Chương 5: Cứu người

Phương pháp của Tiểu Tước Nhi thực sự khá đơn giản, đó là để Lục Hinh lại một gia đình nông dân có quan hệ tốt với nàng dưới chân núi Thiên Vũ. Mặc dù gia đình nông dân này không sống trong trại, nhưng lại có tường rào bao quanh che chở, trong trại có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ tận một phần lực, có thể nói, nhờ bọn họ thu xếp cho Lục Hành là quá thỏa đáng.

Về phần đại phu, Tiểu Tước Nhi tự tin có thể thuyết phục Lương đại phu ra khỏi trại, miễn là mọi người không nói ra, Đại đương gia sẽ không biết trong trại có người lạ.

“Viễn Tử ca, làm phiền huynh đưa hắn đến nhà Vương đại thúc, ta lập tức đi mời Lương đại phu xuống núi!" Tiểu Tước Nhi không cho Mục Phương Viễn cơ hội từ chối, như một làn khói chạy lên núi.

"Tiểu Tước Nhi, Vương đại thúc không có ở nhà. . ." Lời nói của Mục Phương Viễn còn ở trên môi, lại không biết Tiểu Tước Nhi có nghe thấy hay không.

Trên ngựa có người bị thương, Mục Phương Viễn tự nhiên không thể vứt bỏ hết thảy để đuổi theo Tiểu Tước Nhi, vì vậy không thể không xụ mặt kiên trì đi gõ cửa nhà nông.

"Ai vậy? Tới ngay!" Mở cửa là là Xuân Đào, con gái của Lê đại thúc, nàng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi nhưng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều.

Thấy người tới là Mục Phương Viễn, Xuân Đào vui mừng khôn xiết, "Ồ, Mục đại ca, sao huynh lại tới đây? Mau mau vào đi."

Mục Phương Viễn có chút không được tự nhiên, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, lưỡng lự hồi lâu mới mở miệng giải thích ý đồ đến đây của mình: “Xuân Đào, cái kia, Lê đại thúc có ở nhà không?"

"Cha chắc đã ra đồng rồi, có lẽ nửa giờ nữa ông ấy sẽ trở về." Xuân Đào vừa trả lời vừa dời tầm mắt đến người thiếu niên trên lưng ngựa, "Ai nha? chuyện gì vậy?Mục đại ca, người này bị thương rất nặng. . ."

"Ừ, đúng vậy, ta và Tiểu Tước Nhi đang đi săn thì nhặt được hắn. Người này không chịu được xóc nảy nên ta an trí hắn dưới chân núi trước, muội thấy tiện không?" Mục Phương Viễn vừa vặn nói tiếp câu chuyện, chẳng qua hắn nói chuyện không rõ ràng lắm, dù sao Lê đại thúc không có ở nhà, Xuân Đào là nữ nhi cũng không tiện làm chủ việc này.

Xuân Đào nhíu nhíu mày, rồi nhanh chóng gật đầu đáp lại một tiếng, "Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, cha muội ở đây cũng sẽ làm như vậy. Mục đại ca đưa hắn vào đi, muội sẽ chuẩn bị ít thảo dược cho hắn cầm máu, chỉ là dưới núi không có đại phu. . ."

"Việc này không lo, Tiểu Tước Nhi đã đi mời Lương đại phu, chỉ cần hắn qua được đêm nay, là sẽ cứu được." Mục Phương Viễn cẩn thận ôm Lục Hành xuống ngựa, cố gắng hết sức để không đυ.ng tới miệng vết thương của hắn.

"Vậy là tốt rồi, muội đi dọn phòng, phiền Mục đại ca chờ một chút." Nhìn thấy những vết thương đáng sợ đó, Xuân Đào không khỏi có chút mâu thuẫn, bước nhỏ lui về trong phòng.