Chương 5 (2)
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Kelly bảo Myron đến phòng khách, hỏi chuyện Gerald.
Myron biết bất cứ chuyện gì cũng không thể giấu được ánh mắt anh trai, đi đầu thừa nhận.
"Người đó lẫn vào bữa tiệc, đúng vậy. Em không rõ mục đích của hắn."
"Hắn lại khinh bạc em sao? Anh thấy em lấy đá ném hắn ở ngoài mê cung."
"Hắn không thực hiện được." Myron oán hận nói. "Em sẽ không để hắn muốn làm gì thì làm, huyết tộc có tôn nghiêm của huyết tộc."
Kelly thả lỏng, nhưng vẫn nhịn không được dặn em trai mấy câu.
"Lần trước em không nghe anh khuyên, lén lên núi Athos tìm hắn, không lấy lại được đồ, còn để hắn biết em đã tỉnh lại, cho nên hiện tại phiền phức liên tục." Ân cần dặn dò. "Thần ngự Kỵ sĩ sở trường lấy bề ngoài đạo mạo trang nghiêm đi làm quỷ kế gian trá, ai biết hắn rốt cuộc muốn cái gì? Lần sau hắn đến gần nữa, trực tiếp gϊếŧ hắn đi."
Myron không khẳng định mình có thể xuống tay gϊếŧ Gerald không, tuy y làm ra chuyện đáng hận, nhưng cũng tha mình một mạng, hai quả cân báo ân cùng báo oán đặt trên đĩa cân nữ thần công bình, cũng không biết bên nào nặng nhẹ.
Kelly nhìn vẻ mặt em trai liền biết nó suy nghĩ gì, thở dài, em trai ở phương diện nào đó đúng là không quyết đoán, thật sự muốn nó gϊếŧ người đã có ân, chỉ sợ nó sẽ mềm lòng.
"Huyết tộc cùng Kỵ sĩ đoàn là hai bên đối địch, tin tức em qua lại thân cận quá mức với hắn mà truyền ra, chẳng những khiến chúng ta mang tội danh phản bội, dị tộc cũng sẽ sinh ra nghi ngờ đối với lập trường của anh, điểm ấy không cần anh nhắc em cũng phải biết."
Myron đáp. "Em sẽ không làm các anh khó xử, hắn là kẻ địch." Đúng, sẽ không gặp y nữa. Không có khả năng làm bằng hữu, vậy trở thành kẻ địch, như vậy ngược lại có thể quang minh chính đại đối đầu nhau, dù gϊếŧ y, trong lòng cũng sẽ không còn gánh nặng.
Kelly thoả mãn gật đầu, lại nói. "Nếu mục đích heo lẫn vào bữa tiệc không phải vì em, chính là vì một vị khách khác của anh... Nếu là vì người nọ, đây lại rất thú vị, tin tức của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn cũng thật nhanh nhạy, anh phải đặc biệt chú ý an nguy của vị khách này mới được..."
"Một vị khách khác?" Myron tò mò hỏi.
"Appleton Irons, anh có đề cập với em, toàn bộ tung tích của cha đều trông chờ ở hắn. Trước đó, anh không hy vọng Thánh Ma bạch hội và Thần ngự Kỵ sĩ đoàn bắt được hắn về."
"Phù thủy đen anh nói kia... Nghe nói hắn từng là thành viên cao cấp của Thánh Ma bạch hội, lại vì nghiên cứu pháp thuật dị giáo, còn bán đứng tin tức nội bộ, cho nên bị trừng trị, cầm tù bốn mươi lăm năm?"
"Anh không có hứng thú đối với pháp thuật hắn nghiên cứu, chẳng qua hắn từng nằm trong cấp cao Bạch hội, hơn nữa nắm rất nhiều thông tin có giá trị, anh mới nghĩ cách liên lạc với hắn, anh tin hắn có thể cho chúng ta thứ chúng ta cần."
"Hắn cái gì cũng biết?" Myron sốt ruột hỏi.
"Em muốn biết cái gì?" Kelly lưu tâm, nhỏ giọng dặn dò. "Anh có nói chuyện cùng hắn, chung quy cảm thấy khó có thể quá yên lòng với hắn... Còn nữa, ác danh người này quá rõ ràng, em đừng tiếp xúc quá nhiều với hắn!"
"Anh sắp xếp hắn ở nơi này, không sợ bị Kỵ sĩ đoàn tìm đến tra xét?"
"Họ không có chứng cứ nói anh chứa chấp tù vượt ngục, hơn nữa chúng ta giao tình tốt với nữ hoàng, giáo đoàn cũng không dám trắng trợn xâm nhập nhà ở tư nhân của Telsen." Kelly nói chắn chắn.
"Em hiểu." Myron đến gần cho Kelly một cái ôm, đột ngột thấp giọng kêu đau.
"Sao thế?" Kelly vội hỏi.
"Lưng...." Cau mày, Myron quay đầu nhìn về phía bả vai, trả lời. "Đau.... Gần đây thường như vậy..."
"Bị heo tổn thương? Anh lại đi mướn mấy sát thủ, thế nào cũng phải chém tay hắn!"
"Không phải, hẳn là không phải... Cũng chỉ đau một chút thôi, đừng lo lắng!"
Đương nhiên không chỉ đau một chút, vị trí xương bả vai trên vai, trước đây thỉnh thoảng cũng sẽ như vậy, nhưng không nghiêm trọng, chính là sau khi từ hồ Tinh Linh trở về, tần suất đau đớn liền tăng cao, cũng không biết là tại sao.
"Giữ gìn thân thể mình, đừng coi thường, ngày mai để bác sĩ đến chẩn trị."
"Uhm, em đi nghỉ ngơi." Đứng dậy đi về phía phòng mình, lưng vẫn đau liên tục, hắn sợ biểu tình nhịn không được sẽ làm Kelly thấy rõ, hắn không muốn khiến anh ưu phiền vì mình thêm nữa.
Nói, hắn quả thực là đứa vô dụng nhất trong gia tộc Telsen, còn luôn gây phiền phức, làm ba anh trai lo lắng. Khuyết điểm tính cách đã định sẽ là vật cản của hắn, các anh cứ khăng khăng muốn kéo mình cùng tiến cùng lui, không chút coi hắn là gánh nặng.
Sự quan tâm của các anh luôn luôn nhắc nhở hắn, hắn là một phần tử của gia tộc Telsen.
Cho nên, hắn phải mạnh hơn một chút, bất kể là thân thể hay là trái tim.
Trong thời khắc mát mẻ ưu nhàn nhất sáng sớm, Myron theo thói quen ngày trước, vào trong vườn hoa ngắt lấy một bông hồng đỏ tươi ngậm sương sớm. Không phải học làm sang, cũng không phải ra vẻ, đơn thuần chỉ vì ăn bữa sáng.
Huyết tộc trời sinh đam mê hoa hồng, nhất là hoa hồng đỏ, sắc đỏ tươi đẹp có thể thỏa mãn khát vọng với máu của họ, mà hương thơm đặc thù lại có thể lấp đầy cảm giác đói khát, làm vật thay thế cho máu người.
Bản thân Myron là con lai của huyết tộc cùng nhân loại, nhu cầu với máu không mãnh liệt bằng các anh, có khi chỉ cần một bông hoa hồng, là có thể khiến hắn xóa đi đói khát mấy ngày.
Đối mặt với hoa hồng đầy vườn được người làm vườn tỉ mỉ chăm sóc, sáng nay hắn chọn Anne Harkness, là loại hoa hồng bụi thấp có cánh hoa mềm như lông thiên nga, sắc hoa sâu ửng đỏ, mùi hương ngọt nồng giống như rượu ngon, dễ dàng dẫn người say đắm.
Bông hoa trong tay nháy mắt héo rũ, giống như bị ác ma hấp thụ sinh mệnh tinh tuý, kết quả cuối cùng là tàn tạ điêu linh.
Dù dâng ra sinh mệnh làm tế lễ, ma quỷ nhận tế phẩm vẫn không hài lòng.
".... Vẫn kém Như Trong Cuồng Luyến....." Thở dài, mà trong thở dài như có mất mát.
Như Trong Cuồng Luyến là một bông hoa mùi hương, màu sắc và hình hoa đều là thượng đẳng, lúc nở rộ sung mãn tươi đẹp, gió cuốn qua hương thấm như mưa, chỉ tiếc trồng không dễ, cho nên ít người trồng. Bảy mươi lăm năm trước, người bạn Paul Silver hắn quen lúc về vùng quê từng trồng thành công, rất lâu sau đó, cái kỵ sĩ rất không đứng đắn Gerald kia cũng trồng ra được.
Trong biển người cuồn cuộn, một giọt nước nhỏ nhẹ tới em.
Khẽ nói với em: tôi yêu em, không lâu sau tôi sẽ chết.
Tôi bôn ba đường dài chỉ để thấy và chạm đến em.
Thơ của Whitman đột ngột chui vào trong đầu, hắn nhất thời có chút giật mình, lại nhanh chóng lắc đầu, cười lạnh.
"Yêu tôi, không phải là có thể muốn làm gì thì làm với tôi." Hắn thì thào nói, nói với kỵ sĩ trong trí nhớ. "Cậu không thể ép buộc tôi tặng lại tình yêu cả đời cho cậu."
"Vì, cậu là một tên bịp bợm!" Phảng phất như muốn nhấn mạnh đối phương là người xấu, hắn lại nói lớn tiếng.
Kỵ sĩ đeo mặt nạ trung hậu, lấy hoa lạ vô đối cám dỗ Vampire mang cảnh giác đến gần, lúc Vampire rốt cuộc buông cảnh giới, nguyện ý rộng mở cõi lòng chấp nhận hữu nghị, mặt nạ chắc chắn vỡ vụn, lộ ra diện mạo như sói cọp, ăn tươi nuốt sống hắn. Không chút chừa lại, lấy tư thế kẻ thắng chiếm giữ thân thể hắn, cái miệng cười mỉa hôn khắp toàn thân hắn.
Cảm xúc tức giận lại đánh úp toàn thân, đó là vũ nhục cho việc lấy tình yêu làm danh, dù tha mình một mạng, cũng không có nghĩa là tôn nghiêm của Vampire có thể bởi vậy bị tùy ý giẫm đạp.
".... Đừng để tôi thấy cậu nữa, tôi thật sự sẽ gϊếŧ chết cậu."
Cho tình yêu tất cả.
Phục tùng trái tim em.
Một câu thơ khác thoát ra, tự nhiên, như hương hoa vừa ăn xuống, quanh quẩn trong ý thức thân thể, "Cho tình yêu tất cả" của Emerson.
"Đây là lời thơ kẻ buồn chán mới đọc." Hắn lớn tiếng nói, thuyết phục bản thân rằng mình cũng không phải vì cô quạnh mà quên đi thù hận, cho nên bắt đầu nhớ lại kí©ɧ ŧìиɧ mênh mông người nọ đã cho.
"Thơ kẻ buồn chán mới đọc?" Một chỗ khác của bụi hoa, bên cạnh đài phun nước, có người lặp lại câu nói của hắn.
Ai? Myron cảnh giới tìm người nọ, là Appleton Irons râu quai nón, mấy ngày trước được gia tộc Telsen bí mật che chở, trốn trong biệt thự cảnh vệ nghiêm mật. Tuy nói Kelly muốn em trai đề phòng vị khách trong nhà, nhưng phạm vi hoạt động của hai người ở một khu, vẫn rất dễ chạm mặt, chẳng hạn như hiện tại.
"Quấy rầy ngài?" Appleton hỏi.
"Không! Khách mời vốn có quyền ngắm hoa, tự nhiên." Rõ ràng ám chỉ cự tuyệt nói chuyện tiếp với đối phương.
Appleton lại rất có hứng thú với hắn, khéo léo chắn trên đường mòn, làm đối phương không qua được.
"Ngài có vẻ đang đứng giữa tiến thối lưỡng nan..." Con ngươi màu lam xám sáng ngời như được lọc lóe lên. "Ngài mới từ nơi khác trở về, đang lo lắng chuyện nào đó, đúng không?"
"Tôi vừa từ Ru-ma-ni đến, rất nhiều chuyện cũng đang lần mò, đúng." Myron cẩn thận đáp.
"... Hoặc không phải Ru-ma-ni? Mà càng xuống nam hơn một chút, ven biển... Trên người ngài có mùi biển pha lẫn núi." Appleton nói như đinh đóng cột, ý đồ dò xét mãnh liệt.
"Kelly nói ngài là phù thủy đen, tôi lại cảm thấy ngài là Shaman, trong cơ thể có một con tinh linh chó nhập vào, mùi gì trên người tôi cũng ngửi ra được!" Myron không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Tôi bất quá là am hiểu mượn sức mạnh ma quỷ, mà hiểu biết của ma quỷ là rất nhiều. Có thông tin, có thể thao túng tri thức chính xác, làm bất cứ công việc nào cũng sức ít lời nhiều!"
"Tôi có nghe năng lực của ngài..." Tim Myron khẽ động, hỏi. "Nếu là thứ bị khóa trong phòng vật chứng tối mật của Thần ngự Kỵ sĩ đoàn... Lấy trở về được không?"
"Rất thú vị!" Appleton đáp mập mờ lấp lửng. "Có lẽ có thể."
"Tôi cho ngài thật nhiều tiền, có thể tăng cao cơ hội thành công không?" Kéo cao âm cuối, ý thăm dò nồng đặc.
"Ngài Kelly Telsen nhân từ hào phóng đã cung cấp cho tôi một lượng lớn tiền tài, bất quá, nếu ngài giao cái khác để trả giá, tôi vẫn sẵn lòng nói chuyện làm ăn!"
Myron nhíu mày, người này không cần tiền, vậy còn muốn cái gì?
"Trong phương pháp điều chế thuốc thanh xuân của tôi chỉ thiếu duy nhất máu huyết tộc, nếu ngài nguyện ý ban cho, tôi đương nhiên tận tâm làm việc."
Myron do dự, đối phương là phù thủy đen, sở trường nguyền rủa cùng công kích, một khi có được máu hay một bộ phận trên cơ thể mình, cũng không biết sẽ thực hiện loại pháp thuật kỳ quái gì với hắn.
Appleton nhìn ra hắn kiêng kỵ, tiếp cận một bước, lấy tư thế dẫn dắt từng bước thấp giọng nói. "Tôi sống uổng bốn mươi lăm năm trong lao ngục, chỉ muốn mượn máu nồng của huyết tộc bất tử kéo dài tuổi thọ, sinh mệnh với tôi mà nói, càng có lực hấp dẫn hơn chuyện lấy bùa chú công kích ngài."
Myron rút lui một bước, hắn không quá thích người trước mắt, Appleton lại đến gần, tựa như nhân viên tiếp thị siêng năng tìm khách hàng tiềm năng.
"Quý ngài kính mến, đặt mình trong hoàn cảnh người khác xem một chút: nếu tôi gây bất lợi với ngài, không thể nghi ngờ sẽ là kẻ địch của gia tộc Telsen, đến lúc đó ngay cả nơi che chở tôi cũng không có, tôi dám làm ra loại chuyện đó sao?"
"Ác danh Appleton Irons quá rõ ràng, cho nên bị Thánh Ma bạch hội nhốt, ngài như vậy làm thế nào để tôi tin tưởng?" Myron hỏi.
"Ngài có thể chọn không tin tưởng, bảo vật trong Kỵ sĩ đoàn cũng có thể mặc cho mốc meo thối rữa. A, thật sự quấy rầy ngài!" Appleton lấy lại nụ cười hiểu đời, đáng tiếc hơn phân nửa biểu tình gã đều biến mất dưới râu quai nón đen xám hỗn tạp, đồng thời tránh đường không cản trở nữa.
Myron ngược lại không đi lên trước, nhìn ra được hắn đang suy nghĩ. Hắn biết mình không thể xâm nhập Kỵ sĩ đoàn mà vẫn có thể bình an trở ra, hắn cũng đã tìm rất nhiều phù thủy ngầm, thậm chí là đạo tặc nhân loại nổi danh, nhưng họ vừa nghe mục tiêu ở trong Kỵ sĩ đoàn, toàn bộ đều từ chối tiếp nhận công việc, trả thù lao cao tới đâu cũng vô dụng.
Thánh giá của hắn là bảo vật so với ba giọt máu hay ba chén máu cũng đều quý giá hơn, đại diện cho mẹ hắn.
Hắn nghĩ, Appleton quả thực không có gan gây bất lợi cho mình.
"Cho ngài ba giọt máu, ngài có thể giúp tôi thế nào?" Hắn hỏi lại.
"Tôi sẽ cho ngài thứ ngài cần."
"Thành giao." Myron gật đầu mỉm cười. "Như vậy, tôi chờ tin tốt của ngài."
Hắn rời khỏi, bỏ lại mình Appleton chăm chú nhìn theo bóng dáng hắn ở vườn hoa, dường như có chút suy nghĩ.
Bầu trời lúc này truyền đến tiếng quác quác âm u, bóng đen ánh kim chợt lóe đến phía trên vườn hoa, một con quạ mạnh mẽ xâm nhập vào, bầu không khí ngọt hương trong vườn lập tức bị lông cánh quạt cắt phá thành mảnh nhỏ.
Tay Appleton nhấc lên trên, quạ bay đến đậu trên tay người gọi, con ngươi nâu sâu chằm chằm nhìn chủ nhân.
Appleton gãi gãi lông gáy dài mà nhọn của nó. "Rất tốt, rất tốt, chim ngoan, mang đến tin tức ta cần."
Mỏ to hơi cong phun ra tiếng trả lời đặc biệt chói tai, ngón tay Appleton từ cổ chim hướng xuống, xoa cổ chân màu nâu xám nhạt của quạ, trên đó có quấn một cuộn giấy, gã rút ra, lập tức thả quạ bay.