại lấy đồng hồ bỏ túi ra, nhớ tới người vẫn còn ở chính giữa hồ Tinh Linh, nhẹ hỏi. "Có thể mơ thấy tôi không? Nếu không, tôi sẽ rất đau lòng, tôi chính là mỗi ngày đều mộng thấy em..."
Luôn mơ thấy hắn trong vườn hoa hồng, vừa phẫn nộ vừa hờn dỗi, tốt hơn nhiều so với bộ dạng cứng nhắc lạnh băng trong hình, nếu có thể, y liền muốn trở lại hồ Tinh Linh, phá hủy tường che hoa hồng mình tự tay xây dựng, nhìn lại hắn một cái...
Không, lắc đầu, lỗ mãng như vậy chắc chắn sẽ đánh thức người đẹp ngủ say, nếu để Thần ngự Kỵ sĩ đoàn biết Myron thật sự chưa chết, Myron sẽ gặp vận mệnh giống như tộc trưởng huyết tộc Ám Đế.
Cho nên, sắp xếp như vậy đối với Myron mới là tốt nhất, tất cả đều chờ vật đổi sao dời, đúng, ít nhất thêm năm năm, mười năm...
Hoặc một trăm năm, năm trăm năm, đến khi bản thân Gerald cũng chết đi.
Chỗ chôn xương cũng đã quyết định, chính là bên cạnh người mình yêu, y hy vọng mình đừng lên thiên đường sau khi chết đi, để linh hồn có thể nhắm mắt theo đuôi bên cạnh người yêu, mãi mãi vĩnh viễn bảo vệ hắn...
Lúc đang suy tưởng khi Vampire xinh đẹp tỉnh lại, phát giác bên cạnh có một bộ xương trắng cùng ngủ chung, rốt cuộc sẽ tức giận, sợ hãi hay thẳng thắn một cước giẫm nát mình, cuối đường nhỏ trước nhà lại xuất hiện một điểm đen, nhanh chóng di động hướng tới nơi này.
"Gần đây khách đến thăm cũng nhiều thêm chút..." Y lẩm bẩm.
Giả vờ không chú ý có người tiếp cận, Gerald tiếp tục gặm táo, chỉ lấy khóe mắt nhìn động tĩnh người tới.
Hóa ra là một tu sĩ đồ đen, đen là sắc thái đặc thù biểu hiện thể xác và tinh thần đều hiến dâng cho Chúa, nhưng tu sĩ này có một loại tao nhã cấm dục. Hắn cẩn thận bước đi, dung mạo đều bị mũ trùm đầu che phủ, không nhìn ra vẻ mặt của hắn, ngón tay trắng xanh kích động vô tình hữu ý lần tràng hạt hoa hồng, lộ ra vẻ nóng lòng sốt ruột.
Người kỳ quái, Gerald với cái này cũng khỏi giả bộ không chú ý, hào phóng nhìn áo choàng đối phương bay bay, mang lên nét chuyển động hoa lệ.
Nói như thế nào đây? Bất đồng với dáng đi cứng nhắc của tu sĩ, người này quá mức nhẹ nhàng.
Phần lớn con người đi đường đều có tư thái riêng, phối hợp trên dáng người bất đồng, bước chân ngắn dài, biên độ đánh tay vân vân, trở thành dấu hiệu đặc biệt độc nhất vô nhị của mỗi người. Từ cái nhìn đầu tiên, Gerald đã cảm thấy tư thế bước đi của người này đẹp lòng vui mắt, tựa như...
Huyết tộc?
Chẳng lẽ Kelly Telsen rốt cuộc từ bỏ thuê mướn sát thủ nhân loại, lúc này phái Vampire thật sự đến thực thi ám sát?
Vui sướиɠ đến táo cũng không gặm, ném xuống làm bạn với rìu hư, Gerald đứng lên, hai tay đan nắm hăng hái bừng bừng, khớp ngón tay dùng sức bóp đến kêu rắc rắc.
"Cuối cùng niềm vui cũng đến... Ai, hy vọng sát thủ này sẽ không làm mình thất vọng, có thể khiến mình tốn nhiều tâm sức ứng phó..."
Tu sĩ khom lưng, nhìn như vô cùng khiêm tốn, lúc đi đến cách Gerald ước chừng năm sáu bước, dừng lại.
"Chào buổi chiều." Gerald nhếch môi cười chào hỏi. "Tôi là Gerald Winter... Tôi ở đây năm năm chưa từng thấy ngài.... A, ngài là anh em tu sĩ mới tới!"
Tu sĩ hơi gật đầu, độ cong lay động khá nhỏ, có thể cho rằng động tác thân thiện như vậy bất quá là ảo giác, hắn lập tức đi về trước, bước chân lần này dài hơn một chút, phảng phất như nóng lòng kéo gần khoảng cách hai người.
Gerald cười ha hả, lại hỏi. "Ngài là tới từ tu viện Vatopediou hay Chilandariou? Tôi tuy không phải tu sĩ, nhưng cũng coi như người phục vụ Chúa..."
Còn chưa nói xong, móng tay trên áo tu đen đột ngột dài sắc cấp tốc, trở thành móng vuốt tính công kích rất mạnh, vuốt nhắm thẳng ngực Gerald đâm tới, thân thể Gerald nghiêng qua, thoải mái né tránh.
"A, tôi thích cách chào hỏi của ngài." Trào phúng nói. "Thực sự lễ phép."
Tu sĩ một chiêu không trúng, lấy thế sấm chớp quay đầu lại rạch tới cổ đối phương, muốn cắt động mạch cổ Gerald, bất quá kinh nghiệm đối địch của người nọ phong phú, sớm đã đoán được kẻ địch sẽ tấn công như vậy, ưu mỹ nghiêng đầu ra sau, móng vuốt sắc bén như dao sượt qua chỉ cách da một chút, cánh tay không kịp thu về phòng ngự liền bị bắt lấy.
Gerald ngả ngớn nói. "Ngài hẳn là 'tân sinh' huyết tộc, muốn diệt trừ tôi để thăng cấp, bất quá, tôi là một món quà rất xảo trá..."
Lại phỏng đoán như vậy, vì huyết tộc là lấy vai vế thế hệ mà phân cấp bậc. Các Vampire cấp 'tân sinh' chỉ vừa độc lập, lại không chút thành tích, cho nên chung quy hy vọng làm ra vài chuyện lớn tài giỏi khiến các 'trưởng lão' công nhận.
Tu sĩ dùng lực muốn giãy ra, hắn khí lực to lớn không chút liên quan với thân thể gầy yếu, kéo một cái như vậy, ngay cả Gerald cũng thiếu chút nữa không bắt được người.
"Thú vị!" Gerald kinh ngạc, liền muốn vén mũ trùm đầu của tu sĩ.
Tu sĩ cúi người tránh né, vuốt bên tay chưa bị chế ngự cào tới nửa người dưới đối phương, công kích này quá nhanh, Gerald thiếu chút nữa không tránh được, bị buộc phải lập tức buông người, để tránh chân bị thương nặng.
"Không phải 'tân sinh', là 'phụ giả' à... Làm trò chơi vui được một chút..."
Gerald khát khao chiến đấu thoả mãn với cái này, vì cấp 'phụ giả' có tuổi tác gần với 'trưởng lão' huyết tộc, cũng có năng lực tương đối, chiếm một phần nhỏ trong xã hội huyết tộc.
Tu sĩ một kích không trúng, hung độc tiếp tục tấn công Gerald, ra chiêu càng lúc càng ác liệt, tựa như người này đang mượn nó để trút hết tức giận, vuốt sắc phản xạ ra ánh kim nhàn nhạt trong nắng chiều chiếu nghiêng, cào bấu cũng cho thấy ý đồ muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Gerald trái lại thật sự bị buộc rút lui mấy bước, nhưng cũng nhìn ra kinh nghiệm đối địch của tu sĩ không đủ, một mực tấn công mạnh bạo sẽ chỉ hao phí thể lực vô ích, chờ ngấm mệt rồi rất dễ bị kẻ địch bắt lấy sơ hở phản công lại.
Thật đáng tiếc, khó có được đối thủ tốt.
"Tôi thật sự bắt đầu hiếu kỳ với ngài... Bộ dạng thế nào đây? Huyết tộc hẳn là tướng mạo cũng không tệ...." Gerald vừa lùi vừa nói. Tu sĩ nghe y nói như vậy, đương nhiên dao động một chút, hắn tấn công vô số lần cũng không thể làm Gerald bị thương, bản thân mình lại dễ kích động, nhịp thở hỗn loạn lên.
Gerald biết chơi cũng đủ rồi, không còn lui nữa, bước lên gần người, ngăn tay đối phương trước, tiếp theo một đấm đánh lên bụng đối phương, vì chỉ ôm tâm tính trêu đùa, cho nên một đấm này chỉ dùng ba phần sức lực, nhưng dù như thế, cũng làm hắn chịu chấn động không nhỏ.
"Ohhh!" Tu sĩ bị một đấm này đánh đến lảo đảo lui bước, ôm bụng trực tiếp thở dốc.
Đánh lui hắn cũng không làm Gerald thỏa mãn, đuổi qua, lần này trực tiếp xốc mũ trùm đầu lên, nháy mắt vải dệt thô ráp bị gạt bỏ, một mái tóc tung ra.
Màu bạc ánh trăng thuộc về đêm tối lấp lánh một góc núi Athos, thiếu vẻ chói chang màu vàng ánh nắng, lại nhiều thêm nét tao nhã cùng cô đọng, màu bạc là một sắc thái kỳ lạ hơn hẳn thông thường.
Gerald rành mạch biết, trong huyết tộc, tóc bạc là di truyền đặc trưng của gia tộc Telsen.
Tim giống như bị cái rìu dưới đất bổ trúng, mất đi công năng nên có, không còn đập nữa, không thể bơm, trong nháy mắt, Gerald ngay cả linh hồn cũng tan biến.
"Anh!"
Khuôn mặt thật hiện dưới ánh nắng quả thực kinh khủng, sát khí làm gương mặt tái nhợt vặn vẹo, đôi mắt lại bị nước đen loang nhiễm như đêm tối, hai cái răng nanh thật dài nổi lên phá hủy hình môi hoàn mỹ, cổ họng đang gầm gừ rêи ɾỉ, dã thú thuộc về bóng tối này dù trúng một đấm, vẫn luôn sẵn sàng săn bắt.
"Anh..." Gerald lại phun ra cùng một chữ, lúc này, ngay cả đầu lưỡi cũng cơ hồ phải đánh mất công năng nói chuyện.
Vampire cười hung tợn, thừa dịp Gerald ngẩn người nhào tới, móng vuốt đâm thật sâu vào đầu vai y, khiến y không thể trốn tránh, tiếp theo miệng mở ra, răng nanh lập tức hướng vào động mạch cổ có máu thơm ngọt, sắp cắn xuống.
"Đã quên máu của tôi đối với anh là độc dược rồi sao?" Gerald thì thào nhắc nhở.
Vampire cứng đờ, một khắc răng nhọn sắp cắn thủng cổ kẻ địch mới nhớ ra, đúng, các Thần ngự Kỵ sĩ đều đã tiêm huyết thanh đặc chế chống Vampire, nếu Vampire uống máu họ, sẽ mất đi năng lực hành động, khiến cho đối phương "ta cần ta cứ lấy".
Đáng ghét!
Vampire oán giận không ngừng, thu lại vuốt tay, nháy mắt bay hướng ra sau mấy mét, xoay người muốn chạy trốn, đi tìm mấy thứ vũ khí hữu dụng khác, chẳng hạn như súng tự động hay máy bắn lựu đạn chống xe tăng này nọ kia, giơ một cái làm nổ đầu Gerald.
Gerald sao cho hắn trốn? Bắt lấy sau cổ áo Vampire kéo lại, Vampire quay đầu giơ vuốt, muốn cắt đứt cánh tay đối phương, Gerald buông tay, Vampire nhân lúc này lại chạy về phía trước, mới chạy được mấy bước, liền bị quái vật to lớn phía sau vồ trúng, lực va đập làm hai người lăn mấy vòng trên đất, bụi đất đầy người.
Nguyên tấm lưng Vampire bị kỵ sĩ cao lớn ôm lấy, như cây khuynh diệp bị một con koala kềnh càng bám lên, căn bản hất ra không được.
"Buông ra!" Vampire kêu to, vặn vẹo eo muốn thoát thân.
Gerald không tha, dù người bị bắt chặt này lại lộ ra bộ mặt Vampire cuồng loạn, cũng vẫn là bông hồng y yêu quý nhất.
"Ngươi, ngươi đồ kỵ sĩ heo ghê tởm này! Nếu ngươi không thả, ta chắc chắn sẽ gϊếŧ ngươi, lấy tim ngươi ra cho chó hoang ăn, treo thi thể ngươi trên tháp đồng hồ Luân Đôn hong gió..."
Người mắng nóng nảy, cũng đã quên mình có danh hiệu quý tộc, một mạch học dân vô lại đầu đường xó chợ mà mắng.
Gerald lắc đầu. "Tôi đã nói miệng anh không nên dùng để mắng chửi, mà phải dùng để hôn, âu yếm, nói lời yêu trong ngực tình nhân...."
Thầm thì thân thiết, vì đến tấn công chính là người yêu y ngày đêm mong nhớ, mà sở dĩ Myron lại xuất hiện là vì hắn giấu Kelly một mình tiến đến muốn giáo huấn, không, phải là muốn gϊếŧ chết tên kỵ sĩ khốn nạn trước mắt, kẻ từng khinh bạc vô lễ với hắn, hơn nữa lấy đi di vật mẹ hắn.
Myron oán hận quay đầu trừng người phía sau, trong vành mắt hạt hạnh nổi lên gió lốc, nhưng Gerald không để ý tới vẻ hờn giận của hắn, cường lực trở đối phương lại, tìm môi hắn mυ"ŧ hôn.
Như cánh hoa hé ra trước nắng sớm, đôi môi mỏng mảnh rét lạnh yếu ớt, răng hơi lộ ra tuy đóng vai gai độc trên cành, lại không khơi được bất cứ đe dọa gì với kẻ lớn mật biểu lộ tình yêu.
"Wooh!" Không được hôn! Miệng Vampire bị đoạt đi công năng nói chuyện, chỉ có thể mở to mắt trừng giận.
Kỵ sĩ đói khát quá lâu rồi, y từng thề trước Chúa phải giữ thân mình thánh khiết, nhưng lúc này đáy lòng chỉ có một loại vui sướиɠ dâʍ ɭσạи người, trong ngực là rượu ngon y thèm muốn đã lâu, thân là thanh niên trai tráng mạnh khỏe bình thường, y còn có thể làm gì được chứ?
Biết rõ người này bị phân vào thân tộc ma quỷ, y cũng muốn cùng nhau sa đọa.
Cắn môi đối phương, một lần lại một lần, thỉnh thoảng dừng động tác lại, nhưng chỉ là vì một lần nữa bắt đầu cắn hôn, muốn mượn cái này xác định đối phương rõ ràng ở trong ngực mình, chứ không phải hồn ma như mộng ảo.
Cho đến khi cánh môi lạnh nhạt hiện lên huyết sắc, mới làm y cảm thấy chắc chắn đây là người thật.
"Là anh... Quả thật là anh...." Lời nhẹ khí nhạt trữ tình.
"Đúng.... Là ta... Thả, không được....."
Thừa dịp đối phương thỉnh thoảng nhả ra mới có thể thốt nên chữ vụn, Myron thật sự rất muốn cắn ngược lại mấy cái, nhưng sợ cắn rách đối phương, bởi vậy mà dính trúng máu kỵ sĩ mình ghét nhất, ngược lại làm bản thân trúng độc.
Gerald sao có thể thả? Hôn đối tượng mình thích là thiên tính của con người, mà môi cùng môi giao tiếp là lúc khoảng cách thân thể hai người gần sát nhất, cho nên, mãnh liệt dùng đầu lưỡi cạy mở răng tử thủ, múc uống hương ngọt giấu trong cánh môi hé nở, cương ngạnh ôm lấy đầu lưỡi đối phương cùng mình khiêu vũ.
Tình yêu, từ trước tới giờ chính là chuyện hai người, thiếu một không thể diễn, thêm một sẽ phân tranh.
Vampire cực lực muốn kháng cự, hắn với người này có ôm hận, cũng có một tia cảm kích trong lòng, nhưng hiện giờ hắn không muốn nhất, chính là để cơn ác mộng kia lặp lại.
Bị lừa dối, bị đùa giỡn trong tâm tư xảo trá và thân thể bị chiếm đoạt chính là ác mộng của hắn, cho nên hắn không muốn tới gần kẻ ngang ngược này, cũng không cần hai môi dây dưa cùng nối. Hắn và y, hai người hai phe đối lập, tới gần chính là một sai lầm.
Đẩy, hai tay dùng sức đẩy, thoát khỏi cơn tàn sát bừa bãi của y trên mặt mình.
"Cút... Ngươi cút ngay.... Chúa của ngươi sẽ không cho phép ngươi...." Sẽ không cho phép ngươi rời đường phản lối.
"Ân điển Chúa ban tặng tôi, là vận mệnh đã định sẽ cùng anh trầm luân, cho nên tới cuối cùng, Chúa sẽ tha thứ cho tôi!" Đáp tràn đầy tin tưởng.
Con heo ngạo mạn! Đây là đánh giá dành cho đối phương của Myron phẫn hận.
Gerald trấn an thân thể vặn vẹo bất an trong ngực, ai, bất quá chỉ là một cái hôn, tại sao người này lại khó chịu đến không biết hưởng thụ? Không ngừng chôn đầu vào trong mái tóc mềm mại của đối phương, ngửi lấy mùi hương chỉ người yêu y mới có, một loại sắc thái nhiệt tình tươi đẹp hòa hợp giữa hương hoa cùng máu huyết.
Đắm say, làm y quên mất mình là ai.
Myron thử thoát ra nhưng cũng không hiệu quả, không thể tưởng tượng được, người nọ cứ liên tục dùng râu lún phún cọ xát má và phần cổ mẫn cảm hơn người thường của hắn, cào ngứa hơi đau vừa vặn kích động khát cầu tìиɧ ɖu͙© trời sinh của huyết tộc.
Yếu ớt xuống, răng nanh dài co trở lại, mây đen trong mắt cũng lui bước ra sau, bầu trời xanh thẳm một lần nữa chiếu rọi trong đồng tử.
"Đừng..." Từ phản bác, nghe lên lại như dụ dỗ.
Thân thể Gerald cứng lại, nâng đầu trước khi cơ hồ chết chìm vì hương tóc người yêu, cái trông thấy, chính là Myron Telsen không bị bóng đêm nhuộm sắc, một Vampire sạch sẽ tinh khiết như thiên sứ.
Bất luận là ma quỷ hay thiên sứ, đều đủ làm y nháy mắt này mất đi hô hấp cùng nhịp đập, ngay cả thế giới cũng biến mất theo.
Myron lúc này cũng lười chống cự, thả mềm thân thể cùng thái độ, nhíu mày hỏi. "Ngươi làm sao... Nhếch nhác..."
Lôi thôi lếch thếch đã không thể khái quát được bộ dạng thanh niên, tóc đã lâu chưa cắt sửa dài loạn cuồng dã, râu ria so le không đều cho thấy người này ít nhất một tuần không cạo râu, nếu không có thân hình cao lớn cùng mắt màu nâu đặc thù, Myron ban nãy căn bản không nhận ra người này.
Gerald sửng sốt, sờ sờ dưới cằm mình, quả nhiên đâm tay đau đớn, y cười cười, nói. "Anh không thích? Tôi bây giờ liền..."
Đang muốn đứng dậy kéo Myron theo mình đi cạo râu, Myron lại nhân lúc y hơi cách ra, cong đầu gối thúc vào bụng y, cái này tốn hết toàn bộ khí lực hắn, nhưng cũng làm Gerald rên một tiếng, ầm một cái ngã xuống, cả lưng in dưới đất.
Bộ dạng thảm hại chọc cười Myron, đắc ý báo được thù cho cái bụng vừa rồi cũng bị ăn một đấm, nhưng cũng biết tận dụng thời cơ, vội vàng chạy về hướng ngược lại, tránh bị người này khinh bạc lần nữa, tiếc là kỵ sĩ kinh nghiệm phong phú ở phương diện đuổi bắt tội phạm, không nghĩ nhiều liền bật dậy rượt theo.
"Quay lại!"
Myron tâm kinh mật hãi, động tác của huyết tộc như hắn mặc dù rất nhanh, nhưng động tác Gerald còn nhanh hơn nữa, khoảng cách giữa hai người vốn có hai mươi mấy mét, nhưng trong mấy giây liền rút ngắn lại, hại hắn càng thêm hoảng loạn, muốn lủi về phía vách đá rừng biển, chỗ đó địa hình kỳ dị, có lợi cho kẻ đào vong.
"Quay lại, anh không được chạy!" Tiếng la gần trong gang tấc, tựa như kẻ truy bắt chỉ cách có mấy bước chân.
Myron đem hết toàn lực chạy tới bên vách đá, gió biển mạnh đến mức hắn lung lay sắp đổ, tóc và áo tu đen cũng bị gió biển thổi đến kêu phần phật, hắn nhanh chóng đánh giá vách đá, sóng lớn phẫn nộ đánh vào vách đá, đàn chim biển xây tổ trên mặt đá xuyên qua xuyên lại giữa những cơn sóng.
Hắn ghét nước chảy, nước biển hay nước suối đều như vậy, sẽ hòa tan sinh lực huyết tộc, nhưng với thân hình nhẹ nhàng của mình, hắn có thể lợi dụng bám vào vách đá cheo leo thoát khỏi người phía sau.
Cắn răng một cái đang định nhảy xuống, cánh tay cường tráng kịp lúc chắn ngang eo hắn ôm lại, Gerald đồng thời cắn rách ngón tay mình, nhét vào cái miệng vì kinh ngạc mà mở to của Myron.
Đầu lưỡi Myron nếm được vị sắt mặn mặn, khát vọng với máu làm hắn lập tức nuốt nước bọt, bất cẩn liền nuốt luôn một giọt máu, chờ đến khi nhớ ra không ổn cũng không kịp nữa rồi, máu như độc dược, nuốt lượng nhiều sẽ đưa hắn đến thẳng địa ngục.
"Anh chính là không ngoan như vậy, thích tìm phiền toái."
Myron nghe thấy trước khi hôn mê, chính là một câu trách móc yêu chiều lại bất đắc dĩ như vậy của Gerald.