Trái Táo Cám Dỗ

9.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 2 Đắm Say Hệ Liệt
Người chưa từng nếm qua hương thơm trái táo đương nhiên không hiểu được mùi vị của nó. Cắn miếng đầu tiên liền biết, đó mới là thiên đường mình cần. Bởi vậy, say đắm quá sâu... Một nhát cuối cùng, là  …
Xem Thêm

Chương 6 (2)
Hiệu suất làm việc của phù thủy đen Appleton Irons thật sự tốt, lại qua một tuần, gã nhân lúc Kelly xuất ngoại làm việc, hẹn Myron gặp mặt trong mê cung hàng giậu của vườn hoa.

Mê cung hàng giậu là nơi tốt, chòi nghỉ chính giữa có thể che chắn tầm mắt từ phía trên, tiếng nói chuyện cũng sẽ bị cây cối hấp thụ, người ngoài rất khó nghe trộm.

"Về vật bị mất của ngài, hiện giờ đang cất trong phòng hồ sơ tối mật bên trong Kỵ sĩ đoàn, chỉ có người từ cấp Kỵ sĩ tổng quản trở lên mới có thể đi vào đọc tư liệu..." Appleton tương đối có hứng thú với sự kiện nào đó. "Thánh giá kia là vật chứng cho cái chết của Myron Telsen, người kế nhiệm như ngài lại muốn lấy lại, thật sự là ý vị sâu xa..."

"Tôi tự có lý do của mình." Lãnh đạm khước từ trả lời thêm, lại truy hỏi. "Máu mấy ngày trước tôi đã cho, ngài... Thật sự có thể giúp tôi lấy lại thánh giá?"

"Tôi có thể chỉ đường cho ngài." Ngữ khí nặng thêm, để đối phương tin tưởng.

"Nói đi!"

"Chỗ rẽ đường Lamb's Conduit có tiệm đồ cổ, đến tầng hầm tìm một cô gái Di-gan tên là Bianca, để cô ta bói toán, nói với cô ta nguyện vọng của ngài!"

"Người Di-gan có thể tin tưởng được sao?" Myron do dự hỏi, người Di-gan luôn có ấn tượng tiêu cực.

"Thủ hạ của cô ta có người có thể lẫn vào Kỵ sĩ đoàn, lấy được thứ ngài cần, tuy chi phí cao, nhưng tôi tin ngài sẵn lòng chi trả số tiền này."

".... Hy vọng đề nghị của ngài hữu dụng."

"Thề với tên Appleton Irons, tôi sẽ không lừa ngài." Phù thủy đen lại nói. "Trên đường đi dạo luôn chứ, tôi giới thiệu cho ngài một quán rượu trên đường Lamb's Conduit, có thể tiêu phí thời gian buổi chiều nhàm chán."

Myron nhìn sắc trời, Luân Đôn mùa đông luôn ướt lạnh, trời cũng mau tối, với thể chất của hắn mà nói không hề thích hợp đi ngoài đường, nhưng vì mục đích nào đó, hắn vẫn ra khỏi cửa.

Lén để tài xế đưa đến đầu đường Lamb's Conduit, cũng không dám để mấy bảo vệ Kelly phân cho hắn đi theo, vì các anh đều không cho hắn dính vào chuyện có liên quan tới Kỵ sĩ đoàn nữa, nếu biết hắn lại lén làm chút hành động dưới mặt bàn, lần sau sợ sẽ cấm cửa hắn.

Kêu tài xế đi về trước, hắn thì chống dù đen dài đi lên đường. Mùa đông của Luân Đôn mặc dù không thường hay rơi tuyết, nhưng xác suất mưa phùn kéo dài lại cao. Bởi vậy lúc ra ngoài vào mùa đông, Myron sẽ nhắc nhở bản thân mang dù, để tránh khí ẩm thấm vào trong da làm hắn khó chịu.

Đường Lamb's Conduit cũng không dài, chủ yếu cũng là khu đi bộ, rất nhiều cửa tiệm tinh phẩm đa dạng đặc sắc, tiệm bán thực phẩm chín và nhà in cũng mở ở chỗ này, bên ngoài tiệm ăn hay quán rượu ngồi đầy người, Myron đi tới, có hứng thú với rau quả tiệm thực phẩm bày ra, quay đầu lại cân nhắc mua một vài quả táo.

Táo? Ký ức đáng ghét đột ngột nảy lên trong lòng, không, đừng mua.

Hơi ẩm trong không khí chợt tăng, bầu trời sương bồng bềnh chợt mưa phùn lắt nhắt. Hắn bung dù lên, lại nhìn lướt tủ kính ngoài cửa hàng sách Persephone. Tiệm sách này chủ yếu trưng bày tác phẩm được tái bản của các nhà văn nữ đầu thế kỷ hai mươi, trong tủ kính còn bày mấy bộ y phục cổ bảy mươi mấy năm trước, một cảm giác hoài niệm nảy lên trong lòng, làm chân hắn dừng một lát, cho đến khi có người chui vào dưới tán dù của hắn.

"Thật may mắn! Tôi đến gần đây làm việc, lại gặp được anh trên đường này, mọi thứ đều là sắp xếp của Chúa!"

Myron co cẳng muốn chạy, bị Gerald nắm chặt cổ áo kéo trở về.

"Đau!" Hô nhỏ một tiếng.

Gerald thấy hắn run rẩy, vẻ mặt nhẫn chịu chân thật, vội thả người, nói. "Động tác của tôi rất nhẹ..."

"Không phải, bả vai..." Cắn răng chịu đựng một trận đau đớn cơ hồ thấu tim ở xương bả vai. "Chờ chút, đừng chạm vào tôi..."

Gerald cứng đó, một cử động nhỏ cũng không dám làm, may mà đau đớn sau lưng Myron chỉ duy trì không đến một phút đồng hồ liền qua, nhưng cũng đã giày vò hắn đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cánh môi tái nhợt thậm chí rút thành lam tím.

"Vì trời mưa?" Gerald quan tâm hỏi, y biết huyết tộc sợ nước lưu động.

"Không...." Một lần nữa điều hòa hô hấp. "Bệnh cũ, đau một chút sẽ không có việc gì."

"Ăn táo đi, người yêu dấu. Người Mỹ nói: mỗi ngày một quả táo, bác sĩ cách xa ta." Gerald mỉm cười lấy ra quả ngọt đỏ rực trong túi giấy, lau lau trên y phục, tiếp đó đưa qua trước cái miệng tức tối.

Vampire ác liệt lại có một bản tính đáng thương, chính là thấy thứ đỏ liền muốn ăn, tự động tự phát cắn táo nhai một cái, còn vừa nhai vừa lầm nhầm nói. "... Chỉ cần cậu cách xa tôi là được..."

Bộ dạng hờn dỗi làm người nhìn bên cạnh tâm tình cực tốt, nói. "Đúng rồi, tôi đã đề cập với anh, không có quả gì có thể tượng trưng cho tình yêu thích hợp hơn quả táo...."

"Ai lại nhớ lời nói nhảm của cậu? Cậu...."

"Anh chính là trái táo trong mắt tôi."

Ví một người như trái táo trong mắt, ý là vô cùng quý trọng người này, đây hại Myron thiếu chút nữa mắc nghẹn, đang muốn la quát tên Gerald này cút đi, mặt lại bị kéo qua hướng y, đôi môi nóng cháy ấn xuống, tán dù đen trở thành đồng lõa che chắn hai thanh niên hôn môi dưới mưa phùn.

Hôn đến dồn dập, hôn đến nhiệt liệt, Gerald dưới mưa chiều trộm được nụ hôn người yêu, không muốn thả ra, lưỡi dây dưa, y nốc uống hương thơm trong nước bọt người yêu, mật ngọt tụ thành do hoa hồng hòa trộn với táo.

Nụ hôn chấm dứt, Myron thở hổn hển đẩy y ra, dùng tay áo chà lau vết nước tích thừa ngoài miệng, mắng. "Kẻ dã man!"

"Tình yêu là cuộc săn bắn dã man." Gerald tươi cười nói. "Nhà thơ Heine của Đức nói, tôi tôn sùng kinh điển!"

"Tôi đến dạy cậu một cách hành lễ dã man khác." Nói xong liền không khách khí đá mạnh vào xương ống chân Gerald, người nọ ôm chân hô đau, túi giấy trong tay rơi xuống, làʍ t̠ìиɦ yêu trong miệng y rớt ra đầy đất, mà đối tượng tình yêu của y thì xếp dù chạy lẹ, gặp phải chỗ rẽ liền quẹo, lập tức mất bóng.

Táo đầy đất cũng không nhặt, Gerald đuổi tới, mấy ngày không gặp, chỉ một nụ hôn sao có thể cởi bỏ nổi khổ tương tư của y? Đuổi theo đến đầu phố Myron rẽ, từ đầu đường đến cuối đường có mấy người bung dù, duy chỉ không thấy bóng dáng người yêu y.

"Chạy trốn thật nhanh, có lẽ mình không cần lo anh ta bị bắt."

Gerald than thở, đột ngột phát hiện mình đứng ngoài một tiệm đồ cổ, bên cạnh cầu thang âm u xuống tầng hầm có một tấm biển nhỏ, phía trên viết quảng cáo quả cầu thủy tinh dự đoán kiếp trước kiếp này và giải quyết phiền muộn.

Y trầm ngâm một lát, cho rằng người yêu cũng không tin vào mấy loại định mệnh, càng khỏi nói bói toán, y xoay người trở lại trước cửa hàng sách nhặt táo.

"Martina chỉ đích danh muốn mình đến đường này mua đồ, lại làm mình có bất ngờ kinh ngạc, trở về chia cho cô ấy thêm mấy trái." Nhớ lại dư vị nụ hôn ban nãy, mềm mại ngọt ngào, kỵ sĩ ôm túi đầy táo ca ngâm, tung tăng quay về Kỵ sĩ đoàn.

Trong tầng hầm bên cạnh tiệm đồ cổ, rất không may, quả thực là mục tiêu đến đường Lamb's Conduit của Myron, tầng hầm âm u cũng giúp hắn thuận lợi trốn khỏi con sói háo sắc đuổi theo không bỏ.

"Xin chào, ngài Telsen." Cô gái trẻ tuổi từ chỗ tối của phòng nhỏ đi tới, gọi.

"Cô biết tôi là ai?"

"Người có tóc bạc trong thành phố Luân Đôn không nhiều lắm, gia tộc Telsen chiếm đa số trong đó." Nâng mắt đen to mỹ lệ lên giải thích, không biết tại sao, trong ánh nhìn của cô ẩn chứa một chút địch ý. "Huống chi huyết tộc tuấn mỹ đặc thù cũng không phải khắp nơi đều có thể thấy được."

Myron nhẹ gật đầu, nói chung, trong đất nước cổ xưa này, nhà ngoại cảm có thể thông linh cũng có chút dính dáng tới bộ tộc ma quỷ, ma quỷ cùng ma quỷ không nhất định phải thân mật, nhà ngoại cảm này ôm địch ý với mình là rất bình thường, đối lại, hắn bảo trì cảnh giới với cô.

Nhìn quanh tầng hầm, tường bốn phía lấy thảm treo tường nước ngoài trang trí, trong góc cháy mấy ngọn nến mùi hương kỳ diệu, giữa phòng bày một cái bàn tròn, trên bàn châm một ngọn nến sáp ong, một quả cầu thủy tinh lớn đặt phía trên vải nhung màu sậm.

Không khác lắm với vẻ huyền bí cố tình làm ra của những tiệm bói toán, chẳng qua cô thầy bói trước mắt có khí chất rất tốt, khăn trùm đầu thêu tơ vàng che hơn phân nửa mặt, mấy lọn tóc đen buông xuống trán, trong con ngươi bên dưới có ánh sáng trí tuệ.

Không phải thầy bói bình thường, Myron lập tức nhận định như vậy.

Cô gái ngồi bên bàn trước, để Myron ngồi đối diện hỏi. "Chuyện gì?"

"Cô là Bianca? Có người giới thiệu tôi đến, nói cô có thể hoàn thành yêu cầu của tôi, tìm về vật phẩm tôi mất đã lâu."

Ngón tay mảnh khảnh của Bianca làm ra mấy động tác quái dị với quả cầu thủy tinh.

"Có thể tìm về vật bị mất hay không, phải tuân theo chỉ thị của quả cầu thủy tinh, xin ngài nói chi tiết."

Myron cũng không biết cô muốn làm thứ huyền bí gì, đành phải nói. "Một vật phẩm rất quan trọng, rất nhỏ..."

Ngọn lửa nến sáp ong chiếu rọi trên mặt quả cầu thủy tinh, cũng chiếu sáng tâm cầu, bên trong trống rỗng.

"Như vậy, tôi ngưng tụ linh thị lực trong quả cầu thủy tinh, mượn cái này giải đáp nghi hoặc trong lòng ngài!"

Bianca lẳng lặng chăm chú vào quả cầu thủy tinh, tùy ý vẫy ngón tay nhiễu loạn dòng khí trên bàn, ánh nến bởi vậy lay động không ngừng, mang đến sương mù mênh mông bên trong quả cầu thủy tinh, như bao phủ một tầng khói đặc.

"Tối tăm không rõ... Vật phẩm ở trong một chỗ được thánh lực mạnh mẽ canh phòng... Đúng không? Tôi cảm nhận được một tầng lại một tầng gò bó..." Giọng nói Bianca trở nên mông lung.

"Đúng, trong phòng hồ sơ tối mật của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn." Myron nói thẳng.

"Ha ha, rất khó giải quyết..." Thấp giọng cười, nhưng tiếng cười kia lạnh cứng đến mức không một chút ý cười, Bianca bất quá là để tăng cường giọng điệu thôi. "Tôi tin thứ như vậy thật sự rất quan trọng đối với ngài... Quan trọng đến bao nhiêu đây? Tôi rất muốn biết..."

"Là di vật của người thân tôi, tôi nguyện ý trả giá cao nhất, thưởng cho người lấy lại giúp tôi."

"Uhm, ý nguyện mãnh liệt của ngài đã cộng hưởng với vật phẩm..." Thu hồi tay, Bianca thấp giọng nói. "Mời xem, trong quả cầu thủy tinh hiện ra hình ảnh, đây là điềm lành, có nghĩa là ngài sẽ nhanh chóng có thể gặp lại nó..."

Myron bán tín bán nghi nhìn quả cầu thủy tinh, chỉ cảm thấy bên trong lấp đầy khí trôi như gas, cũng không có gì khác.

Bianca biết sự nghi hoặc của hắn, lại nói. " Bói toán bằng quả cầu thủy tinh là một trong những pháp thuật cổ xưa nhất, cần linh thị lực đặc thù mới có thể nhìn ra huyền bí trong đó, để lấy tín nhiệm của ngài, tôi cả gan xin hỏi...

Trong quả cầu thủy tinh có hình ảnh rõ ràng hơn, giống như có máy chiếu chiếu hình ảnh vào trong đó.

"... Di vật của người thân ngài, là thánh giá đính ngọc lam này sao?" Bianca chỉ vào quả cầu thủy tinh.

Myron lộ vẻ xúc động nhìn bên trong quả cầu thủy tinh, quả thực chính là cây thánh giá kia, hắn bởi vậy run rẩy đáp. "Phải... Chính là nó... Cô có biện pháp lẻn vào Kỵ sĩ đoàn lấy lại không? Làm sao lấy?"

"Bí mật nghề nghiệp, ngài Telsen, xin đến gần chút nữa kiểm tra một vài chi tiết, tôi cần ngài xác nhận đây là vật thu hồi được ủy thác."

"Uhm." Myron nghiêng thân về phía trước, nhìn kỹ cảnh tượng bên trong quả cầu thủy tinh. "Đúng.... Viên ngọc lam này..."

Đột ngột, ngực đau đớn một trận, một con dao găm tẩm nước thánh để ngay tim hắn, mũi dao sắc bén đâm vào trong da thịt ước chừng hai phân.

"Cô!" Ngẩng đầu, hoang mang đối diện con mắt sáng ngời như đá vỏ chai.

Bianca kéo khăn trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp cùng tóc đen dài gợn sóng, cô cư nhiên là Martina giả trang.

"Ngài Ernest Myron Telsen, ta hiện tại chỉ có một vấn đề muốn hỏi ngài." Một bụi lửa đỏ bốc lên trong mắt, cảm xúc không cam lòng giận dữ nhảy ra. "Muốn dụ dỗ một vị Thần ngự Kỵ sĩ phạm tội, cần dùng tới bao nhiêu tâm lực?"

"Cô nói gì? Tôi..."

"Tất cả Thần ngự Kỵ sĩ đều chịu huấn luyện nghiêm khắc, có thể chống lại ma quỷ cám dỗ, tại sao anh ấy lại đối với ngươi..." Truy hỏi tới tấp. "Ngươi dùng pháp thuật tình yêu từ cây Datura hay mắt cóc, bởi vậy mê hoặc anh ấy?"

Myron chịu đựng ngực đau, nghĩ cách bình tĩnh lại, cô gái này là ai? Ban nãy nhắc tới Thần ngự Kỵ sĩ, có liên quan tới Kỵ sĩ đoàn? Cố gắng hồi tưởng ký ức quá khứ, có chút ấn tượng bị khơi lên, gia tộc Telsen trường kỳ đối lập với Kỵ sĩ đoàn, dù Myron cũng trường kỳ ở ngoài trung tâm tranh đấu, vẫn ít nhiều có chút hiểu biết với thành viên bên trong Kỵ sĩ đoàn.

"Ngươi là... Kỵ sĩ Mây xanh Martina...."

Martina cười lạnh. "Ma quỷ vốn không nên tồn tại trên thế giới, ta thân là kỵ sĩ của Chúa, mang ý chỉ của Chúa đến mặt đất này tiêu diệt tất cả tội ác!"

Tiếng nói tàn khốc, vẻ mặt tàn khốc, Kỵ sĩ Mây xanh lúc trảm yêu trừ ma luôn lãnh khốc không lưu tình, đây là sự thật Kỵ sĩ đoàn cùng ma giới trước giờ đều biết.

Thêm Bình Luận