Trái Táo Cám Dỗ

9.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 2 Đắm Say Hệ Liệt
Người chưa từng nếm qua hương thơm trái táo đương nhiên không hiểu được mùi vị của nó. Cắn miếng đầu tiên liền biết, đó mới là thiên đường mình cần. Bởi vậy, say đắm quá sâu... Một nhát cuối cùng, là  …
Xem Thêm

Chương 1 (1)
Năm 2010, giữa hè.

Hắn ngủ, ngủ như chết, sa vào trong mộng, tường thành mang gai nhọn che lấp cả bầu trời, mà trên sông đào bảo vệ thành, chuồn chuồn qua lại trên thủy tảo đong đưa theo gió hạ, một năm trôi qua, lại một năm nữa.

Thời gian trở thành ảo giác không đáng tin cậy, người ngủ say không cần thước đo này để miêu tả đổi thay của sự vật trên thế giới, ký ức quá khứ cũng đã quên, khao khát tới tương lai thì không thực tế, hiện tại hắn chỉ ngủ.

Huyết tộc, vốn là chủng tộc bóng đêm bị Chúa vứt bỏ. Mộng, là bông hoa khô đa sắc nhạt nhẽo duy nhất trang điểm trong thế giới màu đen.

Hắn mơ thấy chuyện đã rất lâu, rất lâu trước kia.

Lúc mình còn rất nhỏ, hắn cũng là ngủ như vậy, chung quy có một đôi cánh trắng mang không khí ấm áp ôm lấy hắn, lông vũ gãi gãi da hắn ngứa ngứa, hại hắn cười khanh khách.

Nằm trong l*иg ngực mềm mại của người nào đó, bàn tay nhỏ bé lúc nào cũng thích cầm lấy thánh giá trước ngực người nọ, ngọc lam chói lọi phía trên cũng giống màu sắc trong mắt người kia.

Ôm ấp cho cảm giác an toàn không gì sánh kịp, người nọ nhẹ ngâm khúc hát ru, âm thanh tự nhiên nhu hòa luôn thôi thúc hắn thϊếp đi.

Nhắm mắt lại, ở trong ngực người này, hắn vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh ——

Đột ngột, hương hoa đồng loạt xâm lược cảnh mộng, mùi hương quen thuộc khuấy động cảm xúc mãnh liệt thâm sâu. Tác động kia khí thế ào ạt, hắn một chút cũng không kịp trở tay liền thất thủ, bất đắc dĩ hốt hoảng rời đi từ trong cảnh mộng.

Người đẹp ngủ say tỉnh lại, không phải vì hoàng tử ngàn dặm xa xôi chạy đến, mà là vì một loại hương vị phát ra từ tình yêu cuồng luyến, hương hồng đỏ tươi huyết sắc đập xuống như mưa, thấm ướt toàn thân hắn.

"...... Như Trong Cuồng Luyến........." Vô thức gọi lên tên hoa hồng.

Hoa như tên, lúc nở rộ chung quy phấn đấu quên mình, như người trẻ lâm vào lưới tình, để tình yêu thiêu đốt linh hồn mình, biết chỉ ở lúc lụi tàn như thế mới có thể tận sức hiến cho thần tình yêu mùi thơm vừa miệng nhất.

Hắn không phải thần tình yêu, lại là Vampire thể dịch thơm hương, hương hoa với hắn mà nói là một vật thay thế cho máu. Giấc ngủ trường kỳ hao mòn hết tinh lực tích trữ trong cơ thể hắn, hiện giờ mùi hương trở thành mệnh lệnh hành động, kích động động tác phản xạ sinh tồn của hắn.

"Thật đói, thật khát...." Liếʍ liếʍ môi.

Mở mắt, trước mắt là một mảnh bóng tối, hắn nhất thời cũng nghĩ không ra mình đang nằm ở nơi nào, chỉ biết mình bị một khối hương khí nồng đậm bọc lấy, là hương vị hắn thích nhất.

Năng lực nhìn tối của Huyết tộc khá cao, không chỉ mạnh ở điểm nhận biết màu sắc như thị giác nhân loại, về phương diện nhận thức động thái và diễn dịch lý giải, họ đồng thời có năng lực tụ hợp điểm sáng ngang với mèo và khả năng phân tích của chim ưng, chỉ trong chốc lát, hắn rút ra được kết luận bản thân đang ở trong bụi hoa hồng cành lá đan khít.

Đan xen tỉ mỉ, bọc kín đến không có hơi gió, đây là một chiếc quan tài hoa hồng tự nhiên.

Cảm giác đói khát làm hắn không thể suy nghĩ tại sao mình bị đặt ở nơi đây, hắn chỉ muốn dốc sức hút ngửi mùi hoa hồng nồng nàn, giải tỏa khát vọng điên cuồng với máu, biển mùi hương này có thể bôi trơn từng tế bào toàn thân hắn, khiến khí lực cùng lý trí từng giọt từng giọt trở lại trong thân thể.

Toàn thân rục rịch, đã không thể nhẫn chịu bị động nằm trong quan tài.

"Còn chưa đủ....." Hắn tự nói. "Chỉ như vậy.... Chưa đủ...."

Cơ tay dùng lực, móng tay bỗng chốc biến dài biến nhọn cắt qua bốn phía, móng tay sắc bén như lưỡi dao có thể bẻ gãy bóp nát, lâu đài hoa hồng thoáng chốc sụp đổ.

Từng mảnh nắng mai rắc vào, đôi mắt huyết tộc bị mực đen loang nhiễm nhất thời không chịu nổi, vội vàng cúi đầu khép lại, tóc trắng bạc giống như màn cửa sổ, che chắn ánh sáng chói mắt cho hắn.

Cùng lúc đó, một trang giấy từ trong ngực hắn bay xuống, lúc này hắn lại không có tâm trạng phân rõ đó rốt cuộc là gì.

Gió sớm ẩm ướt phất tới, chim hót ve kêu bốn phía thoát ra âm hưởng du dương, cái này có chút trấn an sự nôn nóng của hắn, chậm rãi mở mắt lại, ở ngoài lâu đài sụp đổ, phong cảnh từ một đường mở rộng trở thành một mảnh.

"Nơi này là..." Nghi hoặc, phong cảnh nơi này cũng không xa lạ, nhưng, hắn sao lại ở đây? Hắn không nên ở đây.

Lúc suy nghĩ, từng bông hồng điểm trên bụi gai làm hắn phân tâm. Quả nhiên, chủng loại tên là "Như Trong Cuồng Luyến" luôn có thể thâm sâu lay động hắn.

Bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là hương hoa ngọt nồng này thúc giục hắn tỉnh mộng, làm hắn tỉnh lại sớm hơn thời gian người nào đó mong muốn.

Ngắt hoa đến bên chóp mũi ngửi ngửi, sắc hoa chính là bữa ăn, khóe miệng yếu ớt tái nhợt gợi lên một nụ cười, hôn lên cánh hoa đỏ rực.

Bông hoa tuổi xuân run rẩy, biết rõ đây là nụ hôn thương hại của tử thần, hương thơm của bông hoa hấp hối là thứ say người ngon miệng nhất, chuyển năng lượng của bông hoa thành của mình, chính là một cách thức để hắn gửi sự tôn kính tới bông hoa này.

Sắc thái đỏ tươi khuếch tán lên môi non má tái của kẻ tham ăn, cánh hoa bởi vậy khô héo, màu sắc úa tàn rõ ràng là chứng cứ sa vào địa ngục.

Chóp chép lưỡi, hắn nói. "Rất ngọt..."

Một khi cơn thèm ăn đã được bóc ra, sẽ không ngừng không nghỉ, một bông hoa khô héo, hắn liền đổi một bông khác, sau khi liên tục hấp thụ tinh hoa bảy tám bông hồng, đêm tối nhuộm trong mắt hắn dần thối lui, lộ ra một đôi đồng tử còn muốn óng ánh hơn bầu trời xanh biếc.

Myron Telsen, thanh niên tuấn mỹ vô song, chỉ bề ngoài thôi cũng đã có rất nhiều nét thanh lệ thoát tục của thiên sứ, một chút cũng không dính dáng tới cái gọi là Vampire.

Sau khi ăn no nê một trận, thần trí hoàn toàn rõ ràng, hắn bắt đầu muốn làm rõ hoàn cảnh, lá thư bên chân thu hút sự chú ý của hắn, xoay người nhặt lên, mở giấy ra đọc.

Vì được kết giới bảo vệ, trang giấy như mới, nét chữ mạnh mẽ hữu lực viết ngay ngắn trên giấy bằng bút máy, cho thấy người viết nghiêm túc trang trọng.

Gửi Myron yêu dấu của tôi.

Hoa hồng, dù gọi bằng bất kỳ tên gì, vẫn sẽ cùng một mùi thơm ngào ngạt.

Gerald trung thành không đổi của em.

Thấy câu "Myron yêu dấu của tôi" ngay hàng đầu tiên, Vampire nhíu mày, trong đầu tự thay vào hình ảnh một thanh niên làm hắn hận thấu xương nào đó, đợi đến khi thấy cái tên trong kỳ vọng kia, hừ nhẹ một tiếng, thư giấy hóa thành mảnh vụn.

Kỵ sĩ Gerald Winter tự xưng đại diện chính nghĩa đã làm ra chuyện ghê tởm với hắn, đáng để hắn nguyền rủa mười vạn năm, một trăm vạn năm, chữ trung thành không đổi như vậy, căn bản không xứng với kẻ lừa đảo đó.

Đáng chết, y đáng chết, Gerald đáng chết!

Một mặt bước khỏi hàng rào hoa hồng, một mặt mắng chửi người kia, cùng lúc đó, nghi vấn nảy lên trong lòng.

Chỗ hắn đang đứng là đảo nhỏ chính giữa hồ Tinh Linh, cách một hồ nước, bên cạnh rừng rậm ven hồ là biệt thự tường đá, một trong những nơi gia tộc Telsen đến nghỉ ngơi.

"Tại sao không đưa ta đến tổng bộ Thần ngự Kỵ sĩ đoàn?" Myron nhìn bông hoa héo rũ bên chân, thì thào hỏi. "Tại sao giấu ta ở đây? Ngươi lại âm mưu gì?"

Theo lý, hắn thân là Vampire, vì nhất thời không thu tay lỡ gϊếŧ người, Gerald có thể bắt hắn về Kỵ sĩ đoàn tranh công, thậm chí gϊếŧ hắn ngay tại chỗ cũng được, làm gì phải giấu hắn ở hồ Tinh Linh?

Bởi vì tôi yêu anh. Người nọ từng nói như vậy.

"Ta không tin!" Myron lớn tiếng nói, phảng phất như mượn cái này củng cố lập trường bản thân.

Hắn không tin, vì Gerald là kẻ lừa đảo, hắn ngây ngốc cho rằng Gerald thật sự là con cháu người bạn tốt nhiều năm trước của mình, cho nên thả lỏng cảnh giác với y, thậm chí bất cẩn để y đi vào lòng.

Nghĩ đến biến hóa tâm lý kỳ lạ lúc ấy, nhịn không được căm ghét bản thân, hắn nhìn như lạnh lùng lãnh đạm, kỳ thực rất dễ bị người khác ảnh hưởng, sau đó bị dắt mũi đi.

Hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

Hồ Tinh Linh phong cảnh tươi đẹp, lại vì truyền thuyết có ác tinh linh ăn thịt người cư trú, cho nên trừ khi cần thiết, người thường sẽ không lảng vảng gần đây, đó cũng là lý do chủ yếu làm Gerald chọn giấu Myron nơi này lúc trước.

Myron cẩn thận đến gần nước, một nỗi sầu muộn thâm sâu khác ập đến. Bên hồ không có thuyền nhỏ, thể chất hắn lại sợ nước, phải làm thế nào vượt qua nước hồ sâu rộng này, trở lại nhà của hắn ở bờ bên kia?

Không thể không gọi một ác tinh linh tính toán chi li nào đó, nhưng muốn xin mụ hỗ trợ, phải trả giá tương đương.

"Peg Powler, ngươi ở đâu?"

Mặt hồ bình lặng bắt đầu nhấp nhô, từng viên bọt khí bốc lên từ đáy hồ, như có cá quỷ không biết tên ẩn nấp dưới đáy nước, bọt trắng càng lúc càng to, rào một tiếng, cái đầu rong tảo xanh thẫm bù xù kỳ quái đội nước chui ra.

Myron không bị hành vi đột ngột của quái vật này hù dọa, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng con mắt to xám đυ.c của đối phương, đang muốn hỏi, ác tinh linh đã mở miệng giành trước một bước, ngữ điệu the thé như tiếng cào chói tai khi nanh vuốt ma sát thủy tinh.

"Ha ha, ngươi tỉnh lại trước thời hạn, ta cũng được giải thoát, rất tốt, rất tốt..."

Myron nghe ra chút ý, hỏi. "Giải thoát gì?"

"Khế ước, người kia muốn ta trông coi ngươi, nếu ngươi tỉnh lại, khế ước liền kết thúc. Ta làm cầu cho ngươi rời khỏi."

Thân là tinh linh nước, mụ có thể thoải mái ép chặt kết cấu phân tử nước, làm băng thành hình, xếp chồng. Tức khắc, nước hồ trước chân Myron kết băng đông lại, đường băng nối thẳng đến nhà tường đá, thoải mái giải quyết vấn đề Vampire vượt nước.

Myron lại không thấy mừng rỡ, hắn có chuyện muốn làm rõ.

"Người kia là ai?" Mặc dù trong lòng đã có một đáp án mơ hồ, nhưng vẫn truy hỏi. "Người lập khế ước với ngươi... Trông coi ta..."

Peg Powler úp hai tay có màng và vảy đáng sợ lên đường băng, ngửa đầu hỏi lại "Ngươi thế nào không biết? Chính là Thần ngự Kỵ sĩ kia... Chậc chậc, thanh niên hào phóng, ta mở miệng đòi một tay hắn, ngay cả nói mấy câu trả giá hắn cũng không thèm, liền cho."

Nhớ lại mỹ vị tay trái Gerald, ác tinh linh lại nhịn không được nuốt nước miếng.

Myron lại nghe không đầu không đuôi, tiếp tục hỏi. "Một tay gì? Nói cho ta biết chi tiết."

"Hắn muốn ta làm chó trông cửa, không cho bất cứ ai tới gần ngươi. Ta đâu biết ngươi có thể ngủ hơn một trăm năm không. Cho nên đòi hắn một cánh tay. Hắn cho, sau đó rời khỏi."

"Thật sự là hắn?" Myron khó hiểu. "Nhưng..."

Y tại sao lại làm như vậy? Lén thả mình, biểu hiện phản bội Thần ngự Kỵ sĩ đoàn.

"Hoa hồng, dù gọi bằng bất cứ tên gì, vẫn sẽ cùng một mùi thơm ngào ngạt..." Nhẹ ngâm nga, danh ngôn mà nhà soạn kịch đã qua đời nào đó viết ra, trong giây lát hiểu rõ ý thật sự của bức thư người nọ để lại cho mình.

Tựa như đại bộ phận huyết tộc trường sinh trên thế giới, đặc tính trường sinh bất lão làm cho bọn họ cách mấy chục năm phải đổi tên cải trang thành một thế hệ mới, đến lúc đó, Thần ngự Kỵ sĩ đoàn có đập phá ra sao cũng không thể phạt nặng sự kiện linh mục thị trấn bị Vampire tàn sát trước kia.

Người nọ vì sao phải làm đến mức này? Chẳng lẽ y thật sự cho rằng mình sẽ ngủ hơn một trăm năm?

Bởi vì tôi yêu anh. Tựa hồ lại nghe thấy người nọ ở bên vành tai nói như vậy.

Peg Powler thấy hắn chấn động, có chút ghen tị nói. "Hừ, huyết tộc chính là được ưa chuộng, dễ dàng khiến cho kỵ sĩ lâm vào thần hồn điên đảo..."

Myron bừng tỉnh, giận nhẹ. "Nói nhảm, Thần ngự Kỵ sĩ là thứ ghê tởm nhất thế gian, hiện tại tốt với ta, một ngày nào đó sẽ từ sau lưng đâm ta một nhát. Ta phải lấy danh huyết tộc nguyền rủa hắn chết không chỗ chôn thây, sau khi chết tất cả ma quỷ địa ngục đều phải nuốt xé linh hồn hắn, tất cả giòi bọ ghê tởm nhân gian gặm nhấm thi thể hắn, Chúa trời hắn sùng kính cũng sẽ cự tuyệt hắn tiến vào thiên đường, trên trời dưới đất đều phải phỉ nhổ..."

"Được, được. Ta đã biết ngươi hận người kia đến bao nhiêu." Peg Powler móc móc rong tảo chui vào trong tai, vẫy vẫy tay nhắc nhở. "Mau mau rời khỏi đi, cầu băng sắp tan rồi."

Kinh ngạc phát giác mình thất thố, Myron cắn cắn môi, lại hỏi. "Ta rốt cuộc ngủ mấy năm?"

"Năm năm. Ha ha, ta lời, lúc trước nhìn bộ dạng kia của ngươi, ta đoán ngươi ít nhất ngủ trên hai chục năm..."

Myron nhìn lên bầu trời, gió mát chầm chậm vẫn như cũ, thời gian và thủy triều đều không đợi con người, ngoại trừ Vampire.

Thêm Bình Luận