Chương 3: Có người hành thích ta

Trong sơn trại sao có thể có một kẻ nhu nhược như vậy, Tiểu Tước Nhi lắc đầu nói: "Này, huynh nhìn ta chằm chằm làm gì? Mà thôi, gặp phải huynh thì coi như ta xui xẻo vậy, hôm nay dù sao cũng săn không được hươu nai, ta giúp huynh đi báo tin nhé."

Nghe đến đó, tay của thiếu niên mới thoáng buông ra, "Báo tin?"

"Đúng rồi, nói cho ta biết nhà huynh ở đâu? Ta sẽ gọi người cõng huynh về." Tiểu Tước Nhi lùi lại hai bước, biểu thị rằng nàng thực sự không có ác ý.

"Ta tên là … Lục Hành, doanh trướng của chúng ta ở ... Không ..." Lục Hành dừng một chút, nghĩ đến tên thích khách vừa xuất hiện lần nữa, cảm thấy mình vẫn không thể nán lại nơi quỷ quái này một mình, vì vậy hắn lại nắm lấy mắt cá chân của Tiểu Tước Nhi, "Ta quên mất nhà ta ở đâu rồi, không cho nàng đi."

Tiểu Tước Nhi không phải kẻ ngốc, làm sao không nhìn ra người này đang trêu chọc nàng: "Này?! Huynh vừa mới nhớ, tại sao lại quên rồi, coi ta còn là kẻ ngốc à?".

Lục Hành giả vờ vô tội, giống như hắn thật sự mất ký ức.

"Mặc kệ huynh, thật phiền phức!" Tiểu Tước Nhi thật sự muốn trợn mắt, hất tay Lục Hành, định thoát ra.

Cọng rơm cứu mạng duy nhất muốn bay đi, Lục Hành đâu còn giả vờ được nữa, "Ta không thể trở về được, có người muốn hành thích ta."

"Hành thích?" Tiểu Tước Nhi có chút mê man, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy từ ngữ như vậy.

"Khụ khụ, chính là, có người muốn gϊếŧ ta! Nhưng ta vẫn chưa biết ai là chủ mưu sau màn." Lục Hành bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình, ký thác hy vọng vào một nha đầu sơn dã thoạt nhìn ngay cả sách cũng chưa đọc qua dường như quá mức ngây thơ.

"Hừ, thiên hạ này làm sao có người nhà gϊếŧ người mình chứ, chắc chắn huynh đã làm điều gì đó xấu xa, cho nên huynh là người xấu đúng không?" Tiểu Tước Nhi vẻ mặt khinh thường, có chút suy bụng ta ra bụng người, dù sao cho tới bây giờ những gì nàng nhìn thấy vẫn luôn là phụ từ tử hiếu, huynh đệ thân ái tôn kính lẫn nhau, làm sao có đạo lý người một nhà đóng cửa gϊếŧ nhau chứ?

Lục Hành bất đắc dĩ lắc đầu, trước đây hắn ứng phó Hàn Lâm Viện cũng không cần phải cố hết sức như vậy, " Đạo bất đồng thì không thể đi chung đường" những lời này quả nhiên là rất đúng, đối với loại người sơn dã thô kệch này, có lý cũng không nói được, vì kế hoạch hôm nay, chỉ sợ còn phải lấy "Lợi ích" ra dụ dỗ.

"Ta không phải, ôi, đây không phải là lúc để nói chuyện này, mau rời khỏi đây trước đã." Lục Hành giật ngọc bội bên hông xuống, "Cái này cho nàng, sau này sẽ hậu tạ sau."