Chương 10 (1)
"Cướp ngục! Có người đến cướp ngục!"
Lính thành la hét nhắc Myron không thể trì hoãn nữa, nhanh chóng lao tới đánh mạnh vào đầu lính thành. Hắn nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng dù sao cũng không phải người thường, lực đạo một đòn này còn mạnh hơn kẻ cơ bắp mấy lần, đối phương ngã xuống đất.
Myron quay đầu lại gọi, "Đi mau!"
Gerald lại có chút chần chừ, y có tội, tội lỗi Kỵ sĩ đoàn chưa kịp phán định mà bị tù, y nghĩ sống hết quãng đời còn lại ở đây mới có thể đền bù tội lỗi vi phạm lời thề, y không nên đi, y sớm nên chết trong sự kiện cướp xe mấy tháng trước.
Nhưng, Myron phía trước trong mắt y lúc này lại như một ngôi sao dẫn đường, hấp dẫn y muốn đi theo, khát vọng tử vong cùng theo đuổi ngôi sao chói mắt, hai loại du͙© vọиɠ giao chiến trong lòng, khóa lấy bước chân y.
Myron thấy y bất động, đoán được chút suy nghĩ của y, vốn định mắng cho một trận có phải ở trong ngục lâu quá rồi, ngay cả đầu óc cũng chết luôn không? Đột ngột lại nhớ đến lý luận trái táo của đối phương, hắn phải dùng tình yêu dụ dỗ đối phương. "Bên ngoài có mấy trăm Chiến binh Cuồng loạn chờ ăn thịt tôi, không có cậu, tôi trốn không thoát được!" Thả lỏng cơ mặt, mỉm cười.
Được rồi, kỵ sĩ trời sinh có bản tính trừ bạo giúp kẻ yếu, hơn nữa xác suất người yêu chủ động cười với mình cũng chỉ cao hơn xác suất xuất hiện sao chổi Halley một chút xíu, làm trong lòng kỵ sĩ nóng lên, càng biết Chiến binh Cuồng loạn không dễ chống đỡ, nếu không có mình, người yêu có thể sẽ chết. Đột ngột lại nghĩ ra, người yêu mạo hiểm đến đây vì mình, có phải cũng đã đặt mình vào chỗ sâu nhất đáy lòng rồi không?
Không còn chần chừ, kéo xiềng xích cầm trên tay coi như vũ khí đuổi ra ngoài. Y mặc dù ở trong ngục khá lâu, mỗi ngày vẫn làm chút vận động duỗi thân, khí lực và kỹ năng dù không bằng ngày trước, nhưng vẫn cao hơn người thường rất nhiều, lính thành bình thường cũng không phải đối thủ của y.
Myron thấy y đi ra mới thả lỏng, hai người một trước một sau chạy về phía trước, lúc đến dưới cầu thang gỗ, nghe phía trên có tiếng gõ báo động, nhất định là lính thành thay ca làm.
Việc không nên chậm trễ, tay Myron vịn thang nhảy lên, thoạt nhìn như bay, Gerald chui lên theo, hai người nhanh chóng đứng ở lầu trệt, cảm thấy sàn nhà hơi chấn động, trên lầu có người chỉ huy la hét hành động, thúc giục các lính thành bắt lấy kẻ xâm nhập.
Gerald có kiến thức về bên trong lâu đài, mấy tội phạm trong hầm giam này kỳ thực là do y ngày trước bắt đưa tới, bởi vậy y biết đường thông ra bên ngoài, cầm tay Myron chạy, phía sau nổi lên xôn xao, âm vang ong ong có trật tự như đàn ong mật lớn chuẩn bị đột kích.
Myron lúc chạy quay đầu lại, phát hiện phía sau đã có mấy lính thành đuổi đến, vừa truy đuổi vừa cài đai lưng da sói lên thắt lưng, thân thể đồng thời sinh ra biến hóa, đầu tiên là da mọc ra lông mao kiên cường của sói, miệng mũi cũng bắt đầu kéo dài nhọn, thân thể đi thẳng hai chân dần bổ xuống, sửa thành bốn chân truy đuổi, hóa thân thành hình thái đáng sợ thích hợp cho săn bắt.
"Đó là..." Hắn nhịn không được kinh hô.
"Chiến binh Cuồng loạn." Gerald nhíu mày. "Tất cả lính thành trong thành đều là Chiến binh Cuồng loạn, một khi mang đai lưng biến sói, sinh lý cùng tâm lý sẽ lập tức hóa sói, trở nên càng hăng hái cường tráng, không sợ đau cũng không sợ chết, còn thêm khả năng tự chữa trị siêu cường..."
Myron đương nhiên có nghe qua truyền thuyết Chiến binh Cuồng loạn, là giai cấp chiến binh đặc thù nguồn gốc cổ đại nguyện trung thành với thần linh Bắc Âu, Kỵ sĩ đoàn đến Bắc Âu chiêu mộ, một phần vào biên chế làm cảnh vệ lâu đài.
Động tác của Chiến binh Cuồng loạn nhạy bén, được khứu giác siêu cường dẫn đường mau chóng truy đuổi, tru như nước lũ cuồng bạo, làm không khí căng thẳng lại thêm cảm giác áp lực, khoảng cách cũng càng lúc càng gần. Vài con trong đó đánh tới, Gerald vung mạnh xích trong tay, mấy con sói chảy máu ngã ở một bên, đám phía sau lại không chút sợ hãi nhào lên tru hú.
"Đi bên kia!" Gerald chỉ một hướng khác.
Myron gật đầu đang muốn xông qua, mới chạy mấy bước liền nghe thấy tiếng hú điếc tai nứt phổi sau lưng, không kịp nghĩ nhiều, xoay người từ bọc súng dưới chân lấy khẩu Tokarev lên, pằng pằng bắn Chiến binh Cuồng loạn nhào tới.
Đánh ngã một con, Chiến binh Cuồng loạn khác lại xông tới, mấy chục con quái vật hình sói hợp thành một con dã thú cực đại đột kích, Myron chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, hoảng loạn ấn mạnh cò súng, păng păng păng păng păng păng păng, lập tức đã dùng hết tám phát trong băng đạn.
Điểm đáng sợ nhất của Chiến binh Cuồng loạn là không sợ đau, dù bị thương cũng phảng phất như vô sự, tấn công lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, Myron sau đó bắn không ra đạn, vừa vội vừa tức, tiện tay ném súng vào mặt một con sói nhào tới.
Gerald bên cạnh cũng không nhàn rỗi, vung xích ngăn cản Chiến binh Cuồng loạn áp sát, kêu. "Số lượng Chiến binh Cuồng loạn quá nhiều, anh đi trước đi, tôi yểm trợ anh!"
Myron sửng sốt, lập tức hiểu ý, mắng to. "Đừng chơi cái trò hy sinh hiến tặng, tôi cũng đã tự mình tới cứu cậu, phải đi cùng nhau đi, phải chết cùng nhau chết!"
Tháo chốt kéo lựu đạn xuống, quăng về phía trước, cúi người kéo Gerald chạy ra xa, tiếng nổ cực đại phía sau cùng với ánh lửa chói mắt làm lâu đài đá rung rinh gầm vang, lung lay như trời sụp đất nứt, mảnh vụn bắn ra với tốc độ cao làm cho Chiến binh Cuồng loạn đều lui ra sau, kéo ra khoảng cách với người vượt ngục.
"Anh lại ——" Gerald trợn mắt há hốc mồm.
"Cậu cho rằng tôi không chuẩn bị gì liền chạy tới tòa lâu đài nát bấy này? Cậu cho rằng tôi mới là công chúa yếu đuối bị con rồng xấu xa bắt nhốt trong lâu đài? Cậu...?"
"Tôi càng yêu anh hơn!"
Myron thiếu chút nữa bị vấp trước cổng vòm, ánh lửa mỏng manh bên cạnh chiếu mặt hắn đỏ đỏ, không biết là bị phát biểu bất thình lình kia của Gerald làm cho tức giận hay làm cho mắc cỡ.
Đẩy cửa gỗ rất nặng ra, hơn mười bậc thềm đá hướng xuống sân ngoài, Gerald bước ra trước, tiếp đó liền lui về, dưới bậc thang có mấy chục đôi mắt như chó canh gác đang nôn nóng rục rịch, chờ nuốt xé hai người, sau đó sói điên mới bị lựu đạn nổ thương không để ý máu tươi chảy thẳng, từng bước một bò lại, vây họ ở cửa ra.
Kỵ sĩ cùng Vampire có lợi hại tới đâu đi nữa cũng rất khó địch lại mấy chục Chiến binh Cuồng loạn không sợ chết, Myron lúc này mới ý thức được mình đơn thương độc mã xâm nhập lâu đài này là không khôn ngoan tới bao nhiêu, theo bản năng nắm chặt Gerald, hơi run rẩy.
Gerald lại là người từng thấy sóng to gió lớn, lúc gặp chuyện bình tĩnh hơn, đánh giá tình hình trước sau một chút, hỏi. "Còn lựu đạn không?"
"Còn hai trái!"
"Quăng về phía trước nổ ra một con đường, có thể ném xa chừng nào tốt chừng nấy!"
"Được!" Myron đáp xong, dùng miệng cắn chốt một trái khác xuống, ngòi nổ lựu đạn là ngòi nổ trì hoãn, cho nên hắn im lặng chờ hai giây sau mới ném xuống phía dưới, kết quả lựu đạn nổ chỗ trống tạo thành lực sát thương lớn hơn, toàn bộ đám sói điên sau khi gặp công kích, khuôn mặt đều thống khổ vặn vẹo biến dạng.
Hai người thừa cơ nhanh chóng băng qua chúng, các Chiến binh Cuồng loạn tuy bị mảnh cứng vỡ làm trọng thương, máu chảy không ngừng, nhưng vẫn ngửi được mùi họ, giương nanh múa vuốt nhảy lên truy đuổi, điên cuồng không dứt.
Hai người đều chạy không quay đầu lại, xuyên qua bãi cỏ xanh lục trải dài, nghe âm thanh phía sau lại đến gần, Gerald cướp quả lựu đạn cuối cùng trên eo Myron, kéo ngòi nổ quăng ra sau, tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong thung lũng, mà tiếng kêu la ấu ấu như dao nhọn nhiễu loạn không khí bình lặng trong núi.
"Chạy đến đó!" Gerald chỉ vào một con đường mòn thông đến rừng rậm, nhiều chỗ ẩn nấp và chướng ngại vật, có thể nhiễu loạn giác quan siêu cường của các chiến binh sói.
Myron nhìn đường đi, đường này vừa vặn nằm trên lộ tuyến chạy trốn hắn lên kế hoạch trước đó, liền chạy qua trước, Gerald cũng ném xiềng xích đi theo, tránh gây tiếng loảng xoảng va chạm để các người sói lần theo dấu vết.
Rừng cây tối tăm không tạo thành trở ngại với Myron, thị lực có thể sánh bằng cú mèo lúc này hoàn toàn phát huy tác dụng, lúc chạy trốn không chút do dự, rất dễ tìm ra đường mòn bí mật trong rừng hoang hỗn độn, mà Gerald chỉ cần theo sát là được.
Hơn mười phút kế tiếp, họ liền xuyên qua rừng, phiến lá rậm rạp sinh trưởng trong mùa xuân hoàn mỹ hấp thu hết tiếng bước chân, tiếng gãy va chạm nhánh cây và tiếng vang, nhưng tiếng sói tru phía sau vẫn chưa từng gián đoạn, nhắc nhở họ không được khinh suất, bước chân chỉ cần chậm xuống, sẽ có khả năng bị cắn nuốt.
Sau khi xuyên ra khỏi rừng rậm, thấy một con đường duy nhất uốn lượn dẫn lên phía trên, Gerald nói. "Không nên chạy lên núi, đó chỉ sẽ đẩy chúng ta vào tử địa, nhưng..."
"Đừng lo, tôi trên đó..." Myron chỉ chỉ đỉnh núi. "Giấu phương tiện chạy trốn!"
"Máy bay?"
"... Gần giống." Khıêυ khí©h hỏi. "Sợ?"
"Không sợ, anh đã nói, phải đi cùng nhau đi, phải chết cùng nhau chết!"
"Kỵ sĩ không nên tùy tiện tin vào Vampire, đó sẽ khiến cậu xuống địa ngục!"
"Tôi cũng từng nói: Một mình xuống địa ngục không có ý nghĩa, đã phải xuống thì kết bạn đi, anh và tôi hai người."
"Quả thực có người từng nói nhảm như vậy với tôi, nhưng người đó không nhếch nhác và hôi thối như cậu, càng không có bờm lông như sư tử."
"Tôi sẽ cạo hết râu!" Vội nói.
Myron cười, tại sao người trước mắt này chung quy có thể dễ làm hắn phẫn nộ hay vui vẻ đến như vậy? Nếu có người này bầu bạn mà chết, địa ngục chắc cũng có thể vui vẻ như thiên đường.
Gerald thấy hắn cười, đột ngột nhớ tới William Blake từng nói: nhìn cả đất trời trong một hạt cát nhỏ, thấy được thiên đường qua một đóa hoa rừng. Nụ cười nhẹ của Myron cũng vậy, nghi vấn về cuộc đời sinh ra từ nhỏ đến lớn của y, tới bây giờ hoàn toàn có được đáp án, y sống chính là vì thời khắc này, để có được khoảnh khắc đối phương thật lòng cười với mình.
Cho nên bắt đầu từ lần đầu gặp gỡ, y đã kiên trung tín ngưỡng, tín ngưỡng tình yêu, có thể vứt bỏ luôn cả giáo điều kỵ sĩ thờ phụng trước đó.
Đang muốn đem xúc động dạt dào làm thành lời mở đầu, trong rừng rậm lại truyền đến nhiều tiếng ma sát, mùi lạ đặc thù của dã thú bốc lên, hai người nhìn nhau mười phần ăn ý, lập tức leo lên sườn núi, tiếng sột soạt đuổi theo phía sau lại liên tục không ngừng.
Không bao lâu sau gặp phải một con suối cạn, Gerald đi đầu nhảy xuống, nói. "Chiến binh Cuồng loạn sở trường theo mùi, chúng ta lội suối đi."
"Tôi..." Myron do dự không tiến, một nửa gien huyết tộc trong cơ thể làm hắn ghét nước lưu động.
"Rất cạn." Gerald biết nỗi lo của hắn, nhưng vẫn hỏi. "Hay để tôi cõng?"
"Cậu vừa bẩn vừa hôi, tôi không cần!" Nóng lên, Myron nhảy xuống nước, nước suối mùa xuân còn mang hơi lạnh của tuyết chưa tan trên đỉnh núi cao, cái loại rét lạnh từ lòng bàn chân lủi lên trái tim, làm hắn rùng mình một cái, nhưng vì không để người kia coi thường, hắn quật cường lội nước mà chạy, Gerald nêu đề nghị ngược lại bị hắn quăng phía sau đầu.
Chiến binh Cuồng loạn đuổi theo lúc này trì trệ không tiến, mùi của hai người kia tới bờ sông liền biến mất dạng, mấy con vượt nước đến bờ bên kia, nhưng vẫn không ngửi thấy mùi tù vượt ngục, chiến binh mất đi suy nghĩ lý trí nhân loại tạm thời không thể hiểu nguyên nhân, chỉ có thể quanh quẩn tại chỗ.
Người chỉ huy của Chiến binh Cuồng loạn đến, đó là người Kỵ sĩ đoàn chỉ huy quản lý lâu đài, gã tới bờ sông, thấy bộ dạng các Chiến binh Cuồng loạn liền biết chuyện gì xảy ra, ngay sau đó chỉ huy chúng bơi trên suối tìm. Đi tới chỗ không đến một cây số thì gặp thác nước, dưới thác nước có hồ sâu, mặt hồ vang lên tiếng ầm ầm mơ hồ, mang hơi nước nổi lên lất phất.
"Xuống nước tìm!" Người chỉ huy hét to ra lệnh mấy Chiến binh Cuồng loạn xuống nước, gã hoài nghi kẻ vượt ngục trốn dưới lòng hồ.
Mấy Chiến binh Cuồng loạn nhảy xuống nước, đáy nước âm u mờ đυ.c lại không thấy bất cứ ai trốn, người chỉ huy suy nghĩ một chút, kêu chúng tiếp tục điều tra hướng khác.
Giữa vách núi trơn ướt cùng màn nước đổ tung tóe xuống hồ có một khoảng không gian trống cất chứa hai người đứng sát nhau, được hơi nước che đậy, người bên ngoài không nhìn thấy tình hình phía sau màn thác.
Gerald biết Myron sợ nước, để hắn trực tiếp dựa vào vách núi, bản thân mình thì chắn bên màn nước, thân thể cao lớn của y trở thành bình phong. Dù thế, hơi nước nồng nặc, vách núi trơn ẩm và động tác bơi vào nơi này không thể không làm ban nãy, đâu đâu cũng khiến Myron không ngừng run rẩy.
Nhận thấy người trong ngực rùng mình, còn mang một loại bất an yếu đuối, Gerald cũng không thể nghĩ được gì, đến khi xôn xao bên ngoài đình chỉ, y vẫn đợi thêm mấy phút, cho tới lúc xác nhận truy binh đi xa, mới nửa kéo nửa dẫn huyết tộc bơi qua hồ thác bập bềnh một lần nữa, lên bờ tìm một khối đá núi để hắn dựa vào nghỉ ngơi.
"Thân thể thế nào?" Gerald thấy sắc mặt Myron gần như cứng xám, lo lắng hỏi.
Myron ngay cả khí lực mở mắt nói chuyện cũng không có, thân thể phảng phất như đang tan rã, cùng bốc lên theo hơi nước này, hắn không thể suy nghĩ nữa, máu duy trì trường sinh dần đông lại, hắn sắp chìm vào giấc ngủ tử vong ——
Gerald lúc này cảm thấy không ổn, sờ sờ khuôn mặt hắn, như băng, vạch mi mắt, đồng tử tan rã vô thần, y quyết định thật nhanh, cởi y phục cả hai rồi ôm lấy, mượn cái này truyền nhiệt độ cơ thể qua.
Có lẽ có chút hiệu quả, ít nhất biên độ run của Myron giảm xuống, bản năng sinh tồn làm hắn tận lực vùi vào thân thể Gerald, như một con mèo con bị lạnh trốn vào cái ôm ấm áp của chủ nhân cầu ái, thở ra thỏa mãn nhắc Gerald, làm như vậy quả thực sẽ khiến hắn thoải mái được một chút.
"Nữa..." Tràn ra một tiếng cầu gọi.
Gerald sao có thể không đáp lại yêu cầu người yêu mình? Y trước tiên hôn lên khuôn tai lạnh cứng như vỏ sò nho nhỏ, dùng răng khẽ ma sát vành tai mỏng gần như trong suốt, cắn đến nặng, làm máu trong vành tai cũng tràn ra da mà nóng lên.
"Thoải mái hơn không? Thích như vậy?" Y liên tục hỏi.
"Uhm..." Lại thở ra.
Thân thể huyết tộc trời sinh mẫn cảm với tìиɧ ɖu͙©, mẫn cảm như cây mắc cỡ, bất đồng chính là cây mắc cỡ bị chạm tới sẽ co mặt lá lại, hắn thì buông thả dần theo nụ hôn nhẹ của đối phương, hơi thở mỏng manh bắt đầu có nhiệt khí, nhẹ, như gió hạ từ từ thổi qua trên đôi môi hút tới của Gerald.
Nụ hôn trằn trọc liền đến theo như vậy, tự nhiên phù hợp, một là thanh niên ở trong tù mấy tháng, ngày đêm tâm niệm da thịt người yêu, một thì bị thể chất thôi thúc mà chủ động nghênh hợp, thân thể hai người quả thực tựa như bị dội một đống nhiên liệu hóa thạch, một khi châm lửa rồi thì không thể thu lại được.
Gerald thật sự tham lam, kiên trì cắn cánh môi mỏng mảnh của người yêu ra màu huyết sắc trong ký ức, chỉ có đỏ mới là sắc thái sinh mệnh, vì thế, dù cắn rách cánh hoa yếu ớt kia, cũng vẫn không nỡ thả.
Người Do Thái di cư đến Canaan, chịu đủ đói khát khổ sở, thời điểm rốt cuộc có được manna, hẳn cũng là cảm ơn đồng dạng, Gerald nghĩ như vậy. Người trong ngực mềm mại mà nhu hòa, tóc màu trắng bạc như ánh trăng ấm áp trong đêm tối, quấn quanh người mình, ký ức tối tăm trong hầm giam ẩm thấp đều bị xóa đi, lúc này, chỉ cầu có thể gắt gao ôm lấy bông hồng lam tuyệt thế kia.
"Tôi yêu anh!" Lúc tạm dừng giữa hôn và hôn, y thấp giọng nói, không có bất cứ lời nói nào có thể đầy đủ chấn động hơn ba chữ này.
"... Tôi nghe thấy..." Khí lực rốt cuộc quay về, huyết tộc yếu ớt nói.
"Anh có thể yêu cầu tôi bất cứ chuyện gì!" Y nói. "Tôi sẽ phục tùng tất cả mệnh lệnh của anh!"
"Tôi rất lạnh... Sưởi ấm tôi..." Yêu cầu bình thường, lại ẩn giấu mị hoặc vô hạn, ánh mắt tan rã dần hội tụ rồi bốc cháy, từng chấm nhỏ trên trời chiếu vào con ngươi trong như gương, lấp lánh mỹ lệ, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của y.
"Còn nữa, cạo hết đám râu vừa cứng vừa nhọn này." Lại oán hận bổ sung một câu, trong lúc hôn đồng thời phải chịu đựng râu như lông heo đâm vào mặt, còn muốn làm hắn khó chịu hơn ăn mặc thành dân hip-hop trên phố Luân Đôn.
"Ngàn vì sao chứng giám, tôi chắc chắn sẽ làm được." Không còn nghi hoặc nữa, tay và môi lấy tâm tính hành hương chạy gần như khắp thân thể trắng ngần trần trụi, nơi đi qua bốc lên lửa cháy. Y biết cái người dưới thân cần chính là châm lửa nhiệt tình, dùng âu yếm dụ dỗ hắn bay bổng khoái lạc, thần trí nhộn nhạo lên.
Dưới sao trời quấn quýt như hai con rắn dụ dỗ nhau phạm tội, suồng sã vặn vẹo, lấy mùi hương ái luyến phun trên thân thể của nhau, ngôn ngữ đã là dư thừa, mắt Gerald ngay cả chớp cũng không nỡ, lúc người yêu bị du͙© vọиɠ xui khiến bày ra tư thế da^ʍ ô trụy lạc, nhìn trong mắt y cũng là mỹ lệ thánh khiết.
Y không áp chế du͙© vọиɠ được nữa, biết rõ động tác dã man sẽ làm đối phương đau, nhưng y có thể chịu đến bây giờ đã là kỳ tích. Thô bạo chôn vào đối phương, thắt lưng va chạm tần suất cao, ngay cả linh hồn cũng cùng đâm vào, người dưới thân toàn thân nóng lên, da thịt trắng như gốm sứ chợt nhuộm lên hồng nhạt, trong mồ hôi có mùi nước hồ.
Myron cau mày chịu đựng va chạm hết lần này đến lần khác, lại trước mỗi lần lui ra gắt gao kéo bắt đối phương, luyến tiếc một chút cách rời, một tấc cũng không được, thở dài thỏa mãn lao khỏi cánh môi sưng đỏ, nhiệt huyết tuôn trong ngực, hắn mơ mơ màng màng cảm thấy đêm nay quá buông thả, nhưng vẫn chủ động hôn, cầu lấy yêu thương không chút thoả mãn.
Còn có chuyện gì khiến người ta không ngừng mê đắm hơn da thịt thân cận? Tâm linh khát cầu trào dâng như ngựa thoát dây cương, cho nên rời khỏi cung điện đạo đức, động tác hai người họ lại càng thêm cuồng dã, gấp gáp xông về phía cao trào, mồ hôi đều tan chảy vào nhau, hơi thở cũng chen lẫn với nhau, thân thể trong ảo giác thăng cao cũng hòa hợp cùng nhau, mặc bản tính dã thú khống chế lẫn nhau.
"Muốn nữa." Trong động tác lắc lư, dùng rêи ɾỉ ra lệnh cho kỵ sĩ thần hồn điên đảo vì mình.
Gerald vâng theo mệnh lệnh, y là bão nhiệt đới, cuốn quét thuyền buồm trên sóng biển, làm thuyền lắc lư vào trong lòng hải dương, bất cứ la bàn, kim chỉ nam và hải đồ nào cũng không còn ý nghĩa, y muốn chiếc thuyền này bị vỡ nát trong biển dục, chìm đến đáy biển thâm sâu, sau đó biến thành kho báu không người có thể vớt lên chia sẻ, trước khi y tử vong, không ai có thể cưỡng đoạt lại.
"Tôi yêu anh!" Y lại nói, không có bất cứ lời yêu nào gọn gàng dứt khoát hơn ba chữ này.
"... Làm cho tôi xem..." Miệng dán miệng, mũi thân thiết chạm nhau, hút lấy linh hồn thơm hương của nhau, rêи ɾỉ cùng thầm thì đan xen. Myron lại bị người này chiếm giữ, nhưng có tâm tình bất đồng với dĩ vãng, lần này, hắn có thể thật sự hưởng thụ thoải mái thân thiết giao hòa, tình yêu từ đáy lòng sinh động tuôn ra, vui sướиɠ được Gerald yêu chiều không ngừng không nghỉ.
Họ sẽ may mắn hơn nhân vật trong bi kịch, tình yêu kiểu Platon trái với bản tính nhân loại, nhu cầu tìиɧ ɖu͙© không chỉ là một phần của thú tính, cũng đồng dạng là bản tính nhân loại, trao đổi tinh thần tuy hoàn mỹ, nhưng giao hòa tìиɧ ɖu͙© đôi bên nguyện ý lại là thứ kéo dài tình yêu.
Đương nhiên Gerald vội vã cấp bách khuếch trương kéo dài tầng ý nghĩa này, thể nghiệm niềm vui cực đại tới được điểm cuối cùng, ái dục tuôn chảy ra. Myron thiếu chút nữa không giấu được tiếng hét mạnh hưng phấn của mình, kịp thời cắn bả vai rắn chắc của đối phương, làm sóng âm tiêu tán thành nghẹn ngào trầm trầm.
Gerald đồng dạng thở hổn hển, không có bất cứ thể nghiệm nào có thể làm con người thấy thỏa mãn hơn phóng thích tinh hoa sinh mệnh trong cơ thể người yêu, bả vai bị cắn đau đớn không tính là gì, nếu không phải sợ người yêu bất cẩn nuốt máu mình vào, y thậm chí hận không thể lưu lại một vết sẹo lớn, coi như kỷ niệm lần ái tình này.